Cực phẩm lão bà: tống thiếu cưng chiều cô vợ bí mật
Chương 19 : Lần đầu đến nơi mới, bí mật che giấu arthur
Ngày đầu ra mắt nội bộ Hắc Sát ít nhiều cũng khiến Diệp Vũ Ca thấy áp lực. Cũng bởi vì từ trước đến giờ, mọi chuyện ở Thanh Duyệt Bang khá đơn giản, cũng chẳng có nhiểu dây mơ rễ má như Hắc Sát. Sơ sơ tính cũng phải hai mươi ba mươi người nắm vị trí cai quản các nhánh nhỏ của Hắc Sát, chưa kể những tên thuộc hạ vô danh tiểu tốt nữa. Diệp Vũ Ca quay mòng mòng trong đống người này, làm sao có thể nhớ mặt chỉ tên từng người chứ? Cũng may cô chỉ thay Alan có ba tháng, nếu có hơn chắc cũng chết sớm vì bị khủng hoảng.
Tống Tư Thần cũng cho cô tham quan sơ bộ sào huyệt chính của Hắc Sát, là một biệt thự hướng châu Âu nằm ở rìa thành phố, nhìn sơ qua thì thấy rất giống những ngôi nhà bỏ hoang ở trong mấy bộ phim kinh dị nhưng khi bước vào thì sẽ khác. Diệp Vũ Ca từng nghĩ phòng lab của Vân Hạo ắt hẳn là nơi thần kì nhất cho đến khi cô được xuống tầng hầm của biệt thự này.
Vẫn là biệt thự hướng Âu cổ nhưng lại có một tầng hầm cực kì hiện đại, mọi hoạt động chính đều diễn ra ở đây. Cô cũng thấy Arthur đang nghiên cứu chế tạo thứ này thứ nọ trong một phòng lab bằng kính cực kì tối tân. Đúng là đầu não Hắc Sát không hề đơn giản mới có thể cai quản được một bang phái lớn tiếng tăm như vậy.
“Một tuần cô sẽ phải đến đây một lần, nhận những đợt hàng từ các nhánh đưa về. Công việc không khó lắm, nhưng cô buộc phải có suy nghĩ chín chắn.”
“Tự dưng anh đưa Alan đi làm gì, bây giờ đẩy hết vào tôi.”
Diệp Vũ Ca bò ra bàn nhìn chồng sổ sách trước mặt. Tống Tư Thần nhìn cô, không nói gì đưa đến cho cô một ly nước.
“Alan đi làm nhiệm vụ khác lớn hơn, hơn nữa bây giờ cô cũng nên tập dần việc quản lý một bang phái đi.”
“Anh nói vậy là sao?”
“Thử nghĩ đi, lão đại nhà cô có ba học trò tâm đắc, sau này ông ấy cũng đến lúc buộc phải truyền lại cái tước vị lão đại đấy cho một trong ba, tức là cô cũng có xác suất. Vậy nên coi như đây là lúc học hỏi không phải hơn sao?”
“Tôi mới không cần, tôi thấy Vân Hạo hợp hơn nhiều, tôi chỉ biết bẻ khoá ăn trộm đồ thôi.”
“Nếu được chỉ định thì cô làm thế nào?”
“Sao hôm nay anh quan tâm chuyện nhà người khác vậy?”
“Đang giúp cô có hứng thú làm việc thôi.”
“Tống Tư Thần, ngày thường anh trả lương cho Alan như thế nào? Anh ta quán xuyến tất cả công việc của Hắc Sát như vậy chắc lương cũng nhiều lắm hả?”
“Cô tò mò việc này làm gì?”
“Thì tò mò xem Tống Tư Thần anh rốt cuộc có là tên lắm tiền keo kiệt hay không thôi.”
“Làm việc đi, lát nữa sẽ cho cô qua bên chỗ Arthur chơi.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Diệp Vũ Ca hí hửng, lâu rồi cô chưa được táy máy mấy thứ đồ công nghệ cao của Vân Hạo thành ra đang rất ngứa tay. Đồ ở Hắc Sát có lẽ còn cao cấp hơn, phá phách một chút chắc cũng không tính là bao.
Giây trước giây sau Tống Tư Thần đã thấy Diệp Vũ Ca biến mất, hắn miết mi tâm, đúng là không nên cấp toàn quyền cho cô gái này, bằng không cô lại phá tan cái nơi này lên mất.
Diệp Vũ Ca hí hửng ló đầu vào phòng lab, Arthur đang chăm chú vào một bản vẽ, cô cười ranh mãnh rón rén đi vào rồi hù anh ta một phát.
Arthur giật mình theo quán tính quay sang đánh đối phương, Diệp Vũ Ca nhanh trí cúi người rồi chế trụ được cánh tay anh bẻ ngoặc lại ra sau lưng.
“Á á á đau đau, Diệp Vũ Ca, cô làm cái gì ở đây hả?”
“Định hù anh một chút cho anh đỡ căng thẳng, nào ngờ anh lại ra tay đánh tôi.”
Diệp Vũ Ca thả tay ra, bĩu môi nhìn Arthur, đúng là không thú vị. Lúc ở nhà trêu Vân Hạo vẫn là vui hơn, anh dù biết cô sẽ hù nhưng vẫn cố tình giả vờ hoảng sợ, cũng không có biết đánh lén người ta.
Cô đi lòng vòng phòng lab nhìn sơ qua. Nơi này không khác phòng lab của Vân Hạo là bao, cũng toàn mấy thứ đồ công nghệ, mấy thứ mạch điện chi chít, nhưng cái nổi trội hơn đó chính là ở Hắc Sát, những sáng chế của Arthur được trưng bày trong tủ kính, lại càng khiến cô tò mò.
“Này này sao cô không đi làm việc của mình mà lại qua đây phá vậy hả?”
“Tống Tư Thần cho tôi qua đây mà.”
“Thật là, nữ ma đầu như cô sẽ phá tan cái nơi này mất, cậu ta cảnh báo tôi nhưng lại cho cô vào, đúng là hết nói nổi.”
“Thôi nào, cũng có phá phách gì của anh đâu chứ, do tôi chán quá nên mới phải chạy đến đây chơi thôi.”
“Cậu ta nói cho tôi cô từng phá tan phòng lab của tiến sĩ ở Thanh Duyệt Bang?”
“Anh ta nói vậy cho anh sao? Còn nói gì nữa?”
“Còn nói cô là nữ ma đầu, yêu nghiệt, càn quấy khắp nơi, tốt nhất đừng để cô động vào thứ đồ công nghệ cao nào trong phòng lab.”
“Chết tiệt, tên Tống Tư Thần đó chán sống rồi.”
Arthur thích thú nhìn cô nổi giận. Ây da, sao anh lại không biết mình có máu S vậy chứ, luôn thích trêu chọc cho người ta nổi đoá lên, nhìn rất thú vị.
“Tôi trêu cô thôi.”
“Cả anh nữa, cẩn thận tôi giết cả anh.”
“Mà này, tôi có thể gọi cô là Vũ Ca không?”
“Không không không, không cho anh gọi.”
“Được thôi, có chuyện tôi cần hỏi cô một chút.”
“Chuyện gì?”
“Rất lâu khi trước Thần có đưa cho tôi một chiếc đồng hồ, trong đó có rất nhiều tính năng mà cả tôi cũng bất ngờ, sau này mới biết chủ nhân nó là cô. Cô có thể cho tôi biết thông tin về người tạo ra nó không?”
Muốn hỏi Vân Hạo hả? Xuỳ, đừng có mơ! Cô còn ở đây, Hắc Sát không thể thò tay chạm đến được Vân Hạo đâu.
“Không biết không biết, tôi đi đây.”
Arthur khó hiểu nhìn Diệp Vũ Ca, sao lại cả thèm chóng chán vội đến rồi vội đi thế kia? Anh cũng có muốn làm gì cô đâu, chỉ muốn biết người tên Vân Hạo kia rốt cuộc giỏi đến mức nào thôi mà. Con người ai cũng vậy, khi tìm được người bản thân coi là đối thủ thì sẽ sinh ra rất nhiều hứng thú. Arthur không có ác ý, chỉ là muốn diện kiến người kia thôi. Nhưng hình như đúng như lời Tống Tư Thần nói, Diệp Vũ Ca tuy vô tâm vô phế nhưng lại có một hiềm khích với hắn và Hắc Sát.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
16 chương
42 chương
67 chương
99 chương
9 chương
10 chương