Cực phẩm lão bà: tống thiếu cưng chiều cô vợ bí mật
Chương 16 : Vị khách không mời
Diệp Vũ Ca theo Vân Hạo về phòng lab, lại tinh nghịch phá đồ của anh. Vân Hạo đỡ trán, nhưng phần nhiều hơn vẫn là dung túng mặc cô phá phách.
“Tần Gia Duyệt đâu? Em không thấy.”
“Đi làm nhiệm vụ rồi, không có em cô ấy bận lắm.”
“Xuỳ, ngày trước toàn kêu em tranh công việc với cô ta, bây giờ nhiều đến mức đầu muốn xì khói chắc cũng oán em lắm.”
“Thì phải vậy thôi, thỉnh thoảng anh cũng phải đi mà.”
“Này Vân Hạo, dạo này Tần Gia Duyệt còn bám anh không?”
“Em hỏi làm gì?”
“Haiz, cô ấy đáng ghét cũng đáng thương, không hiểu sao lại đi thích tên đầu gỗ ngốc nghếch như anh nữa.”
Vân Hạo im lặng, không buôn chuyện nữa mà chăm chú làm việc. Mỗi lần nhắc đến vấn đề này anh lại thấy không đâu vào đâu, kiểu như trốn tránh tình cảm, cũng gọi là một dạng không muốn Diệp Vũ Ca đào sâu tâm tư của anh.
Anh không rõ Diệp Vũ Ca đối với anh là loại tình cảm gì. Cô không tim không phổi, lúc nào cũng vô tư, tính tình lại yêu nghiệt. Điều này khiến cô khác biệt trong cuộc sống của anh, như một điểm màu trong cuộc sống đơn sắc, nhưng cũng chính nó làm khổ anh ghê gớm.
Năm cô mười tám tuổi, dịp Cá tháng tư cô từng trêu anh khiến anh tức giận không nhìn mặt cô những hai ngày. Lần đó, anh là thẹn quá hoá giận, vừa giận cô cũng vừa giận bản thân anh quá tin người.
Năm đó cô tỏ tình với anh, nói là từ bé đến lớn chỉ có thích anh, nói là lớn lên muốn gả cho anh. Lần đó Vân Hạo anh quên mất ngày Cá tháng tư mà tin cô vô điều kiện. Anh ôm chầm lấy cô, nói là sẽ chăm sóc cho cô cả đời. Nhưng cô đẩy anh ra, lại một tràng cười ngặt nghẽo, cười trêu anh ngốc nghếch tin người, cũng là cười lên tình cảm của anh. Vân Hạo lúc đó chôn chân tại chỗ, hoá ra là tự anh đa tình, lúc đó anh nghĩ Diệp Vũ Ca làm gì có trái tim, làm gì biết yêu ai.
Đã rất lâu như vậy, chuyện này anh còn nhớ như in. Những lần sau này khi Diệp Vũ Ca có ý dò hỏi tâm ý anh, anh cũng lẳng lặng thu mình lại, đem tâm tư cất vào một chiếc hộp, chôn kín vào sâu trong lòng. Anh biết Diệp Vũ Ca là loại khẩu xà tâm phật, ngoài miệng không thích Tần Gia Duyệt nhưng lại luôn muốn giúp đỡ cô ấy. Cô cũng từng nói luôn muốn cho anh những thứ tốt nhất vì anh là người quan trọng nhất cuộc đời cô, anh nghĩ vậy, cô là muốn tác hợp anh và Tần Gia Duyệt.
“Vân Hạo, cái này, em muốn có, anh làm cho em.”
Cô cầm một bản vẽ về chiếc vòng cổ thạch anh tím, bên trong có tích hợp tia laser có thể bẻ khoá, cắt kim loại mà anh vừa lên kế hoạch mấy ngày gần đây.
“Được, em muốn gì đều cho em.”
Anh lại quan sát cô, thấy cô cười như một đứa trẻ, thích thú ngắm nghía bản vẽ trên giấy. Anh biết, tình cảm này của anh có hay không sẽ không được cô hồi đáp. Rất nhiều lần anh nghĩ bản thân anh nên tỏ tình, bộc bạch ra tâm tư của anh nhưng lại nghĩ đến cái lần đó, anh lại gạt đi suy nghĩ, tiếp tục giấu nhẹm mọi thứ đi. Mười tám năm, cô đi theo anh mười tám năm, xem anh là cả bầu trời, là người quan trọng nhất nhưng lại không xen bất kì thứ tình cảm nam nữ nào vào.
Vân Hạo từng nghĩ “Trong mối quan hệ với Diệp Vũ Ca, kẻ nào có tình cảm, kẻ đó thua.”
Cô ở Thanh Duyệt Bang đến xẩm tối rồi lại ngoan ngoãn nghe lời Tống Tư Thần quay trở lại biệt thự. Đúng là, càng đi xa càng quyến luyến, nếu không vì lão đại bảo đây là nhiệm vụ thì cô cũng không đi đâu.
Biệt thự chìm trong bóng tối, không một ánh đèn điện, không khí cũng lạnh ngắt. Là cả ngày hôm nay Tống Tư Thần không có về sao? Cô nhún vai bật đèn lên rồi lại chui vào phòng đi tắm.
Khi Diệp Vũ Ca bước từ phòng tắm ra lập tức nhận thấy có gì đó rất lạ. Bên ngoài có tiếng động, hẳn là Tống Tư Thần trở về.
Cô mở cửa phòng ra ngoài, cả căn phòng lại lặng ngắt như tờ. Ngày thường, nếu Tống Tư Thần trở về, hắn sẽ bật đèn ở ban công lên, nhưng quái lạ lần này lại không có. Trong lòng cô dâng lên chút nguy hiểm, tình huống này là gì đây? Có phải Tống Tư Thần đã về hay là ai khác?
Cô lại vào phòng, bấm nút khoá trái phòng lại, ngay cả cửa ban công phòng cô cũng khoá, kéo kín rèm, cô bấm điện thoại gọi cho Tống Tư Thần.
“Có chuyện gì?”
“Anh đã về nhà chưa?”
“Sao cô lại hỏi vậy?”
“Tôi vừa về, nhưng lại nghe thấy có tiếng động ở ngoài, cứ tưởng là anh, nhưng cảm giác lại không phải là anh.”
“Tôi đang trên đường về, ở yên đó.”
“Tống Tư Thần, rốt cuộc là tình huống gì đây?”
“Không biết, có khi là kẻ muốn ám sát tôi.”
Diệp Vũ Ca đỡ trán, sao tình huống này lại giáng xuống đầu cô vậy kìa? Sao lại lựa lúc hắn không có nhà để mình cô đối phó vậy? Tống Tư Thần này, hận chết hắn.
Nhưng tính ra lâu ngày chưa được chơi trò này, cô cũng có chút hứng thú. Dù gì cũng là đang có mỗi mình cô ở nhà, nếu kẻ đó có làm gì cô thì cũng coi như là cô đang tự vệ. Nhưng quan ngại là không biết lai lịch đối phương, không biết bao nhiêu người, cũng không biết là có bao nhiêu vũ khí, bằng không nhảy ra thì chắc cô bỏ mạng trước khi Tống Tư Thần về nữa.
Diệp Vũ Ca lại mở cửa ra ngoài, lại bình thản như không có gì đi vào trong bếp, cô đặt một camera thu nhỏ trên nóc tủ lạnh, hướng ra phòng khách rồi lại tung tăng về phòng. Dù gì cũng là đạo chích nên cô rõ đám người xã hội đen khi không bị phát hiện, bọn họ sẽ không làm gì cô.
Lại mở điện thoại lên, hình ảnh phòng khách xuất hiện. Vẫn là lặng ngắt như tờ, nhưng giây sau cô bất ngờ nhìn cửa căn phòng bên cạnh phòng cô bật mở, một người đàn ông ngoại quốc cao ráo bước ra, lại ngang nhiên đi lòng vòng trong phòng khách rồi ngồi xuống sofa mở ti vi.
Lại là tình huống gì nữa? Sao mọi việc lại tiến triển theo cái diễn biến gì đây? Đây là ai? Cô nhìn điệu bộ anh ta rất tự nhiên, có lẽ là đã từng ở đây. Vậy người này cùng Tống Tư Thần có quan hệ gì?
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
6 chương
29 chương
15 chương
19 chương
9 chương
69 chương