Cực phẩm lão bà: tống thiếu cưng chiều cô vợ bí mật
Chương 15 : lần đầu cùng hắn nói chuyện nghiêm túc
Diệp Vũ Ca đi theo Tống Tư Thần lên xe, không khí vẫn trầm mặc quỷ dị. Cô không hỏi vì sao hắn lại nổi nóng trước mặt Travis như vậy, dù gì quan hệ của họ cũng là đối tác làm ăn.
“Sau này cô có quyền chỉnh những kẻ khi dễ cô.”
Tống Tư Thần tự dưng nói làm Diệp Vũ Ca giật mình, phút chốc cô lại lờ mờ không hiểu hắn đang nói tới vấn đề gì.
“Với những kẻ như Travis, cô không cần kiêng nể gì.”
“Tại sao? Anh ta là đối tác giao dịch của anh.”
“Nhưng không có nghĩa là được khi dễ người của tôi.”
“Ai là người của anh?”
“Bây giờ cô đi theo tôi, cô là người của Hắc Sát.”
Diệp Vũ Ca không nói, cô chỉ đăm đăm nhìn ra ngoài cửa xe, Tống Tư Thần cũng im lặng mở laptop xử lý công việc. Cô đánh mắt nhìn hắn, bận rộn như vậy sao lại đích thân đi xử lý công việc? Nhìn những hàng số liệu nhảy trên màn hình, cô lại vô thức nhíu nhíu mi tâm. Tên này, làm lão đầu của hắc bang còn lấn sang cả thương nghiệp, công việc chất cao như núi vậy. Ai lại tự đi rước khổ vào thân, hắn ngồi không ở hắc đạo cũng hái ra tiền rồi.
Về đến biệt thự, Diệp Vũ Ca về thẳng phòng ngủ, việc làm đầu tiên chính là đi tắm, sau đó là lên giường ngủ một giấc. Nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, cô lại mở cửa ra ngoài tìm Tống Tư Thần.
Hắn xử lý công việc ở thư phòng, cô gõ cửa bước vào. Hơi bất ngờ về sự xuất hiện của cô nhưng Tống Tư Thần vẫn là lãnh đạm im lặng nhìn cô.
“Ngày mai không có việc gì tôi có thể quay về Thanh Duyệt Bang được không?”
“Cô đi bao lâu?”
“Ừm... đến tối tôi sẽ quay lại.”
“Được.”
Tống Tư Thần tiếp tục vùi đầu vào laptop xử lý công việc, lại không nghĩ đến Diệp Vũ Ca vẫn chưa rời đi.
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện hôm nay của Travis, cảm ơn anh đã lên tiếng bênh vực.”
Một chút sững sờ rất nhanh trong đôi mắt trầm sâu của Tống Tư Thần, Diệp Vũ Ca cảm ơn hắn sao? Mặt trời mọc đằng Tây hả?
“Không biết anh thật tâm hay không nhưng cũng cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, sau này tự cô xử lý đi.”
“Không sợ tôi mượn danh anh đi quậy lật trời lên à?”
“Cô không dám đâu.”
Diệp Vũ Ca bĩu môi, ai nói cô không dám chứ, nếu không vì lão đại, cô đã quậy lật Hắc Sát của hắn lên rồi.
“À đúng rồi, lần tới cô sẽ phải làm quen với nội bộ của Hắc Sát, tìm hiểu nhiều đối tác giao dịch hơn.”
“Hả? Tại sao lại nhiều như vậy? Không phải tôi là người thay thế thôi sao?”
“Phải biết mới làm được việc, cô mà không biết thì tôi mượn cô đến đây làm gì?”
“Là tự anh muốn mượn tôi chứ bộ, bên ngoài kia còn nhiều người giỏi hơn tôi, tôi chỉ giỏi bẻ khoá trộm đồ thôi.”
“Tóm lại là việc cô phải làm.”
Diệp Vũ Ca xuỳ một tiếng, lười đôi co với hắn, trực tiếp đi ra ngoài đóng mạnh cánh cửa một tiếng. Đúng là, vừa cảm ơn hắn một câu đằm thắm lại bị hắn chọc cho điên lên. Diệp Vũ Ca cô là gặp trúng đối thủ rồi, cứ ở cạnh hắn lại muốn cắn người thật sự.
Tính ra thì ở đây cô cũng không cảm thấy khó chịu lắm, có phòng riêng tiện nghi, được cấp xe riêng, muốn làm gì thì làm. Ngẫm lại nếu dùng 3 tháng của cô để giao dịch xoá bỏ mọi hiềm khích trước giờ của Tống Tư Thần với cô thì cũng đáng.
Cô lái xe về Thanh Duyệt Bang, Vân Hạo vừa ra đến cửa liền thấy cô từ xe bước xuống, có chút bất ngờ không tin được.
“Vân Hạo.”
Cô chạy như bay đến chỗ anh, lại nhào vào lòng ôm anh như thuở nhỏ. Vân Hạo có chút ngỡ ngàng, Diệp Vũ Ca của anh về rồi. Anh đón lấy cô, tay ôm lấy lưng cô như ngày xưa. Cô cười khúc khích trong lòng anh.
“Em về rồi này.”
“Vẫn cái tính loắt choắt như lúc bé, bây giờ em lớn rồi, chạy như vậy không sợ ngã sao?”
“Dù gì cũng không ngã được đâu, thể nào anh cũng đỡ em mà.”
Vân Hạo mỉm cười xoa đầu cô. Diệp Vũ Ca của anh vẫn như vậy, vô can vô phế mà tin tưởng cả vào anh.
Hứa Tấn Phong đi ra thấy Diệp Vũ Ca đang cười cười nói nói với Vân Hạo là có chút bất ngờ.
“Vũ Ca, con...”
“Lão đại, con cũng nhớ người nữa.”
Rồi chạy lại ôm lấy cánh tay Hứa Tấn Phong. Cô vui vẻ rạng rỡ như nắng mai, vừa về đã rộn ràng cả Thanh Duyệt Bang.
“Tống Tư Thần cho con về sao?”
“Ưm, con về đây đến tối thì quay lại.”
“Mau mau vào đây, ta hỏi han một chút.”
Cả Vân Hạo và Diệp Vũ Ca đều vào phòng của Hứa Tấn Phong nói chuyện. Ít gì lần này thấy Diệp Vũ Ca trở về vui vẻ không chịu uất ức gì khiến ông nhẹ nhõm hẳn.
“Cậu ta có làm khó con không?”
“Không, hắn ta rất thoải mái, còn để con tự tung tự tác muốn làm gì làm.”
“Bên Hắc Sát phức tạp hơn Thanh Duyệt Bang chúng ta nhiều, con vẫn nên cẩn thận.”
“Con biết rồi, vài ngày nữa con phải làm quen với nội bộ Hắc Sát.”
“Đừng để người ta khinh thường con là con gái, phải cứng rắn, con biết không?”
“Con biết rồi lão đại, Tống Tư Thần cũng sẽ không để con chịu thiệt đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Ngay lúc này bên phía Tống Tư Thần, hắn chuyên tâm xử lý một vài chuyện thì điện thoại đổ chuông. Là Arthur.
“Thần, tôi sắp về nước.”
“Ừm.”
“Tôi qua luôn nhà cậu nhé.”
“Không được.”
“Sao vậy? Mọi lần đều ở đó mà.”
“Lần này không được.”
“Này này, vậy tôi ở đâu?”
“Chọn đại một biệt thự nào đó đi, tôi cũng không chỉ có mỗi căn biệt thự đó.”
“Haiz, thôi được.”
Tống Tư Thần cúp máy, hắn day day trán. Diệp Vũ Ca mà gặp Arthur thì chắc cái biệt thự đó cũng chẳng được yên ổn giây nào đâu.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
6 chương
29 chương
15 chương
19 chương
9 chương
69 chương