Cực phẩm lão bà: tống thiếu cưng chiều cô vợ bí mật
Chương 11 : Thoả hiệp trưng dụng
Tống Tư Thần là không ngờ cô sẽ đến nhanh như vậy, trong lòng có chút không tin được. Hắn vẫn không quay người lại mà tiếp tục đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố bên dưới.
“Nhanh như vậy đã đến sao?”
“Như tôi đã nói, được người như Tống thiếu cất công mời đến thì tôi không dám chậm một giây nào.”
Tống Tư Thần xoay người lại nhìn cô. Diệp Vũ Ca trong trí nhớ của hắn vẫn không thay đổi, cao ngạo, lạnh lùng, tuỳ hứng, còn có một chút... đáng ghét. Cô không kiêng nể gì nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt cô hắn đọc được biết bao nhiêu thù hận bị giấu nhẹm đi.
“Lão đại Thanh Duyệt Bang nói cho cô nhưng gì?”
Tống Tư Thần vừa nói, lời nói bảy phần mang ý cười. Hắn từ từ đi đến sofa, ngồi xuống rồi lại giương mắt nhìn cô.
“Lão đại nói về việc gặp Tống thiếu ở Macau, Tống thiếu hình như nói muốn tôi đến gặp.”
“Nhưng không ngờ nhanh như vậy cô đã đến.”
“Anh muốn tôi làm gì?”
Tống Tư Thần nhếch mày, xem ra chuyện này vốn không suôn sẻ như hắn nghĩ. Diệp Vũ Ca đến đây tràn đầy địch ý, thứ hắn muốn chính là sự phục tùng của cô.
“Yên tâm đi, tôi không phải là bắt cô về Hắc Sát đâu. Chẳng qua thời gian này tôi cần một người đi cạnh thay thế Alan, và có một thứ cần trộm.”
“Sao lại chọn tôi? Hắc Sát chẳng lẽ không có người hơn tôi.”
“Tối hôm cô đột nhập vào nhà tôi, tôi không giết cô, tha cho cô một mạng, tôi là muốn cô từ từ chịu ơn này của tôi, bán mạng cho tôi, phục tùng tôi.”
Diệp Vũ Ca không tin được vào tai mình, lời Tống Tư Thần nói có biết bao nhiêu trơ trẽn. Hoá ra cái mà cô gọi là gặp may, được hắn tha mạng lại chính là kế hoạch lợi dụng cô của hắn. Diệp Vũ Ca sống hai mươi ba năm trên đời, lần đầu là thấy thế loại này, trơ trẽn thuộc dạng cực phẩm.
Tống Tư Thần mở ngăn kéo lấy ra hai thứ đặt lên mặt bàn. Là đồng hồ và điện thoại của cô, Diệp Vũ Ca nhíu mày.
“Hai thứ này, nên trả cho chủ của nó.”
Diệp Vũ Ca không nói lời nào liền cầm hai thứ trên bàn lên vứt thẳng vào sọt rác. Tống Tư Thần nhìn chuỗi hoạt động của cô, vẫn là trầm mặc không nói tiếng nào.
“Đừng cố ra dáng kẻ nhân nghĩa đứng đắn.”
“Cô không thắc mắc tôi làm gì hai thứ đó trong thời gian qua sao? Cái người tên Vân Hạo đó của Thanh Duyệt Bang cũng là người đáng để tôi nể phục đấy.”
“Muốn gì ở tôi cũng được, đừng đụng đến Vân Hạo và lão đại.”
“Cô đang cầu xin tôi sao?”
“Không phải cầu xin, đây là yêu cầu. Anh muốn tôi, tôi có thể phục tùng anh, nhưng anh đừng quên rằng tôi còn có thể giết anh.”
Tống Tư Thần nhướn mày, ý tứ trong mắt hắn Diệp Vũ Ca cũng biết được. Cười nhạo sao? Diệp Vũ Ca không quan tâm. Hắn càng như vậy cô càng muốn một dao kết liễu hắn.
“Người muốn lấy mạng tôi không ít, nhưng được chết trong tay cô có lẽ là vinh dự.”
Diệp Vũ Ca không nói tiếng nào, Tống Tư Thần quan sát cô rồi nói tiếp.
“Thời gian cô ở đây sẽ là người của Hắc Sát. Tôi mượn cô ba tháng, ba tháng này tôi sẽ quan tâm cả chuyện của Thanh Duyệt Bang, cô không cần lo. Nhưng cô bắt buộc phải đi theo tôi, nghe theo ý tôi, phục tùng tôi. Chắc có lẽ cô nghe rất nhiều chuyện xấu về tôi rồi, nếu cô không chấp thuận hoặc kháng nghị, tôi sẽ cân nhắc về Thanh Duyệt Bang.”
“Đừng đem Thanh Duyệt Bang ra doạ tôi, không hợp ý có thể giết tôi, tuyệt đối không được đụng đến Thanh Duyệt Bang.”
“Cô không có quyền quyết định, Diệp Vũ Ca, kể từ lần cô đột nhập vào phòng tôi thì số phận quyết định tôi là kẻ bề trên của cô rồi.”
Loại giao dịch này là gì? Diệp Vũ Ca không rõ nữa. Cô không được phép biết chuyện cô sẽ làm, cô không có quyền phản kháng, cô chỉ có thể nghe theo hắn. Không biết hắn cho Thanh Duyệt Bang bao nhiêu lợi nhuận, nhưng cô không thể vì phút bốc đồng của bản thân lại khiến lão đại chịu khổ được.
Hắn đem cô về biệt thự, chỉ có cô và hắn.
“Khuya rồi, mau đi ngủ đi.”
“Tôi được phép về Thanh Duyệt Bang hay không?”
“Tuỳ cô.”
“Anh muốn như thế nào cũng được, tôi đều nghe anh, nhưng không được động đến Thanh Duyệt Bang, bằng không tôi sẽ không tha cho anh.”
“Tôi vừa làm lão đại hắc bang, vừa là một thương nhân, tôi trọng chữ tín, những gì tôi nói được thì tôi sẽ làm được.”
Diệp Vũ Ca gật gật đầu, đôi mắt vẫn lạnh tanh không nhìn hắn. Cô bước đến cửa sổ, châm một điếu thuốc lá. Đã lâu lắm rồi cô không đụng đến thuốc lá, nhưng trong thời khắc này, cô cần thuốc lá hơn bao giờ hết. Tống Tư Thần vẫn đứng đấy nhìn cô, đầu mày chau đến xoắn cả lại ở mi tâm. Hắn không can thiệp chuyện ai hút thuốc, nhưng cô lại như vậy trước mặt hắn, không hiểu sao trong lòng lại có chút bực dọc.
“Không đi ngủ sao?”
“Anh không cần quản.”
“Bây giờ cô là người của tôi, nên nhớ những gì tôi nói.”
Diệp Vũ Ca xao động một chút, cô dập tắt điếu thuốc lá trên tay, không nói lời nào đi thẳng ngang qua người hắn.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
6 chương
29 chương
15 chương
19 chương
9 chương
69 chương