- Mau thả ta ra! Các ngươi có biết bổn công tử là ai không! Các ngươi… các ngươi chờ đó! Hồ phu nhân lúc này nắm lấy một chân Trương công tử kéo lê chân đất như kéo một con cá chết. Đường Huyền nháy mắt ra hiệu. Hồ phu nhân lập tức ném tên Trương công tử vào trong nhà xí, sau đó khóa trái cửa lại. Trương công tử cùng đám thủ hạ bị ném vào trong, rơi xuống hố tiêu kêu ‘bõm’ một cái. Chúng lập tức đập cửa ầm ầm đòi thả người. Đường Huyền ở ngoài cười lạnh: - Các ngươi cứ ở trong đó sám hối, một nén hương nữa bổn công tử sẽ thả ra! ... - Thế thúc, ngươi thật là xấu! Nhưng Kiệt nhi rất phục ngươi a, nếu Kiệt nhi có bản lĩnh cũng nhất định sẽ trừng trị bọn chúng! - Ồ, tên ngươi là Kiệt nhi a! Tên rất hay. Nhưng thế thúc nói cho ngươi biết, không có thủ đoạn nào là xấu xa hèn hạ, chỉ có mục đích là tốt hay xấu, thế thúc dùng thủ đoạn để trừng trị kẻ ác, bênh vực kẻ yếu, vì thế thúc thúc rõ ràng là người tốt, ngươi hiểu không? Kiệt nhi cười khanh khách nói: - Thế thúc đừng gạt Kiệt nhi nữa, con vừa nhìn đã biết người là người xấu! Nhưng Kiệt nhi rất hôm mộ người a, làm người xấu thật tốt, mỗi ngày đều không sợ bị kẻ khác khi dễ, còn có thể bắt nạt kẻ khác, không giống như cha con, ngày ngày đều bị kẻ khác bắt nạt! Đường Huyền toát mồ hôi, bèn nói: - Kiệt nhi, ngươi như thế là chưa hiểu gì rồi. Người tốt bị kẻ xấu bắt nạt là chuyện bình thường, kẻ xấu chuyên bắt nạt người tốt cũng là chuyện bình thường, nhưng người tốt mà đi bắt nạt kẻ xấu, như vậy mới là bản lĩnh hiếm có ngươi hiểu không, thế thúc chính là dạng người đó, là người tốt chuyên đi bắt nạt kẻ xấu! - Người tốt? … Vậy thế thúc có thể dạy cha con một chút, để cha con cũng biết đi bắt nạt kẻ xấu, hoặc ít nhất là không bị bắt nạt nữa không? Đường Huyền vui vẻ gật đầu: - Ngươi cứ yên tâm, cha ngươi cứ giao cho thế thúc. Nói thật cho ngươi biết, thế thúc không có gì để dạy người khác, chỉ có duy nhất một thứ là thủ đoạn ức hiếp người thì nhiều hơn cả kinh phật! … Sáng hôm sau, Đường Huyền phá lệ dậy sớm một hôm. Hắn dậy sớm để đi dạo chơi thành Nam Châu. Ăn sáng xong, Từ Văn Phủ làm người dẫn đường, đưa Đường Huyền đi các nơi trong thành tham quan. - Từ huynh, nghe nói Nam Châu thành có lễ Bách Hoa rất vui, không biết có thực không? - Lễ Bách Hoa là ngày lễ quan trọng nhất ở Nam Châu, trong những ngày này sẽ có các xe hoa diễu hành, các hoa viên cũng mở cửa đón khách, người tới thưởng hoa nhiều vô kể, ngay cả Tấn vương cũng cùng dân thưởng hoa. Các tài tử trí sĩ tới đây cùng nhau ngắm hoa uống rượu, ngâm thơ đối từ… Đường Huyền càng nghe mà càng chán nản, không thể tìm ra một chút hào hứng nào, cái gì hoa cỏ, cái gì thờ phú, nghe mà não cả ruột. Chợt lại nghe Từ Văn Phủ nói: - Năm nay hình như nghe nói Tấn vương có ba người con gái đã tới tuổi thành niên, muốn luận võ kén rể, do đó lập một lôi đài. Chỉ cần lọt vào tốp một trăm thì sẽ được trọng thưởng, muốn tiền bạc cũng được mà quan tước cũng được. Còn lọt vào ba vị trí đầu thì có thể lấy con gái Tấn vương làm vợ! Đường Huyền gật gù nói: - Ồ, xem ra Tấn vương này cũng rất biết mua chuộc lòng người! Từ Văn Phủ nghe vậy vội nói: - Đường huynh, ở thành Nam Châu này danh vọng Tấn vương rất cao, y thích nhất là nghe dân chúng ca tụng mình, ngươi nghĩ trong đầu thì được, chớ nên nói ra ngoài, nếu để tới tai Tấn vương thì phiền phức đó! Đường Huyền cười khẩy nói: - Thì ra cũng là dạng ngụy quân tử. Nhưng mà Từ huynh, ta xem huynh học thức cũng không tầm thường, lẽ nào Tấn vương chưa từng mời huynh tới trợ giúp? Từ Văn Phủ nghe vậy chỉ sắc mặt trở nên khó coi, sau đó thở dài một hơi. - Từ huynh có gì khó nói chăng? - Không gạt Đường huynh, Từ mỗ cũng từng được Tấn vương mời qua, khi đó gia cảnh Từ mỗ vẫn còn sung túc, y thường sang nhà Từ mỗ nói chuyện ngắm tranh. Nhưng sau đó một thời gian, con trai y là Cổ Phi Cân thấy nột tử xinh đẹp vừa mắt, liền dùng thủ đoạn cướp đoạt, Từ mỗ báo quan nhưng không có kết quả, rốt cuộc bán hết tài sản để chạy quan, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể làm gì hơn, rốt cuộc gia sản tiêu tán, bệnh tật đầy mình, bằng hữu trước kia cũng sợ bị liên lụy nên bỏ đi hết, vì thế mới có ngày hôm nay… Đường Huyền chỉ im lặng nghe. Đợi Từ Văn Phủ nói xong, hắn lại hỏi: - Từ huynh có phải vẫn luôn nhớ tới nương tử không? Từ Văn Thanh khổ sở nói: - Từ mỗ cùng nương tử tình cảm sâu đậm, làm sao có thể quên. Nhưng giờ đây Từ mỗ chỉ là kẻ bại gia, họ Cổ kia thì là con của Tấn vương, ta còn có thể làm gì đây?! Đường Huyền lúc này chợt khoát tay, lãnh đạm nói: - Từ huynh nói sai rồi! Ngươi hiện tại không phải là kẻ bại gia, mà là tổng quản của ta. Người của Đường mỗ xưa nay chưa từng chịu thiệt. Chỉ là một thằng khuyển tử của Tấn vương có là cái rắm gì, cho dù là Tấn vương thì đã sao? Chuyện này Từ huynh không cần quản nữa, cứ để đó Đường mỗ lo! Từ Văn Phủ hoảng sợ, vội nói: - Đường huynh, chuyện này không nên hành động lỗ mãng, quân tử báo thù mười năm không muộn… Đường Huyền cười khẩy nói: - Quân tử báo thù phải cần tới mười năm là vì chúng quá vô dụng! Còn với người có bản lĩnh thì mười ngày là quá đủ rồi! Từ Văn Phủ thấy Đường Huyền không để lời khuyên của mình vào tai thì chỉ biết thở dài. Đi một lúc, chợt Từ Văn Phủ nói: - Đường huynh, phía trước là Lệ Phương Nhai, trong đó rất nhiều thứ thú vị, để Từ mỗ dẫn ngươi tới đó xem một chút!