Cực Phẩm Hôn Quân

Chương 88 : Thư Sinh

- Tiểu đệ, đại tỷ cả đời này chưa từng hối tiếc việc gì, duy chỉ có một việc khiến tỷ vẫn luôn áy náy, đó là không thể sinh một nhi tử cho lão Hồ kia! Cho dù là tính tình hào sảng mạnh mẽ, nhưng mỗi khi nói tới việc sinh đẻ Hồ phu nhân đều không khỏi cảm thấy áy náy. Đường Huyền nghe vậy bèn nói: - Không sinh được hài tử thì cũng đâu có sao, đại tỷ xem mấy vị tiên tử trên trời, hay kể cả là vương mẫu nương nương cũng đâu có sinh được mụn con nào? Kỳ nhân có hoàn cảnh của kỳ nhân, nếu đại tỷ cũng sinh con đẻ cái, sau đó ở nhà nuôi con giúp chồng, như vậy chẳng phải giang hồ mất đi một đại nữ hiệp sao? Còn nữa, người ta hay nói nữ nhân sau khi sinh con thì rất nhanh sẽ già đi, xấu đi, đại tỷ hiện tại đang xinh đẹp như vậy việc gì phải tự mình chịu khổ? Hồ phu nhân bị hắn nói đến mụ cả đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: - Tiểu đệ nói vậy cũng có lý… - Thứ hai nữa là sinh con hay không một nửa còn là do tỷ phu, cho dù đại tỷ muốn sinh con mà hắn có vấn đề thì cũng bất lực thôi! Hồ phu nhân giống như bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nói: - Quả đúng như vậy, may mà tiểu đệ cảnh tỉnh, nếu không có lẽ đại tỷ cả đời này phải cảm thấy có lỗi mất. Ai nha, sao đại tỷ không gặp ngươi sớm hơn nhỉ, tới, chúng ta uống chén nữa! Đường Huyền lúc này chỉ vào Hồ lão đang quỳ ở ngoài nói: - Đại tỷ, tỷ phu chịu tội như thế cũng đủ rồi, chi bằng cho hắn vào đây đi. Có gì buổi tối về nhà đại tỷ giáo huấn hắn tiếp, không nên để hắn quỳ ở ngoài như vậy, người ta trông thấy lại nói đại tỷ bắt nạt hắn a! Hồ phu nhân nói: - Đúng, chút nữa thì quên mất, để ta ra lôi hắn vào! Lúc này người ngoài nhìn thấy hai người Đường Huyền cùng Hồ phu nhân xưng tỷ gọi đệ thì xì xào bình luận, đa số là khinh bỉ Đường Huyền. - Tục ngữ nói không sai, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người họ đều xấu xí như vậy tất nhiên là phải hợp ý nhau, phỏng chừng tìm vài chục năm cũng không ra thêm một người xấu xí như vậy! - Ha ha ha, Nghiêm huynh đúng là người đọc sách, phân tích thật là chuẩn xác, bội phục! Mọi người đều cười ồ lên, thi nhau xỉa xói Đường Huyền cùng Hồ phu nhân. Đường Huyền nghe vậy chỉ cười nhạt, đợi chúng cười xong, thong thả nói: - Các vị náo nhiệt cũng đã xem xong, còn chưa giải tán sao? Đám người này toàn những hạng thư sinh nửa mùa, không chịu khó đọc sách mà ngày nào cũng đến mấy nơi như kỹ viện chơi bời, thể hiện vài bài thơ quèn, vài nét bút lằng ngoằng. Nghe Đường Huyền nói vậy một tên liền vênh mặt nói: - Chúng ta cứ đứng đây thì đã sao? Nơi đây cũng không phải nhà ngươi mở! Đường Huyền cũng không tranh cãi với chúng nữa, vẫy tay gọi tú bà tới. - Nhìn thấy mấy tên thư sinh kia không? Gọi toàn bộ các cô nương của ngươi ra, sau đó… Tú bà nghe xong đại hỷ, gật đầu liên tục, sau đó liền chạy như bay vào trong. Những thư sinh ở ngoài thấy Đường Huyền thì thầm to nhỏ với tú bà thì đều có chút lo sợ. Rất có thể Đường Huyền nói không lại liền giở trò vũ lực, cho người tới dẹp bọn họ. Nghĩ vậy ai nấy đều chuẩn bị sẵn tư thế, nếu quả thực có kẻ tới dùng vũ lực thì lập tức bước ra ngoài. Lúc này chợt ba bốn mươi vị cô nương từ trên các lầu chạy ùa xuống. Các vị cô nương ai nấy sóng mắt dập dềnh, mày đưa liễu rủ, liếc mắt đưa tình cho những vị thư sinh nọ. Đám thư sinh nhìn cảnh này mà ngây cả người. Trong nháy mắt các cô nương này đã ào tới đám thư sinh. - Đại gia, để nô tỳ hầu hạ ngài a! Cứ ba bốn cô lại vây lấy một thư sinh, giống như những con rắn quấn lấy người họ. Những thư sinh lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng kêu lên: - Cô nương, không được… không được a… Đám thư sinh muốn bỏ chạy nhưng không tài nào thoát nổi những cô nương kia, quần áo trong chốc lát đã bị cởi đi phân nửa. Đường Huyền uống một ngụm trà, ung dung nói: - Các cô nương, các ngươi hành quyết mấy vị tài tử đây ngay tại chỗ bổn công tử liền thưởng mỗi người một trăm lượng! Những kỹ nữ này vừa nghe thế vô cùng vui mừng, lập tức động thủ nhanh hơn, dứt khoát hơn.Trong chốc lát đám thư sinh đã bị lột trần như nhộng, sau đó các cô nương cũng tự cởi y phục. Đám thư sinh vừa cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng vừa cảm thấy hưng phấn, nhìn những cơ thể đang uốn éo trước mặt họ cũng trở nên không kiềm chế nổi, hô hấp có chút dồn dập, khả năng chống cự cũng mỗi lúc một thấp dần. Đường Huyền chỉ im lặng híp mắt nhìn đám thư sinh đang giãy dụa trên đất.