Đường Huyền thấy Tần Phỉ Phỉ ngơ ngác nhìn mình, lập tức ngượng ngùng cười, thầm mắng: “Lại quá vội vàng rồi, phải giả vờ từ chối mới đúng!” Hắn vội chuyển đề tài: - Ái phi a, lần trước trẫm hứa tặng quà sinh nhật cho nàng, tới tận bây giờ vẫn chưa tặng, trẫm rất là băn khoăn a! Tần Phỉ Phỉ nghe vậy ôn nhu nói: - Hoàng Thượng, sinh nhật nô tỳ qua đã lâu rồi. Hơn nữa hôm đó nếu không phải Hoàng Thượng liều mình cứu, chỉ sợ… Tần Phỉ Phỉ tới bây giờ vẫn còn tưởng ngày hôm đó Đường Huyền thực sự tự sát. Đường Huyền vội cười nói: - Có thể hy sinh tính mạng vì ái phi chính là nguyện vọng của trẫm, đâu có tính là gì! Đường Huyền chỉ thuận miệng ba hoa, cũng không biết có bao nhiêu phần là thật, nhưng vào tai Tần Phỉ Phỉ, nàng lại cho rằng đó là lời nói phát ra từ trái tim hắn. Nghĩ lại ngày hôm đó hắn cả người đầy máu, nàng liền cảm thấy thương tâm. - Hoàng Thượng, ngài tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ sợ rằng cả đời này không báo đáp được! Đường Huyền liền ôm nàng vào, nói: - Ái phi, chúng ta là phu thê, nói chuyện báo đáp làm gì. Nhưng quà sinh nhật nàng trẫm nhất định phải tặng, cả các lần sinh nhật sau này, trẫm nhất định sẽ nhớ kỹ, rồi sau này con cháu chúng ta ra đời, ta cũng phải bảo chúng nhớ kỹ! Tần Phỉ Phỉ nghe vậy trong lòng run lên, hai mắt ướt lệ, nhỏ giọng nói: - Nô tỳ… nô tỳ tạ ân Hoàng Thượng! Đường Huyền vội lau nước mắt cho nàng, cười nói: - Ái phi, trẫm đã nói lúc không có người thì nàng gọi trẫm là lão công a! Ha hả, tới gọi một tiếng “Lão công, ta yêu ngươi” ta nghe xem! Tần Phỉ Phỉ đỏ mặt, nhỏ giọng gọi: - Lão… lão công, ta yêu ngươi! Đường Huyền nghe vậy vô cùng sảng khoái, hung hăng hôn nàng một cái, lại nói: - Lão bà, ta cũng yêu nàng… Hai người quấn quýt cả nửa ngày trời mới tách ra. Đường Huyền thấy trời gần tối, bèn cho gọi Giang Bắc Thiên tới, đem theo ít thành viên Phi Hổ đội ra ngoài thành, tới chỗ tập binh của Tần lão tướng quân. Những ngày gần đây Tần lão tướng quân vô cùng bận rộn, mặc dù các tướng quân của các nhánh quân đã được di chuyển đi, nhưng việc chỉnh đốn lại hang vạn quân sĩ cũng không phải dễ dàng. Cũng may Tần lão tướng quân trước đây uy vọng cực lớn, lại có kinh nghiệm lâu năm, nên dù hơi vất vả một chút nhưng vẫn có thể kiểm soát đám binh sĩ này. Mọi việc Tần lão tướng quân đã làm gần xong. Hôm nay Đường Huyền muốn tới gọi là trấn an binh sĩ một chút, động viên một chút, rồi lại phong thưởng một chút, nếu không thực sự có thể người ta sẽ quên đi mất thiên hạ này còn một ông vua là hắn.