Cực Phẩm Hôn Quân
Chương 70 : Con Tin
Trời cuối cùng cũng sáng, trong hoàng cung Tư Mã tể tướng lúc này đã tỉnh lại, lão lập tức hỏi thủ hạ về tình hình bên ngoài.
- Bẩm tể tướng đại nhân, ba vạn quân hiện đã chết mất hơn nữa, còn cấm vệ quân thì chưa thấy tung tích đâu, chúng ta chỉ e khó cầm cự lâu hơn!
- Sao… sao có thể… Tần Vũ Trung đâu, hắn làm gì mà bây giờ chưa tới!
Tư Mã tể tướng nghe thủ hạ báo lên thì vô cùng hoảng sợ, theo kế hoạch lão vốn muốn cố thủ ở đây, chờ tới thời gian thích hợp thì cho gọi cấm vệ quân về đánh úp từ phía sau, tiêu diệt gọn gàng địch nhân, nhưng hiện tại đã nửa ngày trời mà một chút tin tức của Tần Vũ Trung cùng cấm vệ quân cũng không có, thế này là thế nào, không có mười vạn cấm vệ quân, kế hoạch của lão coi như phá sản hoàn toàn!
- Không được! Lão phu phải rời khỏi đây trước!
Từ ngày hôm qua quần bị dính vào ghế, áo bị cháy không dập được lửa đã khiến Tư Mã tể tướng đã trở nên nhát chết hơn nhiều, lão thậm chí còn nghĩ rằng vì mình có ý đồ phản loạn nên mới bị ông trời trừng phạt? Thôi thì hiện tại chạy giữ thân trước, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Chợt lúc này một giọng nói quen thuộc truyền tới:
- Tư Mã đại nhân muốn đi sao? Ngươi mà đi thì lấy ai bảo vệ trẫm đây?!
…
…
Lúc này Lý Thắng đã nhận lệnh của tam vương gia lui quân về. Tam vương gia hiện tại vừa nhận tin Tư Mã tể tướng bị hỏa hoạn đang nằm liệt giường, liền muốn dồn toàn bộ quân lực công phá vào Hoàng Cung, nhưng nhận tin báo từ Lý Thắng rằng mười vạn cấm vệ quân vô cùng uy mãnh thiện chiến, không nên cường công. Tam vương gia đã đợi ngày này rất lâu, tất nhiên không thể hành sự lỗ mãng, đành lui quân về chờ thời cơ.
Đúng lúc tam vương gia đang nóng ruột nhất thì Thái đề đốc chợt chạy tới tâu:
- Vương gia, mạt tướng có tin vui!
- Nga?! Tin gì, mau nói!
- Vương gia, trưởng tử của thần Thái Bình vừa lập một đại công!
- Thái Bình? Là cái thằng cả ngày hồ nháo ăn chơi đàn đúm đấy à? Nó thì lập được công gì? ... Hay là cắm được sừng cho Tư Mã tể tướng? Thằng này nổi tiếng chuyên đi tòm tem vợ người khác, có thể lắm!
Thái đề đốc xấu hổ nói:
- Vương gia, trưởng tử hôm nay thực sự đã lập công. Đêm qua nó đem người đi đánh nhau với con trai của Tư Mã tể tướng, hiện tại đã bắt sống được đối phương. Tư Mã tể tướng chỉ có một đứa con duy nhất này, ngày thường y quý nó như bảo bối, bắt được nó coi như chúng ta đã thắng một nửa rồi!
Tam Vương gia nghe vậy kinh hỉ, vui mừng nói:
- Có thật không?! Đúng là chuyện tốt! Ha hả, cho dù lão đầu kia lần này thực sự vì ngai vàng mà bỏ con, thì chúng ta chỉ cần chém con hắn trước cửa hoàng cung, như vậy là đủ để làm giảm nhuệ khí đối phương rồi!
- Mau, bảo con trai ngươi dẫn người lên đây!
Chốc lát sau Thái đề đốc cho áp giải lên, lúc này Tư Mã công tử đang bị trói, áp giải hắn là ba người hộ vệ. Tam vương gia nhìn người kia thì lập tức nhận ra đúng là con trai độc nhất của Tư Mã tể tướng. Hừ, có con trai hắn ở đây thì ta lại có thêm hai phần thắng, có thể liều mạng được rồi!
Vương gia vô cùng đắc ý, tưởng tượng tới ngai vàng đã sắp về tay, lão liền cười lên ha hả.
Xoạt!
Đột nhiên tiếng cười của hắn dừng lại, một thanh trường kiếm đã đặt lên cổ hắn.
Ba người hộ vệ áp giải Tư Mã công tử không biết từ lúc nào đã tiến sát tới người Tam vương gia, dùng kiếm uy hiếp, đám thủ hạ Tam vương gia tới lúc kịp phản ứng thì đã muộn.
- Vương gia nếu không muốn chết sớm thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta!
Người lên tiếng chính là Thiết Mộc Sâm, hắn cùng hai vị huynh đệ giả làm người áp giải Tư Mã công tử, chờ cơ hội để tới gần khống chế tam vương gia.
- Súc… súc sinh, mày dám… dám phản bội vương gia!
Thái đề đốc liền hiểu ra đây là một cái bẫy, lập tức chỉ vào mặt Thái công tử mà chửi ầm lên.
Thái công tử cười lạnh nói:
- Phụ thân đại nhân, ta là bề tôi của Hoàng Thượng, phản lại vương gia thì đã làm sao? Hừ, lão già ngươi muốn phản cứ phản, còn ta vẫn muốn sống, muốn làm quan, muốn hưởng phú quý a, có trách thì trách ngươi thờ nhầm chủ đi!
Ngày thường Thái công tử luôn bị Thái đề đốc chửi bới coi thường vì không làm được tích sự gì, vốn từ lâu đã sinh ra lòng oán hận.
- Phụ thân, ngươi cũng không cần quá lo sợ, cùng lắm thì tới lúc đó ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng cho ngươi một con đường sống!
- Hoàng Thượng? Tên hôn quân đó? Lẽ nào… lẽ nào cái bẫy này là do tên hôn quân đó bày ra… Không thể nào!
…
Lúc này ngoài cửa cung hai bên quân của Tư Mã tể tướng cùng quân của tam vương gia đều đã tập trung hết lại mười phần, đánh nhau vô cùng thảm khốc. Chỉ một canh giờ cả hai bền đều đã tổn thất quá nửa.
Đúng lúc này thì tiếng tù và nổi lên, mười vạn cấm vệ quân của Tần Vũ Trung từ đâu đột nhiên xuất hiện, giống như thiên binh thiên tướng càn quét qua. Quân đội hai phe Tư Mã tể tướng cùng Tam vương gia trong hoàng cung lúc này cộng lại còn không được năm vạn, lại thêm thể lực đã suy kém, làm sao chịu nổi sức mạnh của cấm vệ quân? Cuộc chiến lập tức chuyển sang hướng một chiều, một bên đánh một bên bỏ chạy.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
42 chương
61 chương
2792 chương
88 chương
1110 chương