Cực Phẩm Hôn Quân

Chương 59 : Tin Tức

Giang Bắc Thiên bốn người chợt đứng dậy, quỳ xuống khấu: - Tội thần có mắt không tròng, để lũ phản loạn lừa dối, phạm tội đại nghịch bất đạo, nay nếu Hoàng Thượng không chê bỏ, chúng tội thần tình nguyện làm thuộc hạ của ngài! Đường Huyền còn đang xoa xoa trán, nghe vậy cả mừng, vội nâng mấy người dậy rồi nói: - Hảo hảo, trẫm đợi câu này của ngươi lâu rồi. Nếu vậy ngươi hiện tại trẫm liền giao đám thiếp thân hộ vệ của trẫm cho ngươi phụ trách, thế nào? Giang Bắc Thiên vốn còn nghĩ Đường Huyền sẽ ra một bài kiểm tra lòng trung thành và khả năng của họ rồi mới giao chức vụ, không ngờ một câu đã giao ngay quyền quản lý hộ vệ cho lão, như vậy có khác gì giao sự an toàn tính mạng cho lão đâu. Đây chính là tín nhiệm tuyệt đối a! Nghĩ vậy lão liền vô cùng kích động trong lòng. Đường Huyền lại cười nói: - Thiết Mộc Sâm, Tiếu Hổ, Phó Nham ba người hiện tại cứ làm việc dưới quyền Giang thống lĩnh, sau này nếu có khả năng sẽ chuyển sang chức vụ khác cũng được. Người nhà các ngươi hiện đang ở chung chỗ với người nhà của các cấm vệ quân, vẫn khỏe mạnh bình thường. Ba người nghe vậy thì mối lo lớn nhất trong lòng cũng giảm nhẹ hẳn, vội cúi đầu tạ ơn. Mấy người uống thêm vài chén rượu, Đường Huyền lại hỏi: - Giang thống lĩnh, ngươi có tính tới chuyện… thắp thêm hương hỏa hay không? Giang Bắc Thiên dứt khoát lắc đầu nói: - Tạ ơn Hoàng Thượng, nhưng lão thần tuổi đã cao, thân thể suy yếu, không thể… Đường Huyền híp mắt thấp giọng ngắt lời: - Thực ra Giang thống lĩnh không cần lo lắng quá. Ở chỗ trẫm đây nữ tử loại nào cũng có, thuốc thang cũng rất nhiều loại, đừng nói lão mới có hơn năm mươi tuổi, cho dù lão có tám mươi chín mươi… Đường Huyền dùng hết sức miệng lưỡi thuyết phục Giang Bắc Thiên. Hắn chủ yếu là muốn Giang Bắc Thiên cưới vợ sinh con, vậy sau này lão lại có gia đình mới, mà gia đình mới thì sẽ có chỗ kiêng kỵ mới, Đường Huyền có thể dễ dàng kiểm soát lão hơn. Nói giỡn sao, tính mạng của hắn làm gì có chuyện dễ dàng cho người khác nắm giữ, nói tin tưởng nhưng thực ra hắn cũng chỉ tin sáu phần thôi. Ăn uống rượu chè xong Đường Huyền thưởng mỗi người rất nhiều bạc và nhà đất, ai có thủ hạ anh em gì đều có thể giới thiệu vào nhận chức võ quan nhỏ. … Tú bà hôm bán Thanh Liên thu về được tới mười lăm vạn lượng, vốn tưởng ngon ăn, không ngờ chưa được bao lâu thì Thái công tử lại quay lại đòi bạc. Hắn áp đặt rằng Thanh Liên đã bị kỹ viện giấu đi, nên bạc phải trả lại. Tú bà cũng có hậu thuẫn nhưng làm sao mạnh bằng người nhà tể tướng, đành phải ủy khuất nôn bạc ra. - Hừ, cái gì công tử, cái gì nho nhã, cởi quần áo ra rồi cũng toàn một lũ cầm thú thôi, hừ, dám đòi tiền của lão nương, cầu ông trời cho thiên lôi đánh chết ngươi! - Ai da, mụ mụ, sao lại tức giận như vậy, hay là lại nhớ Thanh Liên muội muội a? Một nữ tử dung mạo diễm lệ uốn éo bước vào, điệu dáng có vẻ lẳng lơ, cười mà như không cười, khanh khách nói. Ở kỹ viện này dám nói chuyện như vậy khi tú bà không vui thì chỉ có Hương Bình cô nương, được xếp vào hạng hồng bài trong kỹ viện. ( top sever :196) Tú bà trừng mắt nói: - Nha đầu chiết tiệt, đừng chọc ta thêm nữa, gần đây đủ buồn phiền rồi. Hương Bình chậm rãi bước ra sau nắn bóp vai cho tú bà, nũng nịu nói: - Bình nhi nào dám, chẳng qua là thấy mụ mụ cả ngày buồn phiền, mở miệng là nhắc tới Thanh Liên muội muội, nhưng liệu người ta có nhớ tới mụ mụ hay không đây? Chỉ sợ nàng hiện tại đã đang cùng một vị công tử giàu có nào đó chàng chàng thiếp thiếp a! Tú bà vỗ một cái vào bàn tay Hương Bình, nói: - Chớ nói bậy, Thanh Liên ta nuôi từ nhỏ tới lớn, tính của nó ta rõ lắm. Lần này chắc chắn là bị bắt cóc rồi! Ô ô, tiểu Thanh Liên đáng thương của ta! Hương Bình cười mị mị nói: - Mụ mụ hẳn là nhớ mười lăm vạn lượng thì đúng hơn! Khách khách, Bình Nhi thực ra hôm nay có chút tin tốt, không biết mụ mụ có tâm trạng nghe hay không? Tú bà giật mình, vội nói: - Tin gì, mau nói, xú nha đầu ngươi chuyên thừa nước đục thả câu nha! Mụ mụ trước nay luôn rất thương ngươi a, mau nói! Hương Bình đưa ra một bức thư nói: - Vừa rồi có người đưa bức thư này tới, nói là đưa ụ mụ. Tú bà vội bóc thư, sau đó đọc đi đọc lại nội dung thư tới mấy lần. - Kỳ quái, Thanh Liên nha đầu này có phải đầu óc bị đụng vào đâu rồi không, bảo lão nương đưa rượu cho nàng mà không nói địa chỉ… Hương Bình cười nói: - Thực ra cũng không khó hiểu lắm đâu. Nha đầu này xưa nay rất tinh quái, lá thư này đến chín phần là nàng muốn cầu cứu. Nhưng chỉ tiếc, đừng nói chúng ta không biết chỗ, cho dù biết… Ngươi dám cướp người của Tư Mã công tử thì làm sao có thể kẻ tầm thường. Mà cũng có thể chính là Thái công tử tự cho người bắt cóc nàng để đòi tiền lắm, đầu năm nay vừa ăn cắp vừa la làng đúng là không ít, chúng ta làm sao có thể cứu nó ra đây! Tú bà suy nghĩ một chút, thở dài nói: - Cũng đúng, lão thân dù sao cũng chỉ là một tú bà, đắc tội sao nổi đám quan lại quý nhân đó. Nhưng không cứu Thanh Liên ra ta cũng không cam lòng a… Hương Bình mỉm cười nói: - Mụ mụ, thực ra Bình Nhi có cách để cứu muội muội về. Tú bà nghe vậy hai tai liền dựng đứng. - Nga! Ngươi thực sự có cách? Mụ mụ ta còn lâu mới tin, tiểu nha đầu ngươi từ nhỏ chỉ toàn suy nghĩ mấy thứ bát quái… - Hứ! Làm người tốt cũng quá khó đi mà, hảo a, mụ mụ không tin Bình Nhi cũng không nói nữa, hừ! Nói xong uốn éo dịch người sang một bên, có vẻ khá tức giận. Tú bà thấy vậy cười gượng nói: - Thôi được rồi, coi như mụ mụ sai a! Mau nói ụ mụ biết ngươi có cách gì a! Hương Bình cong môi nũng nịu nói: - Bình Nhi không nói nữa, mụ mụ bất công, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Thanh Liên muội muội! Tú bà cười cầu tài nói: - Bình Nhi ngoan, mau nói a! Mụ mụ thực ra cũng rất thương ngươi a! Hương Bình nhõng nhẽo một chút, rốt cuộc nói: - Thực ra cũng không có gì khó. Hiện tại kẻ đưa thư vẫn còn ở ngoài kia, hắn nói hắn vô tình đi qua chỗ muội muội bị giam giữ, sau đó được muội muội nhờ gửi lá thư này về, vậy thì trước hết chúng ta có thể tra ra chỗ của muội muội hiện tại. Sau đó cho dù kẻ bắt cóc Thanh Liên là nhân vật lớn thì chúng ta cũng không nhất thiết phải đối đầu trực diện. Có thể thông tri cho người Tư Mã phủ cùng tam vương phủ, sau đó… Cho dù muội muội được vị công tử nào cứu được, thì hẳn mười lăm vạn kia cũng không thoát khỏi tay mụ mụ được đâu!