Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 487
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars; Ngọc Vi
Biên tập: vandai79
Một đao này vừa nhanh vừa hiểm, ánh đao phảng phất như sao băng xẹt qua, hướng thẳng trên mặt cô gái bổ tới.
Thiếu nữ Đột Quyết bên dưới kinh hãi khẩn cấp, hét lên một tiếng giận dữ, nhưng lại không có vẻ gì e ngại, kim sắc loan đao nhanh như thiểm điện nhằm bụng Lâm Vãn Vinh đâm lại.
Hai người đều không nói một lời, trên mặt đều lộ vẻ tàn nhẫn. Không gian trong xe chật hẹp, không tiện nhảy lên. Một đao của Lâm Vãn Vinh chém xuống tuy là có thể giết được cô gái nhưng chính mình cũng khó tránh khỏi nàng đâm bị thương.
Cương đao lấp loáng đặt lên cần cổ trắng như tuyết của thiếu nữ Đột Quyết, cô gái này tuy là nữ tử nhưng sự ương ngạnh còn hơn nam nhi, đôi mắt đẹp trợn trừng, kim đao trong tay chỉ cách bụng Lâm Vãn Vinh gần thước, chỉ cần hắn vừa động thủ, hai người liền như cá chết lưới tan. Trong xe nhất thời tĩnh lặng, cô gái cắn chặt môi, hung hăng nhìn hắn, trong ánh mắt lạnh như băng hiện lên vẻ đắc ý.
Lâm Vãn Vinh phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy cái miệng nhỏ của thiếu nữ Đột Quyết không ngừng thở hổn hển. Cả người áo lót đã cởi một nửa, sắc mặt như ráng chiều. Đai lưng chiếc quần tơ trên người nàng đã khai mở, lộ ra một mảng bộ ngực mềm mại, óng ánh như ngọc, bên cạnh còn để một chiếc quần lụa mỏng mới tinh bằng tơ tằm.
Thiếu nữ một tay cầm đao, tay kia nắm chặt đai lưng chiếc quần tơ tằm, trong ánh mắt giận dữ đã có vài phần xấu hổ lẫn quẫn bách.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?!
Ngọc Già tức giận nói, ngón tay nắm chặt đai lưng bằng tơ trên người, bất chấp cả cương đao đang gác trên cổ, cần cổ thon dài thoáng nghiêng về phía trước, cương đao kia lại không có ý định thu về, đè lên phần cổ trắng mịn như phấn nhất thời làm ẩn hiện một đường vân máu nhỏ như sợi chỉ.
Thì ra nha đầu kia đang thay xiêm y, Lâm Vãn Vinh không nhịn được cười. Hắn đảo mắt lên bộ ngực sữa, thần sắc trên mặt lại vô cùng hung ác:
- Làm gì hả? ngươi coi không thấy sao…
Hắn cầm cương đao trong tay hung hăng quơ quơ:
- Ta muốn giết người!
- Dã lang phải giương móng vuốt ra, bởi vì đó là vũ khí cuối cùng của nó. Ngươi muốn giết cứ giết, nếu ta nhíu mày một chút thì ta không phải là nữ nhân của thảo nguyên.
Thiếu nữ Đột Quyết hừ mũi một tiếng, nhìn hắn khinh thường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Cô gái dùng một câu ngạn ngữ của Đột Quyết, liên quan tới sói, Lâm Vãn Vinh nghe được không biết nên cười hay khóc. Hắn lắc lắc đầu:
- Ngươi cũng biết, ta là người hiền lành, làm dã lang không hợp. So ra còn kém cô nương ngươi, gào thét ầm ĩ, so với sói mẹ khi phát tình trên thảo nguyên còn lợi hại hơn gấp trăm lần, xem ra ta nên gọi Lang vương tới cho ngươi. Miễn cưỡng thân phận mới có thể cùng ngươi xứng đôi.
Cặp mắt lãnh đạm của cô gái Đột Quyết sâu thẳm, nhìn thẳng vào mắt hắn, ung dung đáp:
- Bầy sói trên thảo nguyên, vĩnh viễn không ai biết vua của chúng ở nơi nào. Bởi vì khi ngươi biết được thì ngươi đã táng thân trong đó rồi.
"Nha đầu kia đối với lang tính thật đúng là hiểu rõ ràng!" Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay không thèm để ý, cười nói:
- Ta ngoại trừ đối với sắc lang còn nghiên cứu một chút, ngoài ra những thứ khác đều bình thường. Bất quá, có một điểm ta thực sự muốn biết… Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, như thế nào mà nàng lại đem theo những kỵ binh Đột Quyết này tới?
Cô gái Đột Quyết có chút sửng sốt, khi bừng tỉnh hiểu ra, nàng đột nhiên cười khanh khách đứng lên. Càng cười càng lợi hại, thân hình run rẩy tựa vào cửa sổ xe, cuối cùng đến cả kim đao trong tay cũng nắm không chặt. Nàng gập người ôm bụng cười lớn, hai má đỏ bừng, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô lên xuống, thanh âm như chuông bạc bay vang vọng thật xa.
Nha đầu kia không phải "cười quá hóa điên" chứ?! Lâm Vãn Vinh bị nàng cười đến da đầu cũng run lên, vội vàng dương dương trường đao trong tay:
- Không được cười, cười nữa ta sẽ giết ngươi!
- Ngươi có giết ta, ta cũng phải cười…
Cô gái Đột Quyết này dường như gặp phải một sự tình bình thường thú vị nhất thế gian, căn bản không quản tới sự uy hiếp của hắn, tiếng cười như sâu thành một chuỗi thánh thót rải khắp thảo nguyên.
- Hỏng rồi!
Lão Cao và lão Hồ nhìn nhau, cùng thấy được vẻ sợ hãi trong mắt đối phương. Chỉ cần Nguyệt Nha Nhi này cười, Lâm tướng quân nhất định là bị đả kích, đúng là phải dùng tới thiết quân luật rồi.
Cô gái thật vất vả ngưng lại tiếng cười, trên mi vẫn còn đọng nét hồng:
- Lâm đại nhân, Lâm tướng quân, ôi, suýt nữa thì quên, tên của ngươi bằng tiếng Đột Quyết khi gọi chia làm ba từ…Oa lão công. Oa lão công đại nhân, ngươi có biết không, dáng vẻ ngươi đứng ở đây so với lúc ngươi tự cho là thông minh, nhìn phải đẹp mắt hơn gấp một trăm lần, một ngàn lần…haha…
Hay cho cái "Oa lão công đại nhân"! Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười:
- Phải không? trước kia ta cho rằng hình dáng của ta đã rất anh tuấn, không nghĩ tới còn có thể càng anh tuấn hơn… cám ơn cô nương nhắc nhở.
Chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, cô gái hừ nhẹ một tiếng:
- Lúc trước, ngươi nói là ta đã đem tộc nhân của ta tới đây, ta đây muốn hỏi tướng quân đại nhân một câu. Một cô gái đơn thân bị các ngươi giam giữ ở trên xe, mỗi lời nói mỗi hành động đều dưới sự dám sát của các ngươi, ta làm thế nào có thể báo tin cho tộc nhân của ta?
Vấn đề này Lâm Vãn Vinh cũng đang nghi hoặc. Khu vực dược liệu? Xung quanh đều là binh sĩ giám thị nàng, nếu nói là khu vực dược liệu thì đúng là có bỏ lại một cây tú hoa châm, có thể có người đã nhìn thấy. Thổi sáo báo tin? Đừng đùa, nếu người Hồ đều có thể nghe được tiếng địch của nàng, bà nội ta sớm đã chết vài trăm lần. Hắn à một tiếng, gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc:
- Ta đoán không được… ngươi nói thử xem, ngươi làm thế nào đi báo tin được!
- Ta là…phì…ngươi mới đi báo tin!
Cô gái Đột Quyết bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa thì nàng đã nói, nhịn không được đỏ bừng cả mặt, giận dữ nói.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Kỳ thật ngươi không báo tin cũng không sao cả. Ta đã có dũng khí đi tới thảo nguyên mênh mông này, trước sau gì cũng có một ngày bị người phát hiện, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi, mặc kệ ngươi có hai vạn người hay hai mươi vạn người, đối với ta mà nói đều giống như nhau. Huống chi tộc nhân của ngươi hiện tại còn cách chúng ta hơn hai trăm dặm, ta có thừa thời gian để điều chỉnh bố trí, ta muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, tuyệt đối khiến bọn chúng không có kết quả tốt mà mang về.
Lời này một điểm không giả chút nào, muốn ở trên thảo nguyên đánh du kích, lấy chiến đấu nuôi dưỡng chiến đấu là cách tốt nhất, nếu muốn không bị người Hồ phát hiện, đó là chuyện không có khả năng.
Ngọc Già hừ một tiếng:
- Lấy tiến làm thoái, ngươi thật là giảo hoạt! Có điều, theo như lời ngươi nói, ngươi thâm nhập thảo nguyên, sớm muộn gì cũng sẽ bị người phát hiện. Ta làm sao có thể đem sinh mạng mấy trăm tên tộc nhân của ta thử nghiệm, hao phí oan uổng khí lực để đi báo tin? Ngươi cho rằng đám Ngọc Già cũng ngu ngốc giống như ngươi?!
- Lời này hình như có chút đạo lý!
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười:
- Nói như vậy thật sự không phải ngươi báo tin? Vậy sẽ là ai đây?
Thần sắc Ngọc Già lạnh lùng:
- Còn muốn ta lập lại lần nữa không? Ngọc Già cũng không hèn hạ như ngươi, thần linh của thảo nguyên có thể làm chứng cho ta. Ngươi không cần phải đề cao chính mình, trong bộ tộc của ta anh kiệt vô số, muốn nhìn thấu mưu kế nhỏ nhoi này của ngươi dễ như trở bàn tay! Còn cần có người báo tin sao?
Cô gái mang thần linh của thảo nguyên ra, xem chừng thật sự khinh thường các âm mưu quỷ kế. Trong đầu Lâm Vãn Vinh chợt lóe lên một ý, giật mình:
- A, ta biết rồi! Thì ra bọn chúng cũng đã không thực sự phát hiện ra chúng ta.
Trong mắt thiếu nữ Đột Quyết lóe lên một tia kinh ngạc:
- Làm thế nào ngươi biết được?
- Điều này rất đơn giản.
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
- Ta để cho hai tộc nhân của ngươi trốn thoát, cố ý truyền về tin tức giả. Khi hai vạn Đột Quyết ky binh kia biết được tin tức này, nếu có chút thông minh thì sẽ nghĩ rằng có thể là kế dương đông kích tây. Dù sao ở phía trước Ngũ Nguyên còn có bốn vạn nhân mã chờ đợi, cũng không sợ chúng ta bay mất, cho nên hai vạn nhân mã này có thể yên tâm lớn mật chuyển hướng hành quân thăm dò vị trí thực sự của chúng ta. Căn bản không cần có người người báo tin, đúng là chặt chẽ mà, ta thích nhất là xem mấy trò này. Vẫn phải cảm tạ cô nương ngươi nhắc nhở ta, không nghĩ tới ở chỗ người Đột Quyết cũng có người tài giỏi như thế!
Ngọc Già hừ một tiếng:
- Đều là suy đoán của ngươi mà thôi, đắc ý cái gì? Có bản lãnh thì ngươi cứ dừng ở chỗ này đừng rời đi, xem rốt cuộc ai mới thật sự là dũng sĩ!
Lâm Vãn Vinh khoát tay:
- Tiến vào thảo nguyên, giống nhảy múa trên mũi đao, ta đây là dũng sĩ, chuyên môn nhảy vũ điệu khêu gợi (nhảy sexy... hihi), luôn có một vài người Đột Quyết rất thích đi theo thưởng thức, mà ta cũng không quan tâm. Cho nên lời ta nói vừa rồi, có là phỏng đoán hay không, trong lòng cô nương chắc đã biết. Kỳ thật ta trân trọng nói với nàng, tại nơi này còn có một chỗ sơ hở rất lớn, chỉ là chính cô nương ngươi không có nhận thấy được mà thôi!
"Cái gì điệu vũ khêu gợi!" Nghe hắn ba hoa, thiếu nữ Đột Quyết hai má đỏ bừng. Chỉ là thấy hắn mặt dày nổ vang trời, nhưng lại tràn đầy niềm tin, nàng nhịn không được đã kinh ngạc hỏi:
- Tại chỗ này có sơ hở rất lớn? Sơ hở gì?
- Sơ hở lớn này, đó chính là bản thân nàng.
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh híp lại, mỉn cười lộ vẻ dâm đãng.
Thiếu nữ Đột Quyết lạnh nhạt hừ một tiếng:
- Ngươi nói bậy, ta có gì sơ hở?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cười nói:
- Nguyệt Nha Nhi muội muội, ta mặc dù không biết lai lịch nàng như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định. Nàng giống như một nhân vật xinh đẹp thông minh, địa vị ở trong đám người Đột Quyết tuyệt đối không thấp. Ta nói đúng hay không?
Cô gái hừ mũi một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
- Ta bắt được nhân vật kiệt xuất tôn quý như vậy, còn cố ý thả hai tộc nhân của nàng chạy về báo tin. Hai vạn kỵ binh Đột Quyết này, cho dù là hoài nghi chúng ta thực sự đi về phía đó, chúng cũng tuyệt đối không dám không để ý tới tính mạng của nàng. Nhất định là, chúng cũng phải chia binh làm hai đường, một đường hướng tới Ngũ Nguyên truy kích, bảo vệ Ngọc Già tiểu thư tôn quý, một đường khác sau đó thử đi tới địa phương mà chính bọn chúng hoài nghi. Dù là cho chúng mười lá gan, chúng cũng không có khả năng tập hợp toàn quân đánh tới một nơi mà không thể xác định được phương hướng… Nàng xem, sơ hở! Đây không phải là sơ hở sao? Ta dám cùng nàng đánh cuộc, bọn chúng đi được trăm dặm, tìm không thấy một cái bóng của chúng ta. Cuộc tìm kiếm này kết thúc, hai vạn binh cứu viện của ngươi, chắc chắn sẽ lại hướng tới Ngũ Nguyên mà đi, tiểu thư xinh đẹp, nàng có dám cùng ta đánh cuộc không?
Thiếu nữ Đột Quyết chợp rưng rưng lệ trong mắt, không thể che dấu vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn cương quyết:
- Ngươi muốn đánh cuộc gì?
Lâm Vãn Vinh thấy rõ điều này, trong lòng càng nắm chắc hơn, cười khà khà:
- Đánh cuộc sao ư, thực là đơn giản. Nếu là nàng thắng, ta lập tức thả mười tộc nhân của nàng.
Ngọc Già thận trọng liếc hắn một cái, sẵn giọng:
- Ngươi lại muốn lợi dụng tộc nhân của ta để ngươi diễn kịch? Nếu vậy ta thua thì sao…
- Nàng thua à…
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, ánh mắt xoay tròn đảo qua đảo lại trên người nàng, mắt sáng rực như ngọn đèn. Cô gái vội vàng che đậy y sam phía trước, kim đao cấp bách giơ lên bảo vệ ngực, phẫn nộ quát:
- Dã lang hung ác, vĩnh viễn đừng mơ tưởng vũ nhục sự trong sạch của nữ nhân thảo nguyên!
- Ồ, tiểu đao này cũng được đấy, kim quang rất là rực rỡ.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Nàng mà nói nhận thua, vậy thì dâng tiểu đao này cho ta, lúc ta rảnh rỗi, có thể gọt hoa quả, sửa móng tay...
- Nằm mơ giữa ban ngày.
Không đợi hắn nói xong, Ngọc Già liền cắt đứt lời hắn, khinh miệt:
- Người có thể được ta tặng kim đao này còn chưa sinh ra trên đời.
Lâm Vãn Vinh căm tức hừ một tiếng:
- Không phải chỉ là một phá đao (dao bổ củi) sao? Đừng nói là bằng vàng, cho dù là toàn trân châu mã não ta cũng không thấy lạ. Tốt lắm, đổi lại điều kiện, nếu nàng thua, trước mặt tất cả những người ở đây, hô to tên gọi bằng tiếng Đột Quyết của ta trên mười lần… không, một trăm lần! Nàng nếu nói không đáp ứng… không đáp ứng ta sẽ giết nàng!
- Tên gọi bằng tiếng Đột Quyết của hắn?!
Nguyệt Nha Nhi cân nhắc một chút, gật đầu:
- Ba từ này…oa lão công, đây là cái tên gì. Hô thì hô, ta còn sợ ngươi sao?
- Tốt, cứ định lời như vậy!
Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn đem trường đao thu hồi vào trong vỏ:
- Mạo muội quấy rầy, thật sự không có ý tứ, tiểu muội muội, nàng nên thay y phục tiếp đi đã!
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, khóe miệng cười lạnh:
- Thế nào, ngươi không giết ta sao?!
Lâm Vãn Vinh thần bí nói:
- Sao làm thế được? Bây giờ ngươi như là bảo bối của ta, đại kiệu tám người khiêng tới mời cũng không đi được, năm ngàn huynh đệ này của ta cũng đều phải trông cậy vào nàng cứu mạng đó.
Trong mắt cô gái hiện lên vẻ lạnh lẽo, bình tĩnh nghĩ lại, hôm nay một phen giao thủ. So với đêm qua hoàn toàn khác biệt, tên giặc này chuyển sang âm thầm chiếm thượng phong, nắm chắc thế chủ động.
Đảo mắt dò xét trên bộ ngực đầy đặn của Nguyệt Nha Nhi mấy lượt, vừa muốn nhảy xuống xe rời đi thì Ngọc Già đang trầm mặc đột nhiên mở miệng cười, như trăm hoa đua nở:
- Oa lão công đại nhân, quên không nói với ngươi, ta thực rất thích nhảy múa trên mũi đao.
- Ồ, là điệu vũ khêu gợi sao?!
Lâm Vãn Vinh cũng không quay đầu lại cười nói:
- Chúng ta có thể cùng nhau khiêu vũ, còn có cây cột…
Lời còn chưa dứt, Ngọc Già phía sau đã giận dữ, bốc lấy vài nắm dược thảo khô héo hung hăng ném vào người hắn:
- Tên Đại Hoa hạ lưu. Cút…
Lâm Vãn Vinh nhảy xuống xe ngựa, mồ hôi trên lưng sớm đã ướt đẫm, hắn quẹt mồ hôi trên trán, hồi tưởng lại quá trình cùng thiếu nữ Đột Quyết này giao phong, có thể nói từng bước đều thực sự nguy hiểm. Ngọc Già này tâm tư kín kẽ, phán đoán chuẩn xác, nắm rõ lòng người, dù nàng chưa từng nghe, chưa hề thấy. Chơi đùa một hồi vừa rồi, bị ta áp đảo nhuệ khí, nếu không thì chẳng biết nàng còn gây ra chuyện gì nữa.
- Lâm tướng quân, thế nào rồi, thế nào rồi, có điều tra được gì không?
Hồ Bất Quy và Cao Tù vội dục ngựa chạy nhanh tới trước hắn, gấp gáp hỏi. Theo như tình trạng trước mắt của Lâm tướng quân, thần thái bay bổng, xuân quang đầy mặt, không giống như hình dạng thua thiệt trước Nguyệt Nha Nhi, chẳng lẽ là Lâm Tướng Quân đã "chinh phục" được Ngọc Già? Hai người lão Cao bán tín bán nghi.
- Điều tra ra một nửa.
Lâm Vãn Vinh tươi cười đem tình hình vừa rồi đại khái kể một lượt. Cao Tù nhỏ giọng kinh hãi:
- Ài, nói như vậy thực sự không phải là nàng báo tin sao?
Hồ Bất Quy gật gật đầu:
- Thần linh của thảo nguyên trong lòng người Đột Quyết chí cao vô thượng, nữ tữ người Hồ này tâm cao khí ngạo, tuyệt sẽ không nói dối trước thần thảo nguyên. Xem ra trong đám kỵ binh Đột Quyết kia tất có cao nhân. Tướng quân, người thực sự có cách làm cho đám người Hồ này không phát hiện ra chúng ta, hôm nay bọn họ trước mắt chỉ là thử tìm phương hướng phải không?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:
- Nếu không phải là Nguyệt Nha Nhi báo tin, vậy thì đám người Hồ này tuyệt đối sẽ không phát hiện được hành tung của chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là hoài nghi. Hơn nữa, xem tình hình hiện tại, địa vị của cô nàng trong lòng người Đột Quyết cực kỳ trọng yếu, người Hồ tuyệt sẽ không dám coi thường. Lại không xác định được trước phương vị thực sự của chúng ta, bọn chúng chắc chắn sẽ phải quay về Ngũ Nguyên. Nhưng thật ra Nguyệt Nha Nhi này... Hắc hắc, Cao đại ca, lúc trước ngươi nói đúng một điểm, đây quả là con cá lớn a!
Ánh mắt Cao Tù băn khoăn:
- Rốt cuộc thì đây là loại cá gì? Lâm huynh đệ có lần ra được điều gì không?
- Trước mắt còn đang trong quá trình tìm hiểu…
Lâm Vãn Vinh nghiêm túc nói:
- Nhưng mà ngươi yên tâm, điều chính đáng là, chỉ cần công phu thâm hậu, thiết bổng như mũi châm, một ngày nào đó nhất định sẽ có ép đá chảy ra nước, tin tưởng ta đi!
Lão Cao nháy nháy mắt cười dâm đãng, Hồ Bất Quy tương đối thuần khiết hơn một chút, nghe không hiểu hai người bọn hắn đang ngầm ám chỉ cái gì, chép miệng hỏi:
- Trước mắt quân ta nên hành động như thế nào? Có dừng lại không?
- Không thể, đừng dừng lại.
Lâm Vãn Vinh liên tục khoát tay:
- Các ngươi cho dù tin tưởng ta, cũng không thể tin Nguyệt Nha Nhi kia được. Tiểu nữ này tâm địa gian xảo còn hơn cả ta, nàng thực sự là muốn âm thầm sử dụng thủ đoạn gì đó để báo tin, chúng ta không phải ngồi ở chỗ này để bị đánh ư? Vì sự an toàn, chúng ta tiếp tục nhắm hướng tây tiến về thảo nguyên, đi thẳng tới trung tâm của người Hồ, làm thế nào dùng thủ đoạn tấn công sấm sét, chẳng phải là muốn đem tâm điểm không thể phá của người Đột Quyết ra dọa. Mặt khác, hai vạn kỵ binh Đột Quyết kia, Hồ đại ca ngươi tiếp tục phái huynh đệ điều tra, sau này sẽ cùng bọn chúng đối mặt.
Hồ Bất Quy và Cao Tù hai người đồng thanh ứng tiếng, liền lập tức an bài rời đi. Đại đội nhân mã tăng tốc hướng phía Tây tiến lên, càng chạy càng nhanh, phảng phất như bị hai vạn kỵ binh Đột Quyết truy đuổi sau đít.
Ngọc Già vén rèm xe lên nhìn đám Đại Hoa tàn quân như lợn bị sói lùa, tên giặc mặt đen thủ lĩnh kia cưỡi ngựa chạy trước nhất, vung một đường roi gầm lên phi như điên.
Thiếu nữ Đột Quyết hừ một tiếng:
- Giặc gan nhỏ, ngươi mà cũng dám nhảy múa trên mũi đao?
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
50 chương
64 chương
32 chương
712 chương
30 chương
223 chương