Dịch: lanhdiendiemla Đêm khuya vắng lặng, trên con phố dài trống trơn không thấy bóng người, bỗng vang lên tiếng bước chân rầm rập xen lẫn tiếng đao thương kiếm kích chạm vào nhau, đoàn người Hồ Bất Quy hộ vệ Lâm tướng quân cùng chư vị phu nhân hồi phủ. Thấy Lâm Vãn Vinh mất hết hứng thú, Tiêu tiểu thư cũng chẳng còn cách nào chỉ đành nắm tay hắn dịu dàng nói: - Chàng yên tâm, có thiếp ở đây, nhất định sẽ chăm lo cho sư phó thật tốt. Đợi thiếp điều dưỡng mấy ngày, tinh thần linh hoạt trở lại, thiếp sẽ chủ động qua xích sắt lên Tuyệt Phong, tự mình đón sư phó xuống núi. - Điều này không thể được. Lâm Vãn Vinh giật nẩy người, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, vội vã can ngăn: - Bây giờ không thể so với làm hiệp nữ trước kia, nàng còn có thai năm tháng, sao còn có thể làm việc nguy hiểm như vậy? Cho dù sau này sinh em bé hồi phục lại, nàng cũng không thể đi, nàng là lão bà của ta, ta yêu thương còn không đủ, sao có thể để nàng nếm trải hiểm nguy. Tiêu tiểu thư yêu kiều mỉm cười, rúc vào lòng hắn, thỏ thẻ: - Có câu nói này của chàng, thiếp đã thấy đủ rồi. Mấy ngày nay ở trên Tuyệt Phong, chàng cũng lừa gạt sư phó như vậy sao? - Cái này, nói dễ nghe là khó tránh khỏi. Lâm Vãn Vinh cười khan, len lén dò xét vẻ mặt của Tiêu Thanh Tuyền: - Nàng cũng biết đó, tiên tử tỷ tỷ vốn là muốn giết ta, bây giờ lại thay đổi tâm tư đưa ta trở lại, giữa lúc đó phát sinh ra rất nhiều sự cố rắc rối chấn động lòng người, đợi lát nữa khi đi ngủ, ta sẽ tỉ mỉ kể lại cho nàng. Tiêu Thanh Tuyền xoa xoa đôi gò má nóng rực, cắn môi thẹn thùng hừ một tiếng: - Đừng có bày trò quỷ, đêm nay, không cho vào phòng thiếp. - Vì sao? Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi: - Hảo lão bà, ta ở trên núi ngày ngày ngâm suối nước nóng, rất sạch sẽ. - Chàng cùng sư phó…. Sao lại có thể cùng thiếp… Tiêu Thanh Tuyền đỏ mặt, vội quay đầu đi: - Ngày mai chàng phải trai giới một ngày, rồi mới được phép vào phòng thiếp. - Điều đó đâu xảy ra! Ta và sư phó của nàng, ngoại trừ ôm ôm ấp ấp, hôn hít sờ mó, những việc khác chưa hề làm gì, trên cơ bản là hoàn toàn thuần khiết. Lâm Vãn Vinh ủ rủ mặt mày. Lạc Ngưng che miệng, quyến rũ nhìn hắn: - Công phu mồm mép của đại ca đúng là thiên hạ vô song, muội thấy sư phó của tỷ tỷ nhất định là bị cái miệng bôi mỡ của đại ca thu phục rồi, nếu không sao lại chủ động đưa huynh trở lại? Đại ca, đúng không? Mặt Ngưng Nhi đỏ lên, mắt long lanh, cười rất thần bí. - Điều này, kỳ thực công phu trên miệng của ta cũng thường thôi… Lâm Vãn Vinh đẫm mồ hôi, lén lút luồn tay miết mông Lạc tiểu thư: - Nếu nói ra ta có công phu lợi hại hơn công phu trên miệng, Ngưng Nhi, nàng đã thử rồi đó. Xảo Xảo nhìn thấy hành động của hai người. mặt đỏ như giáng chiều, vội nép vào bên người Tiêu Thanh Tuyền, muốn nhìn lại không dám. Lâm Vãn Vinh bị vây khốn ở trên Tuyệt phong mấy ngày, ba vị phu nhân lo lắng sợ hãi, cả ngày mặt chẳng giãn ra nỗi. Giờ đây mây mù tan đi ánh dương ló dạng, tự nhiên là trong lòng vui mừng không kể xiết. Trong khoang xe, trừ Tiêu nhị tiểu thư, thì chỉ còn bốn phu thê bọn họ. Ồn ào một trận, cũng là tình thú trong khuê phòng, càng làm tình cảm của mọi người thêm đượm. Thấy hai người ở một bên động tay động chân, Tiêu Thanh Tuyền chỉ đành áp chế sự ngượng ngùng, tức giận nhìn hắn: - Đừng náo loạn nữa, không thấy Ngọc Sương muội muội còn ở đây sao? Nhị tiểu thư vội cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ nói: - Không sao không sao, hiếm khi được ở cùng với mấy vị tỷ tỷ, muội rất vui mừng. "Tiểu nha đầu này!" Lâm Vãn Vinh cực kỳ thương cảm, lách đến bên cạnh nắm lấy tay nàng: - Nhị tiểu thư, đừng lo! Ta đảm bảo với nàng, không quá ba ngày, Đại tiểu thư nhất định sẽ trở về. - Thật chứ? Tiêu Ngọc Sương mừng rỡ reo lên, rồi lại lẳng lặng nhìn hắn, cúi đầu xuống khẽ nói: - Người xấu, ngươi không được lừa ta, ngươi biết đó, trên thế giới này, không ai tin tưởng ngươi hơn ta. Một câu nói này khiến Lâm Vãn Vinh cảm động muốn khóc, nhớ tới khi ở Tiêu gia Kim Lăng hắn còn chưa phất lên, chính là Nhị tiểu thư đã nguyện bỏ tính mệnh để cứu hắn, sao lại chẳng làm hắn ghi lòng. Nhớ tới những chuyện cũ khi hai người quen nhau, mua sách, chơi với chó, cứu nhau… từng hồi từng hồi hiện lên trước mắt. Một nỗi hân hoan trào lên trong lòng, cũng không để ý Thanh Tuyền các nàng đang ở ngay đó, Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên khuôn mặt xinh xắn: - Ngọc Sương, đa tạ nàng! Trong lòng Nhị tiểu thư vui mừng vô hạn, hai mắt ươn ướt, khẽ "a" một tiếng, hai tay bưng lấy gò má, lắp bắp: - Ngươi, ngươi làm cái gì? Các tỷ tỷ còn ở đây đó, thẹn…, thẹn chết đi! Xảo Xảo kéo tay nàng, cười nói: - Đều là tỷ muội nhà mình rồi, có gì mà phải thẹn chứ, bây giờ tốt rồi, mấy vị tiểu thư có tiếng của Kim Lăng chúng ta, đều làm tỷ tỷ muội muội của ta. Xem xem mấy người chúng ta, gồm cả đại ca, đều kết duyên ở Kim Lăng đó. Nói tới Kim Lăng, mọi người trong xe đều xúc động, người một nhà bọn họ, đích xác là đều quen biết nhau ở Kim Lăng. Tiêu Thanh Tuyền lườm Lâm Vãn Vinh, vươn tay tới phía Nhị tiểu thư: - Ngọc Sương muội muội, tới đây với ta. Nhị tiểu thư vốn ngày thường cũng có chút đanh đá, vốn muốn cùng mấy "vợ bé" Lâm Tam nuôi ở bên ngoài so cao thấp, nhưng vừa thấy mặt Tiêu Thanh Tuyền, thì không còn tới nửa phần chua ngoa nữa. Cố nhịn thẹn thùng, khẽ vâng một tiếng, ngoan ngoãn tới ngồi bên Tiêu tiểu thư. - Xảo Xảo nói không sai. Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười: - Mấy người chúng ta đều có duyên phận khó giải thích ở Kim Lăng. Ngọc Sương muội muội, muội vẫn còn chưa biết, ta và Lâm lang kết duyên, muội chính là nửa bà mai đó. - Muội là bà mai? Tiêu Ngọc Sương ngạc nhiên, liếc trộm Lâm Tam: - Công chúa tỷ tỷ, từ đâu lại nói như thế, sao muội chẳng biết? Tiêu tiểu thư đỏ ửng mặt, lắc đầu cười khẽ, kể lại một lượt quá trình mình và Lâm Vãn Vinh tương giao. Nghe thấy Tiêu tiểu thư mỗi ngày đều trốn trong phòng người xấu nói chuyện dưới ánh nến với hắn, hương trời thêm đượm, Nhị tiểu thư ngẩn ra một chút, trong lòng chua chua, thần sắc ảm đạm: - Đáng giận là người xấu giấu muội kín như bưng, nếu không lúc đó có thể quen biết tỷ tỷ rồi thì đã tốt rồi. - Giữa người với người phải nói tới duyên. Tiêu Thanh Tuyền phong cách khoan thai, lời lẽ rõ ràng, chỉ nhìn một cái, đã thấu suốt tâm tư của tiểu cô nương này rồi: - Ngọc Sương muội đừng tức giận, nếu không phải muội tuyển Lâm lang vào Tiêu gia, ta cũng không thể gặp chàng lần nữa, cũng sẽ không có nhiều cơ duyên với chàng như vậy. Nhưng muội lại không biết, vào lúc đó ta hâm mộ nhất, chính là muội đó. - Hâm mộ muội?! Vì sao!? Nhị tiểu thư ngẩn ngơ. Tiêu tiểu thư khẽ gật đầu, dịu dàng đáp: - Tuyệt không phải nói đùa. Những ngày đó, ta và Lâm lang tuy mỗi ngày trò chuyện, nhưng ngại về thân phận, hơn nữa lòng có ràng buộc, rất nhiều đề tài chỉ có thể nói qua loa. Muội và Lâm lang trò chuyện ở phòng bên, ta liền ở trong phòng lắng nghe, tuy chưa từng thấy hình dáng của muội, nhưng đã thấy muội tuy bướng bỉnh nhưng rất thành thật, có cái gì nói cái đó, so với ta còn hơn rất nhiều. Khi đó, ta hi vọng nhất chính là được như muội, muốn nói là nói, muốn làm làm làm, được một lần làm chính mình. Tiêu Ngọc Sương đỏ mặt tim đập rộn, ngượng ngùng không chịu được: - Công chúa tỷ tỷ nói đùa rồi, muội nào có được tốt đẹp như vậy. - Đúng là tốt như vậy đó. Lâm Vãn Vinh cười hai tiếng, nháy mắt: - Nhị tiểu thư, nàng không biết chứ, đời này lần đầu tiên ta bị chó cắn, chính là Uy Vũ tướng quân cắn đó. Câu nói này làm Nhị tiểu thư càng đỏ mặt tía tai, nhào vào người hắn đánh loạn lên, mọi người đều cười vang. Thấy Ngọc Sương sát trên người mình, bầu ngực ưỡn lên, chiếc miệng nhỏ mấp máy, ánh mắt Lâm Vãn Vinh dịu dàng: - Ngọc Sương. Thích không? Nhị tiểu thư như bị ánh mắt của hắn hòa tan, toàn thân chẳng còn nửa phần khí lực. Mềm nhũn ra ỉ ôi vào lòng hắn, thì thầm: - Thích! Người xấu… Chuyện của Tiêu gia cuối cùng cũng phải giải quyết rồi, Nhị tiểu thư này thuần khiết hoạt bát, ta thấy đã thương, có tình cảm với Lâm lang, có ơn với mình, Tiêu Thanh Tuyền tự nhiên sẽ không ngăn cản. Thấy Lâm Vãn Vinh đang khoác lác bên tai Ngọc Sương, còn cái tai nhỏ của Nhị tiểu thư đã đỏ bừng, muốn thoát ra nhưng lại không muốn giãy giụa. - Đồ phóng đãng này! Tiêu tiểu thư lắc đầu: - Chàng đừng tác quái với Ngọc Sương nưa. Muội ấy mới có bấy nhiêu tuổi đầu… Hôm nay nếu các tỷ muội đã đều ở đây, vậy thì nên quyết định việc này thôi. Ngọc Sương muội muội vào Lâm gia chúng ta, điều này không thể thích hợp hơn. Lâm lang, chàng đã cầu thân với Tiêu phu nhân chưa? - Cầu rồi, cầu rồi. Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: - Không chỉ cầu rồi, ta còn đưa sính lễ trọng hậu nữa. Hắn đem sính lễ ra khai báo một lượt, Nhị tiểu thư đỏ càng thêm thẹn thùng, còn mấy vị phu nhân nghe được thì cười khúc khích không ngừng, Tiêu tiểu thư che miệng lườm hắn, hé mở đôi môi mọng: - Chàng cứ luôn tác quái, hỏa thương, sách, mê dược là những thứ dùng để cầu thân sao? Cũng may là Tiêu phu nhân tốt tính mới không đuổi chàng ra ngoài. Việc này chàng không cần phải đụng vào nữa, mấy ngày sau thiếp sẽ chuẩn bị đủ đại lễ, tự thân tới cầu thân với Tiêu gia phu nhân, làm cho chàng vừa ý. Có những lời này của Tiêu Thanh Tuyền, vậy thì chắc như đóng đinh rồi, tâm nguyện của Tiêu Ngọc Sương được thỏa mãn, vừa thẹn vừa mừng, gục đầu trước ngực không dám ngẩng lên. "Vậy lấy lão bà được Thanh Tuyền lo liệu hết cả rồi, ta chỉ còn phụ trách động phòng thôi." Lâm Vãn Vinh nhộn nhạo cười dâm dật. Xảo Xảo vỗ tay: - Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, đại ca trở về, Tiêu nhị tiểu thư cũng sắp vào Lâm gia ta, muội thấy Lâm gia chúng ta ngày càng thịnh vượng rồi. Ngọc Sương muội muội, không bằng hôm nay muội ở lại nhà chúng ta, làm quen với không khí trước… - Không, không được… Trong lòng Tiêu Ngọc Sương đang ngọt ngào liền bối rối, giọng nhỏ tới mức cơ hồ không nghe được: - Nương thân một mình ở nhà, muội không yên tâm, đợi say này hãy… ư, tỷ tỷ trêu đùa muội… Các vị phu nhân cùng bất cười, sự buồn phiền mấy ngày nay đã được quét sách. Nói chuyện mấy câu, Tiêu Thanh Tuyền dặn dò xe ngựa đi qua Tiêu gia, khi tới cửa, Tiêu Ngọc Sương cáo từ xuống xe, vừa mới rèm vèn lên, nàng lại nhìn trộm Lâm Tam một cái, môi hồng mở ra, tựa như có lời muốn nói. - Muội còn khách khí với chúng ta sao? Tiêu Thanh Tuyền nhìn thấy, giữ lấy nàng bật cười: - Có việc gì cớ thoải mái mà nói, chúng ta đều là người một nhà rồi. Nhị tiểu thư vâng một tiếng: - Công chúa tỷ tỷ, người xấu không ở nhà, trong nhà muội không có nam nhân, một chút sinh khí cũng không có, rối tinh rối mù lên, ngay cả nương thân cũng lo lắng thành bệnh. Muội muốn, muội muốn hắn trở về ở tạm vài ngày… Nàng ấp úng một hồi mới ngượng ngùng mở miệng nói. Tiêu tiểu thư giật mình, hóa ra là muốn Lâm lang ta trở về Tiêu gia. Ngọc Sương thanh thuần hoạt bát, chủ ý mượn nam nhân này không thể nghĩ ra được, hẳn là mưu kế của Tiêu phu nhân rồi. Tiêu gia cô mẫu quả nữ, bơ vơ không chỗ dựa, vốn đã tới bên rìa của sự hoang tàn, may mà trời cao làm rớt xuống Lâm Tam, mới một tay chống đỡ cho bọn họ, sự quan trọng của Lâm Vãn Vinh với Tiêu gia không ai không biết. Tiêu tiểu thư khẽ thở dài: "Phu quân của ta với Tiêu gia, xem như vĩnh viễn không thoát khỏi liên hệ rồi." - Công chúa tỷ tỷ, tỷ, không phải giận rồi chứ? Thấy Tiêu Thanh Tuyền rất lâu không nói gì, cho rằng nàng tức giận, Nhị tiểu thư cuống cuồng mở miệng, mặt đầy vẻ có lỗi. - Yên tâm đi, công chúa tỷ tỷ của nàng sẽ không dễ tức giận vậy đâu. Lâm Vãn Vinh một tay nắm lấy Thanh Tuyền, tay kia giữ lấy Ngọc Sương, mỉm cười: - Tiêu gia, Lâm gia đều là một nhà, bên nào ta cũng không vứt bỏ được. - Chàng nói thật là dễ nghe, nếu Tiêu gia người ta không có hai vị tiểu thư quốc sắc thiên hương, chàng còn có tấm lòng như vậy không? Tiêu tiểu thư mắt như ngọn đuốc, nhìn thấu mọi chuyện. - Như vậy cũng được, dù sao hai nhà chúng ta, sớm muốn cũng biến thành người một nhà. Cũng không cần khách khí như vậy, Lâm lang đã quyết định rồi, Ngọc Sương muội muội, ta đem chàng phó thác cho muội đó. Tiêu Ngọc Sương kinh hỷ vô hạn, gật đầu không ngừng: - Tỷ tỷ yên tâm, muội và nương thân nhất định chăm sóc cho người xấu thật tốt, khiến hắn vĩnh viễn không muốn rời xa chúng ta. Lạc Ngưng thầm hừ một tiếng: "Còn phải nói sao! Với tính cách đa tình của đại ca, nếu mẹ con ba người này cùng ra trận, không chừng Tiêu Ngọc Sương nói đúng mất." Tiêu tiểu thư cẩn thận sửa sang lại y phục cho Lâm Vãn Vinh, dịu dàng bảo: - Cách ngày xuất chinh cũng không xa nữa. Đừng có khi phụ cô nữ quả mẫu người ta… chỉ có một điều cần nhớ kỹ, chăm sóc tốt cho bản thân, đừng làm những việc rủi ro như vừa rồi nữa. Thiếp và đứa bé, không chịu được nỗi sợ hãi như thế mấy lần nữa đâu. Vành mắt Tiêu Thanh Tuyền có chút hồng lên, nhỏ nhẹ dặn dò, lộ rõ chân tình, Lâm Vãn Vinh chỉ chịu cách này, dưới sự cảm động, ngoan ngoãn gật đầu. - Nếu chàng ở đây thấy không chịu được. Vậy thì hãy trở về, thiếp đợi chàng. Tiêu tiểu thư hai má phát nóng, lặng lẽ nói. Trong lòng Lâm Vãn Vinh rạo rực, cẩn thận nhìn nàng hỏi: - Như vậy, còn phải trai giới không? - Sao thiếp biết được? Tiêu Thanh Tuyền thẹn thùng đẩy hắn ra ngoài: - Chàng đi ra mau, giải quyết tốt mọi việc rồi, thiếp sẽ tha cho chàng. Câu này rất là có học vấn, xe ngựa của Tiêu tiểu thư đi xa rồi, Lâm Vãn Vinh còn đứng nguyên tại chỗ, tỉ mỉ thưởng thức ý tứ trong câu nói đó. Ánh trăng tràn ngập, lặng lẽ chiếu lên người hắn, dáng vẻ chìm đắm trong suy tư của hắn so với Lâm Tam hoạt bát hiếu động hàng ngày, tựa hồ thêm một phần sự chín chắn. Tiêu Ngọc Sương đứng bên người hắn, vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy hắn vào lòng - Ấy, con thỏ trắng nhỏ sao lại biến thành chú thỏ lớn rồi thế này! Lâm Vãn Vinh giật mình mở miệng. - Cái gì mà con thỏ trắng nhỏ? Nhị tiểu thư không hiểu nhìn hắn, lại thấy tặc nhãn của hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, cười dâm đãng vô cùng. - Đáng ghét! Nhị tiểu thư khẽ gắt lên, vừa vui vừa thẹn, vội vã đẩy cửa vào nhà. Đêm đã khuya, trong cửa hàng trống vắng yên lặng, so với ngày thường có thêm chút lộn xộn. Tiêu Ngọc Sương châm đèn lên, công văn ngày đó xử lý vẫn còn trên bàn, bên trên có thêm mấy chữ xinh xắn. Tiện tay cầm lấy mấy tờ, lại thấy mấy chữ này đơn giản rõ ràng, đều là một chữ "được". - Những cái này là nương thân phê duyệt, nương thân nói việc ngươi làm, thiên hạ không có người thứ hai sánh được. Tiêu Ngọc Sương nép vào lòng hắn, mặt ngập tràn nụ cười vui sướng: - Ngươi đợi một chút, ta đi xem xem nương thân đã ngủ chưa. Cho nương thân một sự kinh hỷ bất ngờ, để nương thân nhìn thấy ngươi, đảm bảo bệnh gì cũng khỏe lên một nửa. Tiêu Ngọc Sương nhón chân chạy vào trong, Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng lại: - Chúng ta cùng vào đi, dù sao ta cũng muốn vào. Tiện thể xem coi có nước nóng không, chúng ta cùng rửa… tay! Bị hắn đùa bỡn nhiều rồi, Nhị tiểu thư thấy mặt cũng dày lên, nắm lấy tay hắn, rón rén đi lần mò về phòng phu nhân. Trong phòng có ánh đèn lờ mờ, cực kỳ yếu ớt, Tiêu phu nhân dường như vẫn chưa ngủ. - Nương thân… Nhị tiểu thư khẽ gọi một tiếng, trong phòng im lặng, tiếp theo tiếng vui mừng của phu nhân: - Ngọc Sương, còn về rồi? Tìm được người không? - Người xấu, để nương thân nhìn thấy ngươi, đảm bảo nhảy dựng lên. Nhị tiểu thư che miệng cười khẽ, rất đắc ý: - Nương thân, mau mở cửa đi, bên ngoài lạnh lắm. Tiếng bước chân lào xào vọng lại, cánh cửa "két" một tiếng mở ra, tiếng Tiêu phu nhân truyền lại: -Con bé này, một lát mà cũng đợi không nổi sao, a… Tiêu phu nhân môi đỏ mi xinh, dung nhan thanh lệ kia có chút tiều tụy, tay cầm đèn lồng, trên người chỉ khoác một chiếc áo ngủ bằng tơ tới đầu gối, chân ngọc thon dài chắc nịch dưới ánh đèn lờ mờ lóe lên óng ánh. Đi quá vội nên ngay cả áo cũng chưa khép kín, giữa hai vạt áo, bầu ngực căng tròn trắng nõn nã nhô lên cao vút, có thể nhìn thấy cả khe núi sâu thăm thẳm kia, vóc dáng mỹ miều phong mãn được che sau lớp áo lụa mong manh, những đường cong uốn lượn thướt tha thật khiến người ta mê hoặc. - A, người xấu, nhắm mắt, mau nhắm mặt lại… "Rầm" một tiếng, lời của Nhị tiểu thư còn chưa dứt, cánh cửa đã đóng sầm lại, âm thanh kinh hoàng của phu nhân từ trong phòng truyền ra: - Ngọc sương, sao, sao còn lại dẫn hắn đến đây? - Nhắm mắt lại làm cái gì? Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh vô cùng nghiêm túc: - Nơi này tối đen như mực, ta chẳng nhìn thấy gì cả. Ấy, sao phu nhân còn chưa mở cửa? Ta đợi tới hai chén trà rồi! Tiêu Ngọc Sương kinh hồn còn chưa bình tĩnh lại, đưa tay ra xua xua trước mặt hắn nửa ngày, nửa tin nửa ngờ: - Ngươi, ngươi thật sự chưa nhìn thấy gì chứ? Lâm Vãn Vinh không hề chớp mắt: - Trời tối như vậy, ánh đèn lại yếu, mắt ta nhỏ như vậy, có thể nhìn thấy gì? Ấy, ai sờ mặt ta vậy?! Phu nhân, trò này không đùa được đâu nhé. Làm ta sợ muốn chết, Nhị tiểu thư vỗ vỗ ngực hắn, cười nói: - Nương thân đừng sợ, trời tối rồi, nhìn không rõ đâu. Nương thân xem, chẳng phải con đã dẫn người xấu trở về rồi sao? "Nhìn không rõ ư?! Mắt hắn trợn lên so với trâu còn to hơn." Giọng phu nhân run rẩy: - Con bé này, cứ muốn dọa chết nương thân! Lâm Tam, ngươi đã về rồi? Sớm đi nghỉ đi, ngày mai ta sẽ nói chuyện với ngươi.