Dịch: Ba_Van Biên dịch: Thỏ Gia Biên tập: Remy - Hủy bức thạch tượng này? Đỗ Tu Nguyên cả kinh, nhìn lướt qua bức tượng Phật Di Lặc, nhỏ giọng can ngăn: - Tướng quân, điều này có chút không ổn, phải không? Theo như tôi biết, bức tượng Phật nằm này do chính Thái Tổ hoàng đế dựng nên… Lâm Vãn Vinh mỉm cười, động viên: - Đỗ đại ca, ngươi cứ yên tâm, nếu có chuyện gì, một mình Lâm Tam ta gánh chịu. Ta sớm thấy bức tượng này không thuận mắt nên bắn nó mấy phát, đỡ phải phiền lòng. "Đó cũng là lý do ư?". Đỗ Tu Nguyên cùng bọn Hứa Chấn đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, không thể mở miệng. Từ Chỉ Tình đành lắc đầu: - Các vị cứ theo lệnh của Lâm tướng quân mà làm. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta cùng với tướng quân sẽ cùng chịu toàn bộ trách nhiệm. Lâm Vãn Vinh nói nhỏ vào tai Đỗ Tu Nguyên vài câu, Đỗ Tu Nguyên khẽ gật đầu, nghiến răng, ôm quyền thưa: - Mạt tướng tuân lệnh! Hắn vung tay lên, chúng tướng phía sau liền nhanh chóng dẫn binh sĩ sắp thành đội hình, Thần Cơ doanh đứng ở hàng đầu. Tám bệ đại pháo mới tinh đặt trên đất, nòng pháo đen xì lấp lóe ánh lạnh. Lâm Vãn Vinh cảm kích nhìn Từ tiểu thư, khẽ nói: - Từ tiểu thư, không nên đối đãi tốt với ta như thế! E rằng ta không cầm lòng nổi mà sẽ trao thân cho cô để báo đáp đó. Với thói quen nói khùng nói điên của hắn, Từ Chỉ Tình đã có sức miễn dịch nhất định nên chỉ hừ nhẹ: - Không nghe ngươi nói hươu nói vượn! Một khi ngươi tìm thấy tiểu thư Thanh Tuyền, ngươi sẽ xuất lực nhiều hơn cho Đại Hoa ta. Lâm Vãn Vinh đành thở dài "Vì Đại Hoa ra sức? Ta ra sức còn ít hay sao? Ta la lối ngoài miệng là không can dự vào, nhưng mỗi khi có chuyện, không phải chính ta là người xử lý sao? Cái khổ của ta, phải kể với ai đây?" - Thuốc súng đã được nhồi xong, góc độ đã được tinh chỉnh xong. Thỉnh tướng quân cho lệnh! Tiếng hét lớn của Đỗ Tu Nguyên làm Lâm Vãn Vinh đang trầm tư sực tỉnh. Nhìn qua cách đó không xa, chỉ thấy Đỗ Tu Nguyên mang đủ năm nghìn quân mã, cờ biểu phất phới, đao thương sáng ngời, khí thế cực kỳ hào hùng. Hỏa pháo của Thần Cơ doanh đã được điều chỉnh xong, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng liền cùng bắn một lượt, phá tan thạch tượng thành ngàn mảnh vụn. Không khí hiện trường cực kỳ oai nghiêm, gay cấn. Lòng bàn tay của Từ Chỉ Tình đầy mồ hôi. Nã pháo vào tượng Phật nằm, tình cảnh xuất hiện trước mặt nàng lần này thực là không thể tưởng tượng được. Chẳng lẽ đi cùng Lâm Tam nên mình cũng trở nên điên khùng hay sao? − Lâm Tam, có thể đợi một chút không? Nàng vừa mới mở miệng, liền thấy Lâm Tam khoát tay, đành nuốt những lời nói ngập ngừng lại. − Chuẩn bị! Thấy động tác tay của Lâm Vãn Vinh, lá cờ hiệu nhỏ sặc sỡ trong tay Đỗ Tu Nguyên vung lên, ra hiệu cho pháo thủ tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú nhìn thẳng vào tượng Phật. − Khai pháo! Tay của Lâm Vãn Vinh vừa ra hiệu, Đỗ Tu Nguyên liền phất cờ, quát lớn. "Ầm""Ầm" mấy tiếng nổ đinh tai, nhức óc vang lên, chiến mã chung quanh kinh hãi cùng hí vang, tiểu nha hoàn Ngọc Châu vội bưng kín tai, Từ Chỉ Tình sắc mắt trắng bệch, gần như không dám nhìn thạch tượng. Sau tràng âm thanh của loạt pháo, đằng xa bốc lên một lớp bụi khói dầy dặc, bao phủ thạch tượng, không còn thấy rõ tình hình. Lâm Vãn Vinh đứng yên bất động tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đỗ Tu Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán, trống ngực đập thùm thụp, mỗi lần theo Lâm tướng quân hành sự đều khiến trái tim phải nhảy thót mà! Đợi cho khói súng tan hết, Từ tiểu thư cố lấy dũng khí nhìn lại thạch tượng, chỉ thấy bức tượng không hề tổn hại, không có vết sức mẻ. Trước mặt thạch tượng vài trượng đá vụn văng tứ tung, viền hố đen kịt, còn có vài dấu vết của lửa pháo. Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi? Nàng không dám tin vào mắt mình, vội nhìn kỹ lại, bức thạch tượng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, không hề tổn thương tí nào. Canh chỉnh quá kém ư? Không phải rồi. Loại thước ngắm mới của hỏa pháo này do nàng tham gia cải tiến, độ chuẩn xác cùng uy lực của nó đều không thể xem thường. Nghĩ mãi không ra lý do, nàng nhìn lại Lâm Tam, chỉ thấy hắn tỉnh bơ, chẳng có tí gì kinh ngạc. − Sao lại thế này? Từ Chỉ Tình khẽ nhíu mày, hỏi Đỗ Tu Nguyên. Đỗ Tu Nguyên lau mồ hôi hột, trả lời: − Từ tiểu thư, theo lệnh của Lâm đại nhân, trước tiên phải bắn vào trước mặt pho tượng. Không nói dối cô, cố bắn cho trúng tại hạ đã gặp nhiều lần, còn cố ý bắn không trúng thì đây là lần đầu. Từ Chỉ Tình nửa ngạc nhiên nửa vui mừng nhìn Lâm Vãn Vinh: − Lâm Tam, ngươi đổi ý rồi sao? − Không phải thay đổi chủ ý. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: − Mà là tiên lễ hậu binh, bắn vài phát pháo xem thử có phản ứng gì không. Nếu không có động tĩnh gì, ta sẽ bắn phá không sai! "Động tĩnh, động tĩnh gì?" Thấy Lâm Vãn Vinh sắc mặt cao thâm, không hề nói cười, Từ Chỉ Tình chẳng dám hỏi nhiều, đem mọi sự nghi ngờ dấu vào đáy lòng. Mọi người kiên nhẫn đợi một lúc, chỗ pho tượng vẫn yên ắng dị thường, không thấy phản ứng chút nào. "Chẳng lẽ ta đoán sai?" Lâm Vãn Vinh có chút nao núng. − Đỗ đại ca, lần này nhắm trúng cho ta, bắn phá mạnh vào! Lâm Vãn Vinh cắn răng hạ lệnh. Lời vừa dứt, chợt nghe một loạt tiếng ầm ì vang lên, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng lạ. Bụng bức Ngọc Phật điêu khắc trên sườn núi bỗng nhiên từ từ lùi vào, một thạch động thâm u hiện ra. Lòng động tối đen, sâu thẳm, mọi người đều ở xa nên căn bản không thấy rõ bên trong. Hiện tượng dị thường này bất ngờ xuất hiện khiến cho mọi người sợ cứng người. Không ai tưởng tượng được nhân công đã điêu khắc nên bụng bức tượng Ngọc Phật lại còn có cơ quan như thế. Thạch động sâu thẳm này cách mặt đất vài trượng, cao bằng một nửa thành trì, cũng không biết thông đi đâu. Từ Chỉ Tình tự nhận kiến thức uyên bác, cũng không hề nghĩ đến trong bụng bức tượng Phật do hoàng đế khai quốc dựng nên lại ẩn chứa bí mật như thế. − Làm sao đây? Từ Chỉ Tình nhẹ giọng hỏi, chóp mũi tươm mồ hôi, trong lúc khẩn trương, bất tri bất giác bàn tay đã nắm chặt lấy Lâm Vãn Vinh. … Thật đúng là "giai tại Ngọc Phật trung" mà! Cuối cùng lão trượng nhân không đùa ta. Lão đã cho ta đến đây tìm kiếm thì không thể sai được nữa. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, vung tay lên, hạ lệnh: − Chuẩn bị, dùng thang mây*, tấn công lên! (*Vân thê: thang mây, thang cao, dùng để công thành, chữa cháy) Đỗ Tu Nguyên sững sờ, không phải là đánh trận, sao lại công thành? Nhưng Lâm đại nhân đã hạ lệnh việc gì thì phải thực hiện theo vậy, nên gã lập tức vung tay, bộ binh khiêng thang mây rầm rập tiến lên. − Ngươi muốn tấn công ai? Từ Chỉ Tình vội vàng nắm chặt tay hắn: − Căn bản trước mắt không thấy ai, đến nơi nào mà tấn công đây? − Ai bảo không có người? Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng mơn trớn tay nàng: − Từ tiểu thư ngẫm xem, vì sao trước khi chúng ta bắn pháo, bức thạch tượng này không có hiện trạng gì đặc biệt, còn sau khi chúng ta bắn mấy phát pháo, lại xuất hiện cái động to này? Từ Chỉ Tình cũng là một người thông minh, suy nghĩ một chút, nàng cả kinh hỏi: - Ý của ngươi là cơ quan này có người điều khiển? Sau khi chúng ta bắn pháo, bọn họ sợ uy lực của Thần Cơ đại pháo, không muốn mở cửa động cũng không được? − Đúng! Lâm Vãn Vinh lưu luyến không rời, vỗ về bàn tay mềm mại của nàng, bảo: − Đó là uy lực của bắn pháo. Cho nên, từ nay về sau, có việc hay không, chúng ta cũng phải bắn pháo nhiều vào, bắn pháo xong, sướng người, sướng ta. Nói đến phần sau, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện nụ cười đểu cáng. Từ Chỉ Tình nghe thế như lạc vào sương mù, nhưng hắn vuốt ve tay mình trước mặt mọi người thì nàng lại biết rõ, nên vội vàng hạ giọng nói nhỏ: − Ngươi mau bỏ tay ta ra, người ngoài nhìn kìa! − Ủa! Không phải tay của Đỗ Tu Nguyên hay sao? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi: − Sao lại biến thành tay của Từ tiểu thư thế này, chẳng lẽ ta đang nằm mơ? Đỗ Tu Nguyên nghe được, thở hắt vì kinh ngạc, nguyên cớ như thế mà cũng kiếm ra được? Lâm tướng quân, ta và người đang cách nhau bởi tám khẩu hỏa pháo kia mà. Vuốt ve bàn tay Từ Chỉ Tình thêm vài cái, Lâm Vãn Vinh tiếc nuối buông tay nàng ra, than: − Nhất thất thủ thành thiên cổ hận, tái hồi đầu dĩ thị bách niên thân (Một lần lỡ tay thành hận thiên thu, quay đầu lại thì đã trăm tuổi). Từ tiểu thư, lần sau cô không nên ở gần ta như vậy. Hôm nay ta lầm cô thành Đỗ Tu Nguyên thân cận một chút, nếu lần sau ta lầm cô thành Xảo Xảo, Ngưng Nhi thì thật là thảm thương đó! Đây chính là câu nói thẳng thắn. Ngẫm lại mấy lần bị hắn khi phụ, đều là do ta thân cận hắn quá. Cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng mỗi lần ta đều đứng cách hắn thật xa, nhưng sau không biết làm sao lại không tự giác mà lân la bên cạnh hắn. Thật là chuyện lạ. − Tướng quân, bây giờ chúng ta tấn công cái động chứ? Thấy bộ binh đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát, Đỗ Tu Nguyên vội lớn tiếng hỏi, chỉ có khi nói đến mấy chữ "tấn công cái động", cả người hắn không được tự nhiên. Lâm Vãn Vinh cười ha ha, hạ lệnh: − Chuẩn bị, tấn công cái động! Nghe hắn hạ lệnh, vài trăm binh sĩ áp thang mây vào cửa động, đoạn tràn lên tấn công. Khi quân lính sắp lên đến cửa động, chợt một âm thanh trẻ thơ mềm mại vang lên: − Bọn chuột nhắt phương nào lại dám đến cửa Ngọc Đức Tiên Phường ta làm loạn?! Ngọc Đức Tiên Phường? Lâm Vãn Vinh nghe vậy kích động một phen, đã tìm ra ngươi rồi. Thanh Tuyền cùng thần tiên tỷ tỷ cùng một môn hộ, nên Thanh Tuyền cũng chính là người của tiên phường này, không sai được. Một thân ảnh nhỏ xinh lả lướt xuất hiện tại cửa động, chính là một tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi, đầu tết hai bím nhỏ lúc lắc hai bên, dáng vẻ như ngọc như ngà, rất là đáng yêu. Cô bé cầm tên tay một thanh bảo kiếm sáng ngời bóng loáng, uy phong lẫm lẫm đứng tại cửa động. − Tiểu nha đầu đáng yêu quá! Từ Chỉ Tình ngạc nhiên, ngắm nhìn tiểu cô nương, trong mắt lộ vẻ yêu thích nồng đậm. − Khả ái thì khả ái! Lâm Vãn Vinh cười khổ: − Chỉ sợ cô bé này chính là tiểu lão hổ. Từ tiểu thư, cô có nghe nói về Ngọc Đức Tiên Phường sao? Rốt cuộc cái tác phường* này chuyên gia công gì vậy? (* Tác phường nghĩa là nơi sản xuất đồ thủ công, Lâm Tam đổi Tiên phường thành tác phường). Từ Chỉ Tình cười khúc khích, sẵng giọng: − Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Tương truyền Ngọc Đức Tiên Phường là một tổ chức xã hội thần bí, có uy vọng cực cao ở khắp nơi. Khi xưa, lúc Thái Tổ hoàng đế thu đoạt giang sơn cũng dựa vào bọn họ rất nhiều. Sau khi Thái Tổ nắm lấy giang sơn, liền sắc phong Ngọc Đức Tiên Phường là "Thánh Phường", được xưng "Dữ Quốc Tề" (nước bạn cùng vai vế). Ở các nơi, Ngọc Đức Tiên Phường đều được nhiều người ủng hộ, nhất là những vị thân hào nhân sĩ càng là những nhân vật nòng cốt. Chẳng lẽ vị Tiêu tiểu thư của ngươi cũng là người trong Ngọc Đức Tiên Phường sao? Thảo nào nàng có thể an vị trên triều đình! − Dữ Quốc Tề? Lâm Vãn Vinh cười lạnh, chỉ nghe danh hiệu này, liền biết Thái Tổ hoàng đế là người thâm trầm. Một tổ chức dân sự nho nhỏ, dám xưng là tề quốc (nước ngang vai), không phải là chính mình muốn chết hay sao? Có thể Thái Tổ hoàng đế bất đắc dĩ mới không ra tay chém tiệt, nhưng cái danh xưng "Dữ Quốc Tề" truyền đến đời sau, tuyệt đối là một sự hỗn xược, châm chích vào lòng hoàng đế đương triều. Hèn gì lão trượng nhân không ưa thích cái Tiên phường này, nguyên là có nguyên nhân đó. − Từ tiểu thư, cụ thể trong cái xưởng này chuyên luyện tập gì? Luyện văn hay luyện võ? Hắn nghĩ tới tiên tử tỷ tỷ với Thanh Tuyền đều có thân thủ trác tuyệt, cả kẻ phản sư An tỷ tỷ cũng là cao thủ thứ nhất thứ nhì trên giang hồ, hắn nghĩ rằng cái xưởng này cũng thuộc loại xã đoàn múa quyền, đánh kiếm, dựa vào nắm tay để kiếm ăn. − "Văn dĩ đức bị, vũ hữu lực công." (Văn phải có đức, võ phải có lực). Ngọc Đức Tiên Phường cũng có người tập võ, nhưng sự nghiệp giảng dạy văn học lại càng danh tiếng hơn. Các bậc tiền bối đại nho xuất hiện hàng hàng lớp lớp, rất nhiều tông sư mở trường dựng lớp đều là đệ tử của Ngọc Đức Tiên Phường. Như sáng nay trong triều, đại đa số quần thần chủ chốt đều đã được Ngọc Đức Tiên Phường điểm hóa qua. Thuở thơ ấu, cha ta cũng đã từng dự lớp của viện chủ tiền nhiệm Ngọc Đức Tiên Phường, được giảng qua đại nghĩa Khổng Mạnh, đạo của Nho học. Khi ở Kim Lăng ngươi từng đấu với Mai Nghiễm Thu, bà ấy cũng là một đồ tôn của Tiên phường. Từ Chỉ Tình ung dung giảng giải. - Không lý nào? Lâm Vãn Vinh giật nảy người. Nguyên hắn tưởng Ngọc Đức Tiên Phường chỉ là một tiểu môn phái trên giang hồ, không ngờ cũng là một môn phái thuộc dạng tông sư, khai môn lập phái, đăng đàn diễn thuyết, chính là dựa vào bán văn mà sống, chứ không phải dùng võ lập nghiệp. Khó trách hắn lại nghĩ như thế, bởi các nàng Thanh Tuyền, Ninh Vũ Tích, An Bích Như có ai không phải là cao thủ hạng nhất đâu? - Cho nên ngươi đụng độ bọn họ, xem như là gặp được đối thủ xứng tầm. Từ Chỉ Tình mỉm cười: - Ngươi muốn đấu văn, có văn, muốn đấu võ, có võ. Ngươi thuyết khách giỏi, thiên tài của họ tầng tầng lớp lớp, để xem ngươi làm sao ứng phó được! Đụng chuyện khó rồi. Nếu chỉ là một môn phái giang hồ, lão tử chỉ cần bắn ầm ầm vài quả là giải quyết xong, đánh cho kẻ địch té cứt vãi đái, cực kỳ thống khoái! Nhưng đụng độ một môn phái dạng tông sư như vậy, lão tử không phải chỉ đối mặt với một cá nhân, mà là một nhóm những bậc trí giả, nho gia, làm sao bây giờ? - Ngươi còn muốn tấn công hay thôi? Thấy hắn mặt ủ mày chau, Từ Chỉ Tình nhịn cười, hỏi. Còn công cái gì nữa? Chẳng lẽ đi tấn công các vị đồ nho? Mấy lão già thâm nho kia chỉ cần tuỳ tiện đưa ra một điển cố, sẽ đem lão tử đánh cho té sấp. − Này! Đang lúc hắn do dự, lại nghe cô bé đứng trước cửa động lên tiếng: − Bọn quân lính các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Có đánh hay không đánh đây? Đầu lĩnh đâu, ai là đầu lĩnh của các ngươi ra trả lời đi! Bị một tiểu cô nương chỉ vào tận mũi tra hỏi, thật là có chút xấu hổ, Lâm Vãn Vinh đành tiến ra phía trước, cười nói: − Tiểu muội muội, em khỏe chứ! Em ở đây làm gì? Đã trưa rồi, em mau về nhà ăn cơm đi! Tiểu cô nương liếc hắn một cái, đột nhiên vỗ tay cười nói: − Nguyên lai ngươi chính là đầu lĩnh, vừa rồi ta thấy ngươi lén lén lút lút, mới nhìn đã biết là kẻ chẳng tốt lành gì, không ngờ ngươi chính là đầu lĩnh. Tên ngươi là gì? Điều này cũng có thể nhìn mà biết à? Lâm Vãn Vinh căm tức trong lòng, không làm cho ngươi biết mặt, ta không phải là kẻ khốn nữa. Hắn hì hì cười đáp: − Tên của ta rất đặc biệt, mọi người đều thích đọc. Ta có họ là Thư, đại danh là Thư Hảo! − Thư Thư Hảo? (trùng âm với "thúc thúc hảo"). Tiểu cô nương gọi một tiếng, nhíu mày: − Có điểm là lạ! Tướng sĩ phía dưới đã sớm ôm bụng cười lăn lộn. Từ Chỉ Tình đến bên người hắn, đấm nhẹ một cái, sẵng giọng: − Không đứng đắn! Cả đến tiểu cô nương khả ái như vậy mà ngươi cũng không buông tha. Ta ngất, ta bị oan mà! Rõ ràng là cô bé không buông tha cho ta! Lâm Vãn Vinh mặt mày đau khổ, không biết nên cười hay nên khóc. Tiểu cô nương vừa nhẩm một lần liền hiểu rõ ý, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cả giận chỉ Lâm Vãn Vinh: − Ngươi, ngươi là gian thần, ta không tha cho ngươi! Gian thần? Cách gọi này thật ra cũng đặc biệt nha, trước đây không ai kêu ta như thế. Lâm Vãn Vinh cười nói: − Tiểu muội muội, em sai rồi! Ta là trung thần, là đại trung thần, người Đại Hoa đều gọi như vậy. Em tên gì vậy, nói cho ca ca nghe đi! Tiểu cô nương hừ một tiếng, không thèm trả lời. Từ Chỉ Tình hòa ái cất lời: − Tiểu muội muội, em không phải sợ, vị ca ca này có tướng mạo đáng ghét, nhưng tâm địa lại không tệ. Em tên là gì, nói cho ta biết được không? Tiểu cô nương nhìn qua Từ Chỉ Tình, mặt hiện lên vẻ tươi cười: − Tỷ tỷ, chị thật là đẹp, em tên Lý Hương Quân. Lý Hương Quân? Cái tên này nghe quen tai nha! Lâm Vãn Vinh nặn một nụ cười khả ái, hỏi thăm: − Hương Quân tiểu muội muội, đây đúng là Ngọc Đức Tác Phường (tác phường = xưởng) phải không? − Cái gì mà Ngọc Đức Tác Phường? Tiểu cô nương hừ một tiếng: − Chính là Ngọc Đức Tiên Phường! Kẻ kia, chẳng lẽ một chút học vấn ngươi cũng không có? − Đúng, đúng là ta không có học vấn. Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi hột trên trán, bị người khác mắng là không học vấn, có lẽ đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay. Từ Chỉ Tình cùng bọn người Đỗ Tu Nguyên trộm nín cười, thấy Lâm đại nhân bị đả kích tơi bời, thật là việc hiếm có. − Vừa rồi chính ngươi bắn pháo ầm ĩ ở sơn môn chúng ta phải không? Tiểu cô nương tức giận: − Chuyện hung tàn như thế mà sao ngươi cũng làm được? − Đâu, đâu? Tiểu muội muội, chúng ta chỉ đốt vài quả pháo để kính chào quí phường thôi. Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói: − Được rồi, tiểu muội muội, ta có thể hỏi thăm muội muội một người được không? Em trông xinh đẹp như thế, lại thông minh như vậy, tin rằng em nhất định biết. − Có biết cũng không nói cho ngươi nghe! Lý Hương Quân hừ một tiếng, thần thái vô cùng kiên định. − Thật ra, em không nói thì ta cũng biết. Nhất định em có quen biết với Tiêu Thanh Tuyền, phải không? Lâm Vãn Vinh ra vẻ thoải mái hỏi, bàn tay bất giác nắm chặt lấy tay Từ Chỉ Tình, lòng bàn tay tươm đầy mồ hôi. Tiểu cô nương sắc mặt vui vẻ: − Ngươi, ngươi quen biết sư tỷ của ta? Trong đầu Lâm Vãn Vinh nổ bùng một tiếng, hốc mắt ứa nước, siết chặt bàn tay nhỏ của Từ Chỉ Tình đau điếng. Từ Chỉ Tình đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng thấy thần thái kích động của hắn, nàng cũng bị lây tâm tình của y, đành cắn răng chịu đựng. Thanh âm Lâm Vãn Vinh có phần hơi run rẩy: − Ta quen nàng, đương nhiên ta quen nàng, nàng là người trọng yếu nhất của ta! Tiểu sư muội, Thanh Tuyền đang ở đâu, em cho ta biết được không? Biết được nha đầu tên gọi Lý Hương Quân này là sư muội của Thanh Tuyền, hắn cuống lên, vội sửa đổi cách xưng hô. − Vì sao ta phải nói cho ngươi? Lý Hương Quân hừ lạnh: − Sư tỷ đã nói, người trên thế gian này đa phần là bọn lừa đời lấy tiếng, chân tình khó được mấy ai. Ngay cả Liễu sư huynh bên Văn tông, sư tỷ cũng nhìn hắn không hợp, huống chi là ngươi? Vừa nhìn dáng điệu của ngươi, đã biết ngay ngươi không phải người tốt! − Liễu sư huynh bên Văn tông? Hắn ra sao? Lâm Vãn Vinh cả kinh, cười hắc hắc hỏi: − Có đẹp trai hơn ta không? Tiểu cô nương cười khinh thường, liếc hắn: − Sư tỷ của ta là nữ tử đẹp nhất thế gian, văn tài võ nghệ đều thiên hạ vô song. Liễu sư huynh là đệ nhất tài tử bên Văn tông, dung mạo như Phan An, phong lưu hào phóng, một lòng si tình sư tỷ. Tuy nhiều lần bị cự tuyệt nhưng lòng si mê cũng không đổi, ngươi có tài năng gì mà dám so bì? Dám nghĩ đến chuyện theo đuổi lão bà của ta? Nghe vậy, Lâm đại nhân nổi giận hầm hầm: − Trên thế giới này có ai còn anh tuấn hơn ta? Hắn ta không phải là yêu (đẹp), mà là nhân yêu (ái nam ái nữ). Liễu sư huynh kia tên là gì? Nhà ở đâu? Thân cao mấy trượng? Ta phải gặp hắn! Đấu văn hay đấu võ tùy hắn chọn, ta phải đánh cho hắn bầm dập đến tìm không ra cả mẹ hắn nữa! Nghe hắn nói, Lý Hương Quân cười khanh khách, lêu lêu vài cái: − Khoác lác! Liễu sư huynh văn tài cùng phong lưu đều hạng nhất, cả lão viện chủ cũng khen y có cốt cách thanh tú, chính là nhân kiệt trên đời! Ngươi làm sao so sánh được với y? Văn tài với phong lưu đều hạng nhất? Mẹ nó, ở đâu khoác lác cũng không cần tiền vốn. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: − Tiểu sư muội, cô biết Từ tiên sinh Từ Văn Trường chứ? Vị Liễu sư huynh của cô so với Từ tiên sinh thì thế nào? − Điều này, Tiểu cô nương hơi do dự: − Từ tiên sinh chính là tuấn kiệt đứng đầu thiên hạ, Liễu sư huynh còn chưa xuống núi thi tài với ông, phần ưu phần khuyết còn chưa phân biệt được. Tuy nhiên, ta tin tưởng Liễu sư huynh sẽ không thua ông ta! Ta ngất, nguyên lai cái gọi là thiên hạ đệ nhất là do đó mà ra! Lâm Vãn Vinh cười hì hì, bảo: − Tiểu sư muội, ta cũng là thiên hạ đệ nhất phong lưu tài tử, muội tin hay không? Tiểu cô nương cắt ngang, khinh thường: − Ngược lại, nói ngươi là kẻ da mặt dày đệ nhất thiên hạ, ta tin ngay! Từ Chỉ Tình nghe hai người bọn họ một lớn một nhỏ đấu võ mồm, bật phì cười. Vị tiểu muội muội này một câu trúng đích, chính là nhìn thấu bản chất của Lâm Tam. Da mặt dày của Lâm Vãn Vinh đỏ lên, hắn không nói lung tung cùng tiểu cô nương nữa, lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ, cười nhẹ: − Tiểu muội muội, muội nhận ra vật này hay không? Đây gọi là nước hoa mùi hoa lan, là báu vật độc nhất vô nhị trên thế gian. − Ngươi, như thế nào lại có thứ này? Lý Hương Quân lắp bắp kinh hãi: − Nước hoa mùi hoa lan là vật sư tỷ kiếm được từ Kim Lăng, tỷ bảo đây là bình duy nhất trên thế giới, ngươi lấy được từ đâu? Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào, chậm rãi đáp: − Muội mang cái này đưa cho nàng, rồi bảo: "Đương đồ sơn thượng, Ngọc Phật tự tiền, thất nguyệt sơ thất, phu thê đoàn viên (Trên đường lên núi, trước chùa Ngọc Phật, mồng bảy tháng bảy, phu thê đoàn viên). Tiểu cô nương nóng lòng muốn cầm xem, phải cố nhịn cả nửa ngày mới đành nhỏ giọng nói: − Ngươi tới trễ một bước, sư tỷ vừa trở về liền bị viện chủ gọi tới đàm thoại rồi. Viện chủ? Lâm Vãn Vinh thăm dò: − Viện chủ có phải là Ninh Vũ Tích, Ninh tiên tử? − Câm mồm! Lý Hương Quân trừng mắt: − Tục danh của sư phụ ta, không phải ngươi muốn gọi là được! Thần sắc của cô bé buồn bã, nói tiếp: − Sư phụ của ta là Tông chủ bên Võ tông. Viện chủ chính là xuất thân từ Văn tông, chưởng quản luôn hai tông Văn Võ. Nguyên Ninh tiên tử đúng là sư phụ của Thanh Tuyền, thảo nào nàng luôn bảo hộ Thanh Tuyền như vậy. Theo như ý tứ của tiểu cô nương, Tông chủ của Ngọc Đức Tiên Phường xuất thân từ Văn tông, bà tìm Thanh Tuyền làm gì? − Ngươi đúng là bằng hữu của sư tỷ phải không? Tiểu cô nương đột nhiên hỏi: − Ngươi có quen biết một người tên Lâm Tam không? Lâm Vãn Vinh hấp tấp gật đầu: − Quen biết, người anh tuấn như vậy làm sao mà ta không quen biết được chứ? Muội tìm hắn làm gì? Tiểu cô nương nghiến răng đáp: − Ta muốn đi giết hắn. Mọi việc đều do hắn hại sư tỷ của ta. − Tiểu sư muội, cô nói rõ đi, hắn hại Thanh Tuyền như thế nào? Khóe mắt trợn toét ra, Lâm Vãn Vinh to tiếng hỏi. Lý Hương Quân lấy tay gạt lệ: − Lần trước sư tỷ của ta từ Kim Lăng trở về, cả người hoàn toàn biến đổi, rất ư tiều tụy, rất ư gầy ốm; có lúc mặt ủ mày chau, có lúc lại bật cười một mình, tay không rời bình nước hoa lan. Sư phụ lấy làm kỳ quái, liền đi Kim Lăng một chuyến, sau khi về mới biết được chính tên họ Lâm gây tai vạ cho sư tỷ của ta. Sư phụ nổi cơn giận dữ, hạ sơn tìm giết Lâm Tam, sư tỷ biết được, bất tỉnh ngay đương trường. Nghe như thế, Lâm Vãn Vinh hốc mắt đỏ bừng, xiết chặt nắm tay, nói: − Tiểu sư muội, nhờ cô giúp ta việc này, mang ta đi gặp Thanh Tuyền, ta nhất định phải gặp nàng. Trông thấy khóe mắt hắn như nứt ra, Lý Hương Quân hoảng sợ, vội khoát tay: − Không được, không được! Viện chủ có lệnh không cho phép gặp sư tỷ, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép viếng thăm sư tỷ, vi phạm sẽ bị trục xuất sơn môn. Ta đi thăm sư tỷ đều phải lén lén, lút lút. Huống chi, ngươi không phải đệ tử của Thánh phường, căn bản tiến vào sơn môn cũng không được, đừng nói gì đến việc gặp sư tỷ. − Không phải đệ tử của Thánh phường không thể tiến vào sơn môn? Lâm Vãn Vinh cười lạnh: − Trong thiên hạ, chẳng lẽ còn có chỗ không phải là đất của vua? Nếu hoàng thượng đến đây, cũng không cho vào hay sao? Thấy khí thế bức người của hắn, tiểu cô nương phải đáp: − Nếu theo lệnh vua thì lại là chuyện khác. − Tốt lắm! Lâm Vãn Vinh móc ra một tấm kim bài, lớn tiếng: − Nay theo lệnh vua, tiến vào Thánh phường, thỉnh tiểu thư tạo điều kiện giúp đỡ. Từ Chỉ Tình nhìn lướt qua, kim bài này là vật hoàng thượng ban tặng trước khi đi Sơn Đông, không ngờ lúc này lại hữu dụng. Lý Hương Quân do dự một hồi, nhỏ giọng yêu cầu: − Các vị chờ một chút, thư thả cho ta vào xin chỉ thị. Cô bé xoay người vào trong, không lâu đã quay lại, cung cung kính kính mời: − Thánh phường cung nghênh Khâm sai giá lâm! Lâm Vãn Vinh đang muốn lên thang mây vào động, Đỗ Tu Nguyên vội vàng kéo hắn lại, thận trọng khuyên: − Tướng quân, cẩn thận coi chừng có trò gian trá, tôi mang các huynh đệ cùng đi luôn. Lâm Vãn Vinh cười to: − Các vị huynh đệ yên tâm. Ta có lệnh vua trong người, Ngọc Đức Tiên Phường này có dũng khí tạo phản hay sao? Từ Chỉ Tình cắn răng: − Ta đi cùng ngươi, ta cũng muốn kiến thức qua tông phái Nho gia đệ nhất đương thời! Nha đầu này tính tình quật cường, có muốn ngăn trở cũng không xong, Lâm Vãn Vinh đành gượng cười, thuận theo ý nàng. Đợi hai người vào cửa động, Lý Hương Quân dẫn bọn họ theo bậc thang đi lên. Nguyên lai Ngọc Đức Tiên Phường này đứng sừng sững trên đầu ngọn núi cao cạnh tượng Ngọc Phật, ba mặt giáp nước, chỉ có một mặt là đất liền. Cửa vào chính là trong bụng Ngọc Phật ở dưới núi. Khe núi dốc đứng, mỏm núi kỳ dạng khắp nơi. Tùng xanh bách thắm vây quanh, mây mù xa xa, phảng phất như thắng cảnh trong mây. Lần đầu tiên Lâm Vãn Vinh thăm dò Ngọc Phật tự đã thấy xa xa quỳnh lâu ngọc vũ, chính là đền các đang sừng sững trên ngọn tuyệt phong, lừng lững như cung điện trên trời. − Lâm, Lâm đại ca! Tiểu cô nương Lý Hương Quân đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng kêu. Lâm Vãn Vinh lấy làm lạ: − Sao muội lại biết tên ta? Lý Hương Quân đáp: − Sư tỷ đã từng nói, nếu có một ngày, có người không chọn thủ đoạn, không màng sanh tử xông vào sơn môn tìm tỷ, đó chính là Lâm Tam không nghi ngờ gì nữa! Lâm đại ca, sư tỷ đợi ngươi, một lòng một dạ như tùng xanh bách thắm này. Nếu ngươi phụ lòng nàng, Lý Hương Quân ta nguyện không tiếc tính mạng, nhất định phải chém ngươi dưới kiếm. Đi theo phía sau hai người, Từ Chỉ Tình nhẹ thở dài. Lâm Tam nói không sai, hiểu rõ hắn nhất, không phải là vị Tiêu tiểu thư này thì còn ai? Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười to: − Đời người có chuyện làm được, cũng có chuyện không được làm. Phá trinh rồi bỏ, ruồng bỏ vợ con, cả thần và người đều giận. Lý Hương Quân khẽ gật đầu. Đến một chỗ rẽ, cô bé do dự một lúc, đột nhiên nghiến răng, rồi nhẹ như con báo, chụp tay Lâm Tam: − Lâm đại ca, vị tỷ tỷ này, hai người đi theo muội, không được lên tiếng. Đây là một đường nhỏ đi lên đỉnh núi. Đi được nửa đường liền gặp một mảnh vườn đầy hoa đào đang nở rộ. Lý Hương Quân chợt dừng bước, đưa mắt quan sát chung quanh, thấy không ai chú ý, mới gật gật đầu, nói nhỏ: − Lâm đại ca, ta chỉ có thể đưa huynh đến đây. Bên trong vườn đào chính là chỗ ngày thường sư tỷ rất ưa thích. Huynh đi vào thử vận may đi! Nàng ngừng một chút, muốn nói lại thôi, thật lâu sau mới than nhẹ: − Huynh đến đây hôm nay thật là xảo hợp, trời giúp sư tỷ. Nếu là để qua hôm nay, phu thê hai vị sẽ không còn duyên phận nữa. Ý tứ gì vậy? Vừa muốn nắm lấy cô bé hỏi cho rõ ràng, Lý Hương Quân đã sớm chạy xa. Nơi này là một mảnh vườn nho nhỏ, chỉ có một cái cổng vòm be bé để ra vào. Từ xa nhìn vào vườn, thấy vài gốc đại thụ từ trong nhô cao, thật là sum suê. Từ Chỉ Tình do dự một chút, chậm rãi bảo: − Ngươi đi vào đi, phu thê các ngươi đoàn tụ, ta không nên quấy rầy. Thanh Tuyền có ở bên trong không? Có gặp hay không gặp được nàng? Tim Lâm Vãn Vinh đập nhanh, phảng phất như lần đầu tiên hắn hẹn với bạn gái vào ban đêm. Chỉ khác ở chỗ, Thanh Tuyền chính là thê tử, cũng là tri kỷ mà hắn luôn bận tâm. Càng đến gần, càng lo lắng, "bất cảm vấn lai nhân" (Không dám hỏi người qua – trích bài thơ Độ Hán giang - Lý Tần, ý chỉ sự ngập ngừng sợ sẽ không như ý nguyện). Loại cảm giác hạnh phúc hòa cùng thống khổ này khiến người ta ngạt thở. Lâm Vãn Vinh chậm rãi đi tới, Từ Chỉ Tình nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng vừa chua xót vừa muộn phiền, khó hình dung rõ. − Lâm Tam! Đột nhiên nàng gọi. Lâm Vãn Vinh vội xoay người lại, cười nói: − Cô cùng đi vào với ta đi! Ta giới thiệu Thanh Tuyền cho hai người làm quen với nhau. Từ Chỉ Tình kiên định lắc đầu, buồn bã nói: − Phu thê hai người đoàn tụ, ta vào làm gì? Nếu như gặp Tiêu tiểu thư, không cần phải đi ra. Nếu không gặp được nàng, ngươi lập tức đi ra nhanh chút, ta đợi ngươi ở đây. Ngữ âm của nàng mềm mại, thanh âm thật nhỏ. Hình dáng nhu nhược ấy cùng với vẻ lão luyện hôm trước thật là khác xa nhau. Chỉ có điều, dưới tình hình này, Lâm Vãn Vinh không còn tâm trạng nào để ý đến. Lâm Vãn Vinh gật đầu, bước chân như đeo ngàn cân, nặng nề chậm chạp tiến về phía trước. Từ Chỉ Tình ngơ ngẩn nhìn theo, nước mắt tuôn nhanh, gió núi thổi váy dài của nàng nhẹ phất phơ. Tâm hồn ảnh hưởng thân xác, thân thể nàng khẽ run, môi ngập ngừng: "Không gặp, không đi". Bốn chữ này tự miệng nàng thốt lên nhưng không thành lời, chỉ mình nàng nghe được. Vào trong vườn, điều đầu tiên đập vào mắt chính là đào lý đầy vườn, khắp nơi trên đất vương vãi hoa rụng, đỏ, trắng, vàng, những cánh hoa bảy sắc như múa bay trong gió, từ không trung chập chờn hạ xuống đất, tươi đẹp chói mắt. Tràn ngập trên đỉnh núi chính là đào hoa, thế nhưng nở ra tươi đẹp như tiên thế này quả thật hiếm có! Nhớ tới Thanh Tuyền vẽ bức họa "Lạc hoa đồ", lòng hắn chợt quặn đau, phảng phất như thấy giữa buổi hoàng hôn, Thanh Tuyền ngồi một mình trong viện, tay thon khẽ đưa, nhẹ vẫy hoa đào rơi rụng, khung cảnh thật tịch mịch. Hắn đập khẽ một chưởng vào thân cây, hoa đào nở rộ tung bay đầy trời, đáp nhẹ lên mặt, lên thân. Hương thơm nhè nhẹ đưa vào mũi, hắn chậm rãi cất bước, đi sâu vào trong vườn. Đi được vài bước, vừa ngẩng đầu lên, tức thì hắn như bị sét đánh, thân hình khựng lại, không thể động đậy. Một nữ tử thân hình uyển chuyển đang an tĩnh ngồi giữa vườn, hoa rơi rực rỡ chung quanh làm nổi bật gương mặt xinh đẹp như ngọc của nàng. Gió thoảng tung bay tà áo vàng nhạt, mái tóc dài nhẹ vờn theo gió, tựa như tiên tử xuất trần, thanh lệ thoát tục. Bàn tay thon nhỏ của nàng khẽ đưa lên, bắt lấy cánh hoa đào đang rơi, giọt lệ óng ánh từ khóe mắt xinh đẹp của nàng từ từ lăn xuống, thì thầm ngâm: - Sớm chiều xuân dẫu muộn Trăm hoa vẫn tỏ tường... - …Mỗi năm hoa đào ấy Hé nở lúc đau thương! Một giọng trầm, rõ cất lên từ sau lưng nàng, vừa lạ lùng vừa quen thuộc. Toàn thân Tiêu Thanh Tuyền chấn động, bình nước hoa nhỏ đang nắm chặt trong tay lách cách rơi xuống đất.