Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 55 : Rút Củi Dưới Đáy Nồi
Trong bóng đêm, một chiếc Audi A6L chạy trên đường, trong xe Diệp Phàm tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cảm giác kia giống như hắn mới làm thịt một con gà chứ không phải là giết người.
Nhưng mà sau phần bình tĩnh ấy chính là sát ý lạnh lẽo.
Bởi vì đoán được Hà Phượng Hoa sẽ không từ bỏ ý đồ, giữa trưa sau khi trở lại công ty Diệp Phàm liền cẩn thận xem lại tình huống của Hà gia, cũng nghĩ biện pháp để vặn ngã Hà gia nhưng mà còn chưa thực hiện thì Hà Phượng Hoa đã sai người tới báo thù rồi.
Cho nên hắn cảm thấy nếu mình không trả lại cho Hà gia một món quà, như vậy cần phải xin lỗi Hà Phượng Hoa rồi.
30’ sau, khi cách khu nhà giàu Tử Kim Hoa viên 3km thì Diệp Phàm dừng xe lại sau đó đi bộ vào.
Tử Kim Hoa viên.
Đây là đại bản doanh của Hà gia, trừ Hà Lập thân là người trong quan trường vẫn ở tại đại viện của thị ủy ra thì những thành viên khác đều ở Tử Kim Hoa viên, trong đó Hà Phượng Hoa được coi là người thừa kế của Hà gia có riêng một ngôi biệt thự.
Ước chừng 20’ sau, Diệp Phàm bí mật lẻn vào Tử Kim Hoa viên giống như một u hồn, phát hiện trong mấy ngôi biệt thự của Hà gia, trừ biệt thự của Hà Phượng Hoa đã tối đen ra thì những biệt thự khác đều sáng đèn.
Coi rõ tình huống, Diệp Phàm đi vào phụ cận biệt thự của Hà Phượng Hoa, thừa dịp 2 tên bảo tiêu hút thuốc, Diệp Phàm thần không biết quỷ không hay lén vào biệt thự, rồi tìm đến một két sắt.
“Két”
1’ sau, Diệp Phàm đã mở két ra.
Nhờ ngọn đèn, Diệp Phàm có thể thấy được trong két sắt có chia làm 3 tầng, tầng 1 toàn là tiền mặt cũng các chi phiếu, tầng 2 là một ít ngọc thạch lỗi thời, tầng 3 có một quyển sổ màu đen.
Không có chút gì do dự, Diệp Phàm liền cầm quyển sổ màu đen này lên.
Trải qua 1 tháng sống ở đây, Diệp Phàm đã biết rõ các quy tắc của thế giới này, biết rõ các thương nhân thường hay ghi lại những vụ tặng quà hay hối lộ của mình.
Làm như vậy cũng là để hiểu rõ, về phương diện khác trong những lúc quan trọng lấy thứ này ra để uy hiếp người nhận, thời khắc nguy cơ, các thương nhân có thể dùng thứ này để bức những ô dù của mình vân dụng lực lượng cứu lấy, nếu không mọi người cùng nhau xong đời.
Đây cũng chính là nói mọi người cùng buộc chung nhau trên một sợi dây lợi ích.
Tối này Diệp Phàm vào đây chính là vì thứ nay, lợi dụng thứ này để Hà gia sụp đổ.
Hả?
Mở sổ ra, thấy được nội dung ghi chép bên trong, đồng tử Diệp Phàm liền phóng to, quyển sổ này không phải là ghi chép của Hà Phượng Hoa, mà là của Hà gia trong những năm gần đây.
Trong đó, mặt trước toàn là do cha của Hà Phượng Hoa là Hà Thụy ghi, mà trong 1 năm trở lại đây, những việc đưa đồ, hối lộ toàn là do Hà Phượng Hoa ghi.
1 năm trước, Hà Phượng Hoa đã cua được Hàn Tĩnh, lại phí hết tâm tư bỏ ra 2 triệu mua một bình sứ của Góp ka, tặng cho Hàn Quốc Đống, lấy được sự cho phép của đối phương, do đó đã trở thành người thừa kế tương lai của Hà gia.
Từ đó về sau, Hà gia để Hà Phượng Hoa làm những chuyện tặng quà.
-Phần đại lễ này sẽ khiến Hà gia vừa lòng a.
Từ từ khép quyển sổ nhỏ lại, trong lòng Diệp Phàm nghĩ như vậy, sau đó khóa két sắt lại rồi rời khỏi đây.
…
Cửu Khê Mân Côi viên, biệt thự số 2 Tô gia.
Tô Vũ Hinh vẫn chưa ngủ, vẫn không ngồi ở trong thư phòng như ngày thường mà nàng ngồi ở ghế salon trong phòng khách.
Trên TV là bộ phim “ 2 cha con sinh đôi” nổi tiếng nhưng mà Tô Vũ Hinh lại không có tâm tình để coi, ánh mắt lúc nào cũng ngó vào đồng hồ trên tay mình.
-Vũ Hinh, muộn rồi, ngủ sớm đi con.
Tô mẫu tắt ti vi nói.
-Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi, con sẽ lên sau.
Tô Vũ Hinh không yên lòng trả lời.
Tô mẫu thở dài:
-Con đợi Diệp thần y à?
-Vâng.
Theo bản năng Tô Vũ Hinh gật đâu, sau lại cảm thấy có chút không ổn, vội vàng khẩn trương giải thích nói:
-Hôm nay Diệp thần y chữa bệnh cho con…
-Vũ Hinh, nếu con lo lắng thì gọi điện cho cậu ta đi.
Tô mẫu do dự một chút, cười khổ nói.
Hả?
Nghe Tô mẫu nói thế, Tô Vũ Hinh không phản bác được.
Nàng từ chỗ của Tô Cẩm Đế và Phúc bá biết được Diệp Phàm là cao thủ võ học nhưng mà nàng không biết Diệp Phàm mạnh như thế nào.
Mà nàng lại rất rõ tính của Hà Phượng Hoa, Hà Phượng Hoa nhất định sẽ trả thù Diệp Phàm !
Dù sao, Hà Phượng Hoa cũng bất đồng so với nàng, hắn không biết sau lưng Diệp Phàm có chỗ dựa vững chắc là Sở Cơ.
Cho nên, lúc này Diệp Phàm chưa về, làm sao nàng có thể yên tâm được?
Bởi vì lo lắng nên nàng đã xem đồng hồ, bởi vì lo lắng nên nàng từng muốn gọi điện cho Diệp Phàm, hơn nữa không chỉ là một lần chẳng qua là bởi vì tính khí không cho phép nên nàng vẫn không thể lấy hết dũng khí để gọi.
-Vũ Hinh, kỳ thật có đôi khi con gái chủ động cũng là chuyện bình thường.
Tục ngữ nói, biết con không ai ngoài cha, biết con gài không ai bằng mẹ, thân là mẹ của Tô Vũ Hinh, làm sao Tô mẫu lại không biết tâm tư của Tô Vũ Hinh?
-Mẹ…
Có lẽ thật không ngờ mẹ mình sẽ nói thế, Tô Vũ Hinh vốn là ngẩn ra, sau đó trực tiếp xấu hổ đến khuôn mặt ửng hồng, đang muốn nói gì, lại nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Sắc mặt Tô Vũ Hinh trở nên vui vẻ, không kìm lòng mà dứng dậy bất quá rất nhanh lại ngồi xuống.
Thấy được bộ dạng như thế cảu Tô Vũ Hinh, Tô mẫu nhịn không được cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, mà là đi lên lầu, để lại không gian dưới này cho 2 người.
-Về rồi à Diệp thần y.
Chân trước Tô mẫu vừa bước lên lầu, Diệp Phàm đã đi vào. Tô Vũ Hinh liền đứng lên, giống như là vợ đang chờ chồng, khuôn mặt tươi cười chào hỏi.
-Ừh
Diệp Phàm gật gật đầu:
-Đã trễ thế này, làm sao cô còn chưa ngủ?
-Ngủ không được.
Tô Vũ Hinh trả lời, sau đó thấy được trên tay áo của Diệp Phàm có dính vết máu, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, vội vàng bước lên nắm lấy tay áo của Diệp Phàm, vô cùng lo lắng hỏi:
-Diệp... Diệp thần y, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tay áo của anh lại dính máu? Có phải tên hỗn đản Hà Phượng Hoa sai người trả thù anh không?
-Không có.
Nghe được lời quan tâm của Tô Vũ Hinh, nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy ấm áp, theo bản năng không muốn để Tô Vũ Hinh lo lắng.
-Vậy làm sao tay áo lại có máu?
Tô Vũ Hinh vẫn cầm lấy tay áo của Diệp Phàm, vẻ lo lắng trên mặt cũng không giảm:
-Anh cũng không thể gạt tôi.
-Trời nóng quá nên chảy máu mũi.
Diệp Phàm nói dối, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt của Tô Vũ Hinh, dường như hắn rất thích cảm giác được người khác quan tâm.
“Phù”
Tô Vũ Hinh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, lúc sau đột nhiên phát hiện mình vẫn còn nắm lấy tay áo của Diệp Phàm, mà Diệp Phàm cười cười nhìn mình, nhất thời nàng kinh hoảng buông tay áo ra, lui ra phía sau từng bước, không dám nhìn vào Diệp Phàm.
-Thân thể cô còn chưa khỏe hắn, không nên thức đêm, cần phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Diệp Phàm thấy Tô Vũ Hinh có chút xấu hổ, cố ý đổi chủ đề.
-Tôi biết.
Tô Vũ Hinh gật gật đầu, không kìm lòng được mà nói ra tiếng lòng của mình:
-Tôi vốn muốn đi ngủ nhưng mà thấy anh vẫn chưa trở về, sợ rằng Hà Phượng Hoa phái người đền trả thù, có chút lo lắng….
-Yên tâm đi, không qua vài ngày, Hà Phượng Hoa sẽ vào tù nghỉ mát.
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra tự tin.
Vào tù?
Tô Vũ Hinh nghe vậy, lập tức ngẩn ra.
Buổi trưa, nàng cố gắng dùng pháp luật để trừng phạt Hà Phượng Hoa, kết quả Hà Phượng Hoa chẳng những không sợ hãi mà còn mắng nàng vẽ rắn thêm chân, vô cùng ngu xuẩn.
Mà hiện giờ Diệp Phàm lại nói Hà Phượng Hoa vào tù ngồi.
Chẳng…Chẳng lẽ Diệp thần y sử dụng mạng lưới quan hệ sau lưng để ra tay với Hà Phượng Hoa sao?
Tô Vũ Hinh thầm nghĩ.
-Tôi đã nắm được chứng cớ hối lộ những năm gần đây của Hà gia.
Thấy vẻ mặt Tô Vũ Hinh tỏ ra khó hiểu, Diệp Phàm giải thích:
-Nếu đưa thứ này cho ông nội của cô, lấy thủ đoạn của ông nội cô, hẳn là ông sẽ xử lý tốt chuyện này, làm cho Hà gia sụp đổ.
-Cái... cái gì?
Nghe được Diệp Phàm nói thế, Tô Vũ Hinh trực tiếp cả kinh sững sờ ngay tại chỗ !
Tuy rằng Tô Vũ Hinh chỉ là gà mờ trong lĩnh vực quan trường nhưng mà nàng biết bất kể là Tô gia hay Hà gia, hoặc những gia tộc khác đều phải biếu quà cho những vị quan lão gia.
Có thể nói mặc dù mọi người đều biết rõ loại chuyện này nhưng mà đây là chuyện cơ mật của gia tộc, một khi tiết lộ ra ngoài, hậu quả không cách nào tưởng tượng !
Mà hiện giờ Diệp Phàm lại lấy được chứng cớ chuyện Hà gia hối lộ cho những quan lão gia.
Điều này bằng với rút củi dưới đáy nồi, nắm mạch máu của Hà gia trong tay.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
66 chương
117 chương
517 chương
144 chương
71 chương