-Chị Vũ Hinh, chị không thể đến công ty. Gữa trưa, Tô Lưu Ly biết được Tô Vũ Hinh muốn đến công ty thì từ trên giường vọt xuống, bay thẳng vào thư phòng mà khuyên bảo. Tô Vũ Hinh đang xem tài liệu, thấy Tô Lưu Ly hấp tấp chạy tới thì cười khổ rồi để tài liệu xuống. -Thân thể của chị vừa mới khỏe lên, nếu đi đến công ty làm mệt mỏi thì làm sao? Bệnh tình tái phát thì làm sao? Mắt thấy Tô Vũ Hinh không lên tiếng, Tô Lưu Ly liền nói. Cảm nhận được vẻ lo lắng của Tô Lưu Ly, trong lòng Tô Vũ Hinh ấm áp, nửa thật nửa giả nói: -Không sao, Diệp thần y nói lúc nào cũng ở bên cạnh để trị liệu cho chị, bảo đảm bệnh tình sẽ không tái phát. -Cái…Cái gì? Tô Lưu Ly nghe vậy liền nóng nảy: -Chị Vũ Hinh, như vậy thì chị càng không nên đến công ty. -Tại sao? -Lòng Tư Mã Chiêu, người người đều biết a. Tô Lưu Ly nghiêm trang, nói: -Tên sắc lang kia vốn đã không có ý tốt gì với chị, sau này nếu hắn ở bên cạnh để chữa trị cho chị, tương đương với mỗi ngày 2 người đều ở chung, sớm muộn gì hắn cũng ăn chị a. -Nói nhảm, Diệp thần y làm sao lại là loại người này. Tô Vũ Hinh tức giận trợn mắt nhìn Tô Lưu Ly một cái, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ chuyện tối qua, trong lòng không khỏi vui vẻ. Nàng cũng nhớ lại chuyện sáng nay mình không có mặc áo ngực, trong nháy mắt gương mặt liền ửng đỏ. -Chị Vũ Hinh, không phải là chị đã rơi vào bẫy của hắn rồi đó chứ? Mắt thấy gương mặt Tô Vũ Hinh ửng đỏ, Tô Lưu Ly khẩn trương hỏi. -Lưu Ly, em có thể nói chị nhưng không hể vu oan cho Diệp thần y, Diệp thần y là người tốt. Dường như sợ Tô Lưu Ly coi được bí mật trong lòng mình, Tô Vũ Hinh vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, nghiêm túc nói. -Chị có hay là không có? Tô Lưu Ly tiếp tục hỏi, cảm giác kia giống như chỉ cần Tô Vũ Hinh thừa nhận thì nàng sẽ đi tìm Diệp Phàm để PK. -Em đó, trong đầu em nghĩ cái gì không. Tô Vũ Hinh đứng lên, tức giận gõ đầu Tô Lưu Ly: -Không có chuyện thì thì đừng nên làm phiền chị, chị đang xem tài liệu đây. -Vâng. Nghe Tô Vũ Hinh nói thế thì Tô Lưu Ly cảm thấy toàn bộ tinh lực Tô Vũ Hinh đều để vào công việc, vẫn chưa rơi vào bẫy của Diệp Phàm, bất quá lại không yên tâm mà nhắc nhở: -Chị Vũ Hinh, em nhắc nhở chị thêm một lần nữa, chị hãy suy nghĩ lại đề nghị của em đi. Lần này, Tô Vũ Hinh cũng không nói gì mà cầm tài liệu lên để coi. -Được rồi, em biết cho dù gác đao lên trên cổ thì chị cũng sẽ đến công ty. Tô Lưu Ly hiểu rõ tính của Tô Vũ Hinh, biết một khi Tô Vũ Hinh đã quyết định cái gì rồi thì sẽ không thay đổi vì thế nàng không khuyên nữa, bất quá cũng vẫn nhắc nhở: -Cho dù chị về công thì thì cũng phải để ý đến tên kia, đừng vì vẻ ngoài giả dối của hắn mà bị lừa gạt. -Biết rồi. Tô Vũ Hinh dở khóc dở cười. -Như thế em có thể yên tâm đi Nam Tàng rồi. Thấy Tô Vũ Hinh đáp ứng, Tô Lưu Ly yên lòng, quyết định đi Nam Tàng chơi, lần trước khi đi lên Linh sơn cầu y, nàng phát hiện cảnh sắc ở Nam Tàng rất đẹp, chỉ là bởi vì lo lắng bệnh tình của Tô Vũ Hinh nên nàng không có lòng dạ nào thưởng thức, trong lòng có chút tiếc nuối, lúc này bệnh tình của Tô Vũ Hinh đã ổn định nên nàng muốn đi chơi. -Đường ở đó rất nguy hiểm, một mình em đi phải cẩn thận đó. Tô Vũ Hinh dặn dò một câu, nhưng trong lòng thì hiểu được, Tô Hồng Viễn sẽ phái hộ vệ đi theo bảo vệ an toàn cho Tô Lưu Ly nên nàng cũng không lo lắng quá mức. Bị Tô Lưu Ly quấy rầy, Tô Vũ Hinh không còn tâm tư xem tài liệu nữa, đột nhiên nghĩ đến việc Diệp Phàm sẽ đi tới công ty cùng mình nhưng mà hắn lại không có quần áo chính thức. Vì thế, Tô Vũ Hinh liền đi đến phòng của Diệp Phàm. Trong phòng, lúc này Diệp Phàm đang dùng Laptop của Tô Cẩm Đế để lên 4vn chém gió cùng Gop ka. -Tô tiểu thư, có chuyện gì sao? Thấy được Tô Vũ Hinh đứng ở cửa, Diệp Phàm nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi. -Diệp thần y, là như vậy, tôi tính dẫn anh ra đường mua mấy bộ quần áo thích hợp để đi làm. Diệp Phàm sửng sốt: -Mua quần áo? -Vâng. Tô Vũ Hinh gật đầu: -Tôi đã suy nghĩ rồi, tính toán để anh lấy danh nghĩ trợ lý cho tôi để đi vào công ty, thông thường mà nói thì khi đến công ty để làm cần phải ăn mặc chỉnh tề một chút. -Được rồi. Diệp Phàm gật đầu. Không biết là có phải lâu rồi chưa ra khỏi nhà, hay là vì nguyên nhân khác mà Tô Vũ Hinh đã thay đồ, trang điểm hơn 30’. 30’ sau, Tô Vũ Hinh đi đến phòng khách. Hả? May là Diệp Phàm đã nhìn được vẻ đẹp mỹ lệ của Tô Vũ Hinh, nhưng mà thấy Tô Vũ Hinh trang điểm xong thì cảm thây vô cùng kinh diễm. Hôm nay nàng để tóc xõa xuống vai, trên mặt được trang điểm nhẹ, vô cùng mê người. Nàng vẫn mặc một chiếc áo liền váy màu đen, bất quá dưới chân lại đi thêm một đôi giày cao gót làm đôi chân dài của nàng lộ ra, vóc người cao ráo. Quan trọng hơn là khí thế lãnh diễm trên người nàng toát ra, nếu không phải nàng mang theo một chiếc túi Hermes thời thượng thì tuyệt đối sẽ làm cho người ta chỉ dám đứng xa nhìn, không dám khinh nhờn. Chẳng biết tại sao, Tô Vũ Hinh cũng không để cho hộ vệ Tô gia lái xe, mà là muốn tự mình đưa Diệp Phàm mua quần áo. Diệp Phàm thấy thân thể nàng chưa khỏe, không thích hợp lái xe nên hắn đã từ chối. Bất quá, Diệp Phàm không để hộ vệ Tô gia lái xe mà hắn tự cầm lái. Bởi vì kẹt xe nên 40’ sau Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh mới đến khu buôn bán phồn hoa nhất Hàng hồ. Hôm nay, Tô Vũ Hinh không có mang Diệp Phàm đi vào những shop hàng hiệu, mà là giống như một đôi tình nhân, bước từ từ ở đầu đường, thỉnh thoảng còn đi vào một quán ăn bên đường. -Wey, đó không phải là Tô Vũ Hinh sao? Lúc Diệp Phàm cùng Tô Vũ Hinh từ trong một shop hiệu đi ra, đối diện vơi shop đó là một phòng trà, một tên thanh niên thấy được Tô Vũ Hinh thì cả kinh không nhẹ: -Không phải nói Tô Vũ Hinh chính là một đóa Băng Mân Côi, không tiếp xúc cùng nam nhân sao? Làm sao nàng lại đi dạo phố cùng với một người đàn ông thế? -Tô Vũ Hinh cùng nam nhân đi dạo phố? Cậu nhìn lầm rồi đó. Cùng với hắn uống trà nói nhảm còn có 4 tên thanh niên nữa, bọn hắn đều là công tử ca của Hàng Hồ cho nên đã nghe qua chuyện của Tô Vũ Hinh, lúc này nghe tên thanh niên kia nói thế thì 3 người khác lại tỏ ra không tin, đưa đầu về phía cửa sổ mà nhìn ra. -Thật đúng là Tô Vũ Hinh a. Mặt trời mọc lên từ phía tây rồi a. -Chẳng lẽ Tô Vũ Hinh vẫn luôn là giả bộ? Nhất định, mặt ngoài ngọc nữ, lên giường dâm nữa rồi. Mắt thấy Tô Vũ Hinh cùng Diệp Phàm vai sóng vai đi trên đường, lộ ra vẻ thân mật, 4 tên công tử ca liền nói. -Người nam nhân kia là ai a? Sau đó, dường như cùng một lúc, 5 tên công tử ca đều hết sức nghi ngờ. -Không phải là tên bác sĩ chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh sao? Một gã công tử ca nghĩ tới điều gì, nói: -Tôi nghe nói, sau khi Tô Phi Vũ kia biết được có một người bác sĩ học Diệp có thể trị bệnh cho Tô Vũ Hinh liền sai Cẩu Vĩ lái xe đụng vào tên bác sĩ kia. Kết quả là sau khi Tô lão gia tử biết được thì liền giận dữ, chẳng những vạch mặt cùng Cẩu gia, để cảnh sát bắt Cẩu Vĩ, thậm chí là còn tống Tô Phi Vũ vào cục cảnh sát. -Tôi cũng nghe lão gia tử nhà tôi nói chuyện này. Lại một gã công tử ca nói tiếp: -Lão gia tử nhà tôi lại cảm thấy kỳ quái tại sao Tô Hồng Viễn lại làm như thế, dù sao thì hắn cũng coi Tô Phi Vũ là người nối nghiệp rồi. -Có phải là vì muốn trấn an Tô Vũ Hinh nên đã cùng Cẩu gia diễn vở kịch này, hãy chờ xem, không bao lâu thì 2 người đó sẽ đi ra ngoài. Một tên khác nói. -Có thể đi ra ngoài là được nhưng mà nói không chừng bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, sợ rằng lần này Tô lão gia tử sẽ bị chọc tức đế hộc máu rồi. Một tên công tử ca khác, nói: -Tôi nghĩ Hà gia sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. -Thật là làm khó cho Tô Vũ Hinh rồi, nếu nàng là nam nhi thì sẽ được Tô lão gia tử coi trọng, cùng Hà thiếu đấu với nhau vẫn còn có hy vọng thắng lợi. Một tên công tử ca khác có quan hệ với Hà Phượng Hoa của Hà gia không nhịn được mà cười: -Nếu lúc này Hà thiếu ra tay, sớm muộn gì cũng chiếm được mà thôi. Lời này vừa ra, 4 tên công tử ca khác không có dị nghị gì. Bởi vì bọn họ đều biết, Tô Phi Vũ ngay cả tư cách xách giày cho Hà Phượng Hoa cũng không có.