Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 146 : Ảo Tưởng Là Một Loại Bệnh
Cho đến nay, Diệp Phàm đều không thích bị uy hiếp.
Lúc nãy, Trương Kiếm Nhâm đã uy hiếp Diệp Phàm 1 lần.
Lúc ấy, bởi vì lo lắng tài xế taxi sẽ bị đám người Trương Kiếm Nhâm tính sổ nên Diệp Phàm mới bỏ qua suy nghĩ dạy dỗ Trương Kiếm Nhâm, lại không nghĩ rằng Trương Kiếm Nhâm lại giống như một con ruồi, cứ bay quanh hắn.
Điều này làm cho Diệp Phàm muốn đập chết cm Trương Kiếm Nhâm.
Sau đó, không đợi Diệp Phàm hành động, chiếc Ford kia đã chạy đi.
-Anh bạn, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nếu không chúng tôi đã bị xe đụng phải rồi.
Có một nam sinh bước lên, tràn đầy cảm kích, nói cảm ơn.
-Không sao.
Diệp Phàm cười cười.
-Anh bạn, cậu cẩn thận một chút.
-Đúng rồi, đám người Lữ Văn kia nổi danh có thù tất báo, nếu tên Trương Kiếm Nhâm kia đã nói vậy, hơn phân nửa là sẽ ra tay với cậu đấy.
-Anh bạn, tôi khuyên cậu nên chuyển trường, hoặc là chủ động nói xin lỗi bọn hắn đi, nếu không sợ rằng ngày sau cậu sẽ khó sống ở trong trường đó.
Có vài nam sinh liền bước lên nhắc nhở Diệp Phàm.
-Không sao, tôi không phải là sinh viên trường này.
Vẻ mặt Diệp Phàm không sao cảo.
-Thì ra là vậy, chẳng trách cậu không nhận ra bọn hắn.
-Cậu không phải là sinh viên ĐH Đông Hải thì không cần lo lắng, bất quá cậu nên rời khỏi đây đi.
-Không sai, lỡ như bọn hắn thấy cậu thì phiền toái lắm đó.
Lại có vài lời nhắc nhở vang lên.
-Tôi đã đáp ứng bạn mình, sẽ đến xem nàng biểu diễn, đợi xem xong rồi đi cũng được.
Diệp Phàm cười cười, sau đó hỏi:
-Bọn hắn rất nổi danh sao?
-Nổi danh ư? Bọn hắn là thứ chóa má, xem ai không vừa mắt liền đánh người đó.
Một gã nam sinh tràn đầy tức giận.
-Oh?
Diệp Phàm hơi ngẩn ra, trong lòng càng tò mò:
-Rốt cuộc bọn hắn là ai? Chẳng lẽ không có ai quản bọn hắn sao ?
-Lấy cái gì mà quản, bối cảnh của Lữ Văn rất lợi hại, người của nhà trường cũng không dám động vào bọn họ.
-Không những thế, Lữ Văn kia từng luyện võ, không ai có thể đánh thắng được hắn.
-Thì ra là vậy.
Diệp Phàm liền hiểu ra.
Sau đó, Diệp Phàm đi vào trường, đột nhiên điện thoại trong áo hắn rung lên, Diệp Phàm cầm ra thì thấy tin nhắn do Tư Đồ Nhược Thủy gởi đến: Đại ca ca, anh đến chưa?
Diệp Phàm reply lại: Anh đến rồi.
Rất nhanh, tin nhắn khác của Tư Đồ Nhược Thủy đã gởi tới: Buổi biểu diễn văn nghệ sắp bắt đầu, trước tiên anh hãy tìm chỗ ngồi đi, tiết mục của em là thứ 10, chị Lưu Ly là MC nên phải hết chương trình mới rảnh được, đến lúc đó, anh hãy đến cửa hông bên lễ đường chờ bọn em, được không?
-Được.
Diệp Phàm trả lời.
-Các cậu nhìn kìa, ở đằng kia có rất nhiều màu xanh lam.
Sau đó, khi Diệp Phàm cất điện thoại vào túi thì đột nhiên có một nữ sinh nói ra, chỉ tay vào một chỗ ngồi ở phía Tây.
Lời kia vừa nói ra, những sinh viên bên cạnh cũng dưa mắt nhìn sang.
Diệp Phàm cũng theo bản năng mà nhìn qua.
Hả?
Trong chớp mắt, Diệp Phàm thấy được mấy tên ở đằng kia không phải là ai khác, chính là Lữ Văn, kẻ mà Diệp Phàm đã đụng trước cửa trường.
Cùng lúc đó, một nam sinh có thị lực tốt, đột nhiên nói:
-Hình là Lữ Văn, bạn trai của Nhược Thủy, nhìn bộ dạng của hắn, dường như hắn muốn mượn cơ hội tối nay để tỏ tình Nhược Thủy a.
-Thật không nghĩ ra, tại sao Nhược Thủy lại chọn người này làm bạn trai.
-Đúng a, quả thật là một bó hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu.
-Không sai, tên Lữ Văn kia là một tên ác bá, mang người diễu võ dương oai ở trong trường này, cũng không khác gì mấy tên lưu manh.
-Nhỏ giọng một chút, cẩn thận truyền tới tai bọn hắn đó.
Trong lúc nhất thời, những lời ghen tỵ, hận hộc vang lên.
Tên kia là bạn trai của Nhược Thủy?
Nghe được những lời nghị luận kia, Diệp Phàm hơi có chút kinh ngạc, dường như hắn không tin Tư Đồ NHược Thủy sẽ tìm loại người ngang ngược càn rỡ này làm bạn trai.
-Anh Văn, dường như mọi người đang xem chúng ta a.
Đang lúc Diệp Phàm cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt Trương Kiếm Nhâm tỏ ra đê tiện, cười vuốt mông ngựa của Lữ Văn:
-Hiện tại tạo thành oanh động lớn như vậy, đợi đến khi Tư Đồ Nhược Thủy lên sân khấu biểu diễn, sợ rằng sẽ làm nổ tung toàn trường a.
-Theo em thấy, tối nay anh Văn chẳng những làm nổ tung toàn trường, mà còn có thể làm cho Tư Đồ Nhược Thủy cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Một tên chó săn khác của Lữ Văn cũng phụ họa.
-Bọn mày nhanh chân nhanh tay đi, lát nữa không nên làm hư chuyện của tao.
Lữ Văn cũng hưởng thụ cảm giác đó, cười dặn dò một câu.
Nghe được lời dặn dò của Lữ Văn, Trương Kiếm Nhâm tiếp tục vuốt mông ngựa:
-Em tin tưởng tối nay anh Văn cùng Tư Đồ Nhược Thủy sẽ lưu lại một đoạn truyền thuyết tình yêu mới trong ĐH Đông Hải này.
-Là tiểu tử mày nói đó.
Tuy nói là như vậy, nhưng trong đầu Lữ Văn không khỏi hiện ra hình ảnh Tư Đồ Nhược Thủy lao vào trong lồng ngực của hắn.
Trong lúc nhất thời, cả người hắn tỏ ra vô cùng thoải mái, hưng phấn.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
43 chương
94 chương
839 chương
173 chương
59 chương
4659 chương
325 chương
108 chương