Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 118 : Cầu Hôn

Xế chiều ngày thứ 2, trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của cao ốc Dương Quang, lúc này Tô Hồng Viễn đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời, suy nghĩ xuất thần. Lúc này vẻ mặt của Tô Hồng Viễn tỏ ra ngưng trọng, ngưng trọng là bởi vì hắn có thể khẳng định Diệp Phàm không có quan hệ gì với Diệp Văn Hạo hay là Diệp gia cả. Ngưng trọng là bởi vì hành động lần này của hắn đã chọc phải Diệp Văn Hạo. Ở hắn xem ra, nếu như không phải hắn chọc phải Diệp Văn Hạo thì thư ký của Diệp Văn Hạo cũng sẽ không gọi điện thoại đến trách móc hắn, cho là hắn không để Diệp Văn Hạo vào mắt. Nếu như lúc này Diệp Văn Hạo muốn trả thù Tô gia, Tô Hồng Viễn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra kết quả. -Haizz… Nghĩ đến chuyện tình ngày đó, Tô Hồng Viễn thở dài, hối hận vì mình không nên để Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh đến tham gia buổi hội nghị ngày hôm ấy. Than thở xong Tô Hồng Viễn muốn xoay người thì thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen chạy đến trước tập đoàn Lục Hồ. Phát hiện này làm cho Tô Hồng Viễn có chút nghi ngờ, Rolls-Royce Phantom màu đen này cũng không phải có tiền là mua được, hơn nữa còn hạn chế bán ra, dõi mắt cả TQ cùi bắp này thì đã ít lại càng ít. Rất nhanh, chiếc Rolls-Royce Phantom đã dừng lại, một gã đại hán bước xuống mở cửa, Lâm Ngạo Phong từ trong xe đi ra. Thấy được người trong xe là Lâm Ngạo Phong, sắc mặt Tô Hồng Viễn không khỏi biến đổi. Chẳng…Chẳng lẽ Lâm Ngạo Phong đến đây để gây phiền toái? Tâm tình Tô Hồng Viễn càng trở nên trầm trọng, ở hắn xem ra, lúc này Tô gia đã đắc tội với Diệp Văn Hạo, nếu như đắc tội với Nam Thanh Hồng nữa, thì Tô gia sẽ xong đời rồi. Sau đó, không đợi Tô Hồng Viễn nghĩ ra cái gì, Lâm Ngạo Phong đã bước vào cao ốc Dương Quang. Thấy Lâm Ngạo Phong đi vào, một MM liền chủ động bước lên, vẻ mặt mỉm cười hỏi: -Tiên sinh tôn kính, ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài có chuyện gì? -Nói cho Tô Hồng Viễn biết, phó tổng của tập đoàn Hoa Hạ Lâm Ngạo Phong muốn gặp hắn. Lâm Ngạo Phong cũng không thèm nhìn đối phương. Vị MM này thấy thế cũng không dám chậm trễ, cười một tiếng: -Vâng, ngài chờ một chút. Nói xong, nàng liền cầm lấy điện thoại rồi gọi đến phòng làm việc của Tô Hồng Viễn: -Chài ngài chủ tịch, có người gọi là phó tổng tập đoàn Hoa Hạ là Lâm Ngạo Phong muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp không? -Dẫn hắn tới phòng làm việc của tôi. Tô Hồng Viễn nhận được điện thoại, sắc mặt tỏ ra khó coi nhưng vẫn đồng ý gặp mặt Lâm Ngạo Phong. 5’ sau, Lâm Ngạo Phong đã có mặt trong phòng làm việc của Tô Hồng Viễn. -Lâm tiên sinh mời ngồi. Thấy Lâm Ngạo Phong đi vào phòng, không biết là bởi vì thân phận của Lâm Ngạo Phong quá hiển hách hay là bởi vì Tô Cẩm Đế xảy ra xung đột với Lâm Ngạo Phong. Tô Hồng Viễn liền vô cùng khách khí với Lâm Ngạo Phong, thậm chí còn có chút cung kính. Thấy bộ dạng như vậy của Tô Hồng Viễn, Lâm Ngạo Phong rất hài lòng, hắn khẽ mỉm cười rồi ngồi trên ghế salon, 2 chân bắt chéo vào nhau. -Lâm tiên sinh, ngài muốn uống gì? Cà phê hay là trà? Tô Hồng Viễn mỉm cười, hỏi. -Tô tiên sinh, bình thường tôi rất thích uống rượu có màu đỏ như máu, ông có không? Lâm Ngạo Phong liền Tô Hồng Viễn, hỏi. “Lộp bộp” Nghe Lâm Ngạo Phong nói thế, trái tim của Tô Hồng Viễn liền đạp nhanh, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc. -Đùa thôi, Tô tiên sinh bỏ qua ho. Dường như rất hài lòng về sự uy hiếp của mình, Lâm Ngạo Phong nở ra nụ cười, nói: -Tôi cũng không uống gì, có vài lời muốn nói với Tô tiên sinh. -Lâm tiên sinh, mời nói. Tô Hồng Viễn ngồi vào ghế của mình, trong lòng tỏ ra thấp thỏm bất an. -Trước khi đến Hàng Hồ, tôi nghe được truyền kỳ về Tô tiên sinh, biết được Tô tiên sinh đã chìm nổi mấy chục năm ở trong thương giới, một đường đánh đâu thắng đó, lại quật ngã đối thủ cạnh tranh là Hà gia, làm cho không ít quan viên vứt bỏ mũ cánh chuồn trên đầu mình, trong đó còn có cả Hàn Quốc Đống. Lâm Ngạo Phong từ từ nói, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Tô Hồng Viễn, thấy Tô Hồng Viễn có chút bất an thì tiếp tục nói thêm: -Có người bạn họ Bạch ở kinh thành nhờ tôi thay mặt hỏi Tô tiên sinh một tiếng, rốt cuộc là Diệp gia đã cho Tô gia lời hứa hẹn gì, để cho Diệp gia liên hợp với Tô gia, quật ngã Hàn Quốc Đống? -Lâm tiên sinh hiểu lầm rồi, những điều này là do lời đồn mà thôi. Hà gia suy sụp hoàn toàn là bởi vì bọn không cẩn thận, để tài khoản đen của mình truyền ra ngoài, về phần chuyện tình của Hàn Quốc Đống, tôi căn bản không biết gì cả. Tô Hồng Viễn khống chế tâm tình của mình, không để ình lộ ra một chút tin tức gì. Mặc dù hắn không biết tại sao Lâm Ngạo Phong lại tới đây nói chuyện, nhưng trong lòng hắn hiểu được, tuyệt đối không thể để Lâm Ngạo Phong biết được tin tức, nếu không đây không phải là chuyện tốt gì đối với Tô gia. -Oh, tôi hiểu lầm rồi, ông không cần gấp, quan trọng là người bạn họ Bạch kia, cảm thấy đây không phải là hiểu lầm, mà là do người nào cố ý. Lâm Ngạo Phong mỉm cười nói. “Ực” Nghe Lâm Ngạo Phong nói thế, cổ họng Tô Hồng Viễn ngọa nguậy, khóe mắt run lên. -Tô lão tiên sinh, thực không dám đấu diếm, vốn là người bạn họ Bạch kia cảm thấy Tô gia làm hơi quá, muốn làm gì đó, nhưng lại bị tôi ngăn lại. Mắt thấy hỏa hầu đã đủ, Lâm Ngạo Phong không hề vòng vo nữa, mà là đi vào vấn đề chính, nửa thật nửa giả nói: -Tôi làm như vậy là bởi vì ái một cháu gái của ông, Tô Vũ Hinh tiểu thư. Hả? Ánh mắt Tô Hồng Viễn tròn xoe, hắn năm mơ cũng không nghĩ tới, hôm nay Lâm Ngạo Phong đến đây là vì Tô Vũ Hinh. -Mặt khác, mấy ngày trước cháu trai của Tô tiên sinh là Tô Cẩm Đế đã từng gây chuyện tại bãi đua xe ngầm Vân Sơn. Thấy Tô Hồng Viễn không nói lời nào, lại nói tiếp: -Nói vậy Lâm tiên sinh cũng biết bãi đua xe ngầm Vân Sơn là địa bàn của Nam Thanh Hồng, vốn dựa vào quy cũ giang hồ, ngày đó Tô Cẩm Đế phải để lại cái gì trên người, nhưng mà sau khi biết được thân phân của cậu ta thì tôi cũng không để thủ hạ mình làm việc gì quá phận, bằng không không đợi tên bác sĩ họ Diệp kia chạy tới, Tô Cẩm Đế đã thiết cánh tay hay chân gì rồi. - Cảm ơn Lâm tiên sinh. Mặc dù Tô Hồng Viễn biết Tô Cẩm Đế gây chuyện tại bãi đua xe ngầm Vân Sơn, cùng với chuyện Diệp Phàm ra mặt giải quyết, nhưng mà hắn cũng không biết tình tiết trong đó, lúc này nghe Lâm Ngạo Phong nói thế, hắn bất động thanh sắc nói cảm ơn. -Tô tiên sinh, nói nãy giờ rồi, tôi cũng không thừa nước đục thả câu. Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn hướng Tô gia cầu hôn. Lâm Ngạo Phong đi thẳng vào vấn đề: -Kể từ khi gặp Tô Vũ Hinh tiểu thư lần đầu, tôi đã thích nàng, tôi rất muốn gặp gỡ cùng nàng, càng hy vọng nàng có thể trở thành vợ của tôi. Nghe được Lâm Ngạo Phong nói thế, Tô Hồng Viễn cả kinh không nhẹ. -Tô tiên sinh, nói vậy thì ông cũng biết năng lực của Nam Thanh Hồng chúng tôi, ông cũng nên biết Nam Thanh Hồng chúng tôi cũng được Bạch gia ủng hộ mạnh. Mắt thấy Tô Hồng Viễn không biểu lộ thái độ, Lâm Ngạo Phong trực tiếp ném ra Lễ hỏi: -Tôi cam đoan với ông, chỉ cần ông đồng ý hôn sự này, Nam Thanh Hồng cùng tập đoàn Thanh Hồng sẽ toàn lực ủng hộ tập đoàn Lục Hồ, giúp tập đoàn Lục Hồ bước chân vào thị trường Hồng Kông -Ngoài ra, Bạch gia cũng không tìm Tô gia để gây phiền toái, hơn nữa sẽ còn giúp dỡ Tô gia, để Tô gia có thể đứng vững gót chân ở Đông Hải. Nghe được lời hứa hẹn của Lâm Ngạo Phong, 2 mắt Tô Hồng Viễn sáng ngời, thậm chí ngay cả trái tim cũng đập nhanh không ít. Thân là người nắm quyền Tô gia, hắn biết rõ năng lực của Nam Thanh Hồng, cũng biết được Hồng Kong là đại bản doanh của Nam Thanh Hồng, còn biết được Đông Hải là một trong những trận địa của Bạch gia. Nếu như những lời Lâm Ngạo Phong nói là thật, thì phần lễ hỏi này thật sự quá nặng rồi. -Lâm tiên sinh, Vũ HInh có thể được cậu yêu mến đó là phú của nó, tôi thay mặt nó cảm ơn cậu. Mặc dù tim Tô Hồng Viễn đập thình thịch nhưng mà hắn cũng không có nòng lòng đáp ứng, mà là đánh thái cực: -Nhưng cậu cũng biết đây là chuyện cả đời của Vũ Hinh, tôi sẽ nói cho nó biết, để nghe ý kiến của nó. -Đó là chuyện thường tình mà. Lâm Ngạo Phong cười cười không sao cả, sau đó đứng dậy, vẻ mặt tự tin nói: -Bất quá tôi tin tưởng Tô lão tiên sinh có thể giúp Tô tiểu thư làm ra một lựa chọn chính xác nhất.