Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 102 : Trả Nợ

Hả? Đột nhiên vang lên một tiếng gầm nhưng là một đạo sấm sét nổ vang giữa trời quang, làm cho trong lòng của mọi người đều run lên. Trong phút chốc. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói kia, rõ ràng thấy đuợc một chiếc Audi A6L đi vào. “Két” Sau đó, cửa xe mở ra, Diệp Phàm bước xuống. Người kia là ai? Tất cả mọi người đều thầm hỏi. Mà Tô Cẩm Đế nghe được giọng nói quen thuộc của Diệp Phàm thì khuôn mặt bị máu tươi nhiễm đỏ liền trở nên kích động, hắn ngẩng đầu lên, muốn nhìn thử người đến có phải là Diệp Phàm không. -Ha ha, tao tưởng là ai cuồng như vậy, thì ra là tên zai bao của Tô Vũ Hinh a. Thấy Diệp Phàm, Tạ Ân chẳng những không giận mà cười, cảm giác kia giống như nghe được một câu chuyện cười, nàng nở nụ cười khinh thường: -Chỉ là một tên zai bao cũng dám nói tao muốn chết, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao? -Thì ra là bác sĩ riêng của Tô Vũ Hinh. Nghe Tạ Ân nói thế, đám người xung quanh liền tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm giống như là nhìn một tên ngốc, cho rằng Diệp Phàm tự tìm cái chết. Tự tìm chết sao? Tô Cẩm Đế ngẩng đầu lên, thấy được bóng dáng quen thuộc của Diệp Phàm, khuôn mặt liền kích động, trong sự kích động còn kèm theo vài phần biệt khuất. Muốn chết sao? Phùng Khải nghĩ đến cảnh trước quán Bar CC lúc trước thì trong lòng không khỏi phát lạnh bất quá, khi hắn thấy được chiếc Rolls-Royce Phantom, liền trấn định hơn. -Tao xem ra mày là muốn chôn cùng với tên phế vật Tô gia này? Mắt thấy Diệp Phàm không nói lời nào, Tạ Ân lại mở miệng, giọng nói vô cùng xạo quần. Chôn cùng? Diệp Phàm dùng hành động thực tế để trả lời. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, dưới chân Diệp Phàm đột nhiên phát kình, thân mình nhoáng lên, giống như quỷ mị, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tạ Ân. Bước chân dừng lại, tay phải Diệp Phàm vung lên, quất vào khuôn mặt của Tạ Ân. “Bốp” Ăn phải một tát, xương mặt của Tạ Ân liền phát ra tiếng răng rắc, cả người nàng liền bay lên trời. -A. Trên không, một bên mặt Tạ Ân lún vào, máu thịt be bét, cơn đau kịch liệt làm cho nàng phát lên một tiếng kêu thống khổ. Hả? Xảy ra một màn bất ngờ như vậy, khiến ọi người đều ngẩn ngơ. Ngoài Tô Cẩm Đế ra, không ai nghĩ đến Diệp Phàm sẽ ra tay. Tuy rằng Phùng Khải đã thấy qua thủ đoạn của Diệp Phàm nhưng mà đánh chết hắn cũng không tin Diệp Phàm dám đánh nữ nhân của Lâm Ngạo Phong, khiêu khích Lâm Ngạo Phong. So ra mà nói thì trong lòng Tạ Khôn càng kinh hãi hơn. Vẻ mặt của hắn nhìn Diệp Phàm giống như là nhìn quỷ, cảm giác kia giống như muốn hỏi: Điều… Điều này sao có thể? Có thể sao? “Bịch” Giống như vì muốn trả lời Tạ Khôn, cả người Tạ Ân liền đập thẳng xuống đất. Dưới ánh đèn, thân thể của nàng co rúc vào một chỗ, run rẩy kịch liệt, khuôn mặt be bét máu, nhìn qua có chút khiếp người. "Tê ~ " Đám người xung quanh liền hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt tỏ ra nghi hoặc nhìn về phía Diệp Phàm: Hắn dám đánh Tạ Ân? Chẳng lẽ hắn không biết Tạ Ân là nữ nhân của Lâm Ngạo Phong sao? Đúng vậy. Nghi hoặc xuất hiện, không ít người đều có đáp án như thế. Không riêng gì bọn hắn, ngay cả Phùng Khải cũng cho rằng Diệp Phàm không biết Tạ Ân đã là người phụ nữ của Lâm Ngạo Phong, nếu không cho dù cho Diệp Phàm một trăm lá gan thì hắn cũng không dám động vào một sợi tóc của Tạ Ân. Nghĩ đến đây, Phùng Khải liền nhìn thoáng qua chiếc Rolls-Royce Phantom, rõ ràng thấy được Lâm Ngạo Phong cùng Khoái Đao Vương Động đã bước về phía này. Nuơng theo ngọn đèn, Phùng Khải thấy rõ vẻ mặt của Vương Động lãnh đạm, nhìn Diệp Phàm giống như là đang nhìn một kẻ chết rồi. Vẻ Lâm Ngạo Phong thì âm trầm đến cực điểm, ánh mắt kia giống như là muốn đem người nuốt sống. Thấy vậy, Phùng Khải nhịn không được mà run lên, sau đó liền thong minh, quát 4 tên thủ hạ: -Con mja nó, còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên làm thịt hắn. Không có trả lời. 4 tên đại hán không dám bước lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn vào Diệp Phàm. Vừa rồi bọn hắn cũng không thấy rõ Diệp Phàm động thủ như thế nào, nếu lúc này bọn hắn bước lên đánh Diệp Phàm thì quả thật chính là tìm chết. -Cẩm Đế, sao rồi? Diệp Phàm cũng không để ý đến Phùng Khải, là ngồi xổm người xuống, một tay nâng Tô Cẩm Đế dậy, vừa hỏi vừa kiểm tra thương thế của Tô Cẩm Đế. -Diệp…Diệp đại ca, em không sao. Tô Cẩm Đế nhẹ lắc đầu, khuôn mặt đầy màu tươi hoàn toàn kích động. Tô Cẩm Đế nói hết lời, Diệp Phàm cũng đã kiểm tra xong, phát hiện Tô Cẩm Đế chỉ bị ngoại thương, cổ tay bị gãy, thoạt nhìn tuy rằng là dọa người nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Kết quả này làm cho Diệp Phàm thở ra phào, sau đó hỏi: -Chuyện gì? Ai đánh cậu? -Em cùng Tạ Khôn đua xe, kết quả bởi vì chị của hắn trở thành nữ nhân của Lâm Ngạo Phong nên hắn càng xạo quần, nhiều lần mắng chửi em, hơn nữa còn nói nếu như em thua thì hắn sẽ quỳ xuống trước mặt em, gọi em 3 tiếng ông nội, sau nay khi thấy em…. Nói tới đây, Tô Cẩm Đế trở nên kích động, giọng nói tỏ ra tức giận: -Không những thế, hắn còn mắng chửi chị Vũ Hinh và Diệp đại ca nhưng em vẫn cố nén lại, thẳng đến khi kết thúc trận đấu, em thắng nhưng hắn vẫn không thực hiện lời đánh cuộc, hơn nữa còn mắng chị Vũ Hinh là rác rưởi, em không nhịn được nên đánh hắn, kết quả bọn hắn liền xông lên đánh em, thẳng cho đến khi con chóa Tạ Ân kia xuất hiện thì bọn hắn mới dừng tay… -Đứng lên được không? Nghe xong Tô Cẩm Đế kể lại, Diệp Phàm liền cởi áo của mình đưa cho Tô Cẩm Đế: -Nếu có thể thì hãy lau sạch máu trên người đi, chuyện này để tôi xử lý. -Vâng. Tô Cẩm Đế cầm lấy áo của Diệp Phàm rồi xoa vết máu trên mặt, sau được được sự giúp đỡ của Diệp Phàm, liền đứng lên. Diệp Phàm thấy thế, buông tay ra, xoay người liền thấy được Lâm Ngạo Phong và Vương Động xuất hiện trước người mình, mà Phùng Khải dẫn 4 tên đại hán cúi đầu đứng ở một bên, cũng không dám thở mạnh. Dường như biết 2 người Lâm Ngạo Phong và Vương Động sẽ xuất hiện, khi thây 2 người thì vẻ mặt của Diệp Phàm vẫn tỏ ra bình tĩnh, làm cho người ta có một loại cảm giác tĩnh mịch. -Phế vật. Lâm Ngạo Phong liếc mắt nhìn Phùng Khải một cái. "Phù phù !" "Phù phù !" "Phù phù !" "Phù phù !" "Phù phù !" Lâm Ngạo Phong vừa nói xong, Phùng Khải cùng 4 tên đại hán liền sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, 2 đầu gối hung hăng đập xuống đường. -Xin…Xin lỗi Lâm thiếu, là chúng tôi không bảo vệ được cho Tạ tiểu thư. Không để ý đến cơn đau, Phùng Khải quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy thừa nhận sai lầm. -Tao rất muốn biết là ai ày lá gan, ngay cả nữ nhân của Lâm Ngạo Phong tao mà mày cũng dám động vào? Không để ý đến lời cầu xin tha thứ của Phùng Khải, ánh mắt Lâm Ngạo Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm giống như là một con sói đang nhìn vào con mồi, hàn quang trong mắt lóe ra. Bá! Nghe lời nói lạnh như băng của Lâm Ngạo Phong, thấy vẻ mặt hàn ý của Lâm Ngạo Phong, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm, dường như muốn nhìn Diệp Phàm sẽ đáp lại như thế nào. -Lâm Ngạo Phong, là con trai của lão đại Lâm Thiên Ý của Nam Thanh Hồng sao? Diệp Phàm từ từ mở miệng, gương mặt kiên nghị kia cũng không lộ ra vẻ sợ hãi gì. Rầm! Lời nói hời hợt của Diệp Phàm giống như là một bầu nước đổ vào chảo dầu sôi, nhất thời sôi sùng sục, làm cho đám người liền trở nên kích động. -Hắn biết thân phân của Lâm thiếu, mà còn dám động thủ sao? -Đúng vậy a, chẳng lẽ hắn không sợ Lâm thiếu trả thù sao? Hoặc là nói hắn cho rằng một Tô gia nhỏ nho có thể đối kháng lại Nam Thanh Hồng sao? … Trong lúc nhất thời, tiếng bàn luận liền vang lên, ánh mắt mọi người nhìn vào Diệp Phàm, cảm giác kia muốn coi thử Diệp Phàm dựa vào cái gì mà không sợ hãi Lâm Ngạo Phong. -Mày là ai? Lâm Ngạo Phong cũng giống những người khác, cho rằng Diệp Phàm không biết Tạ Ân là nữ nhân của hắn, mới đánh Tạ Ân. Lúc này nghe được Diệp Phàm nói ra tên của hắn, nói ra thân phận của hắn thì trong lòng Lâm Ngạo Phong cũng hơi kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều, hàn ý trong mắt càng đậm. -Tao là ai không quan trọng. Mặt Diệp Phàm không đổi sắc nhìn vào Lâm Ngạo Phong, ngữ khí không thể nghi ngờ: -Quan trọng là hôm nay bọn mày phải trả nợ.