Cực phẩm chiến thần

Chương 42 : Tuyệt nhiên

Bởi vì biểu hiện của Thủy Hương Vân, lập tức không ai gây khó dễ cho ta, vốn chèn ta lên phía trước đứng, hai người đó sắc mặt liền trở nên khó coi, lập tức chạy ra phía sau, dùng vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn nhìn ta. Ta thấy không cần để ý, người phía trước không ngừng di chuyển, không tới vài giây ta đã đứng phía trước. Thấy cảnh này trong lòng ta không khỏi cảm thán, Thủy gia không hổ là một trong Ngũ đại thế gia, mặc dù người trong lãnh đạo ban đều kiêu ngạo, song cũng không dám trước mặt Thủy Hương Vân làm càn. Bất quá, nghĩ đến sau này đối mặt với một đám người như vậy, ta bây giờ có chút hối hận tại sao lại đến lãnh đạo ban này. Tiến hành báo danh là một mỹ nữ cao ráo vóc người đầy đặn, nhìn bộ dáng 26-27, từ hình dáng tựa hồ là hỗn huyết nhi (@dg:con lai), nàng có mái tóc ngắn màu vàng nhạt, mắt trái đeo một cái kính vuông, không biết có tác dụng gì, nhưng làm cho nàng nhìn qua càng tính mỹ hơn, ngực nàng gắn một tấm thẻ viết hai chữ “Tiêu Mi”, làm cho ta có chút giật mình, không nghĩ tới chủ giáo lãnh đạo ban là một mỹ nữ trẻ tuổi như vậy. Thủy Hương Vân cùng Tiêu Mi trông bộ dáng rất quen thuộc, vừa làm thủ tục vừa cười nói, nội dung đại khái ngày nghỉ như thế nào, như thế nào....Thủy Hương Vân làm thủ tục xong, tránh ra phía sau để cho ta đi ra, đối với Tiêu Mi nói: “Hắn là khách nhân của Thủy gia chúng ta, gọi Dương Đào, cùng ban với chúng ta, đã cùng Chu lão gia nói chuyện.” nói xong giục ta đưa thẻ mà Chu Phóng đưa cho Tiêu Mi. Tiêu Mi cẩn thận đánh giá ta vài lần, lộ ra vẻ nghi hoặc, chắc không thể cảm ứng được chân khí trong cơ thể ta, cho nên cho ta là người thường. Nhưng nào lại không hỏi nhiều, đặt chú ý lên tấm thẻ, một hình ảnh lập thể hiện lên một chút tin tức, nàng xem qua một lần, nhìn ta nói: “Không thành vấn đề, ngươi đưa tay ra phía trước, ký lục một chút.” Nàng chỉ vào mặt ảo hình bàn tay trước mặt. Ta theo lời đặt tay vào mặt ảo, hai đạo hồng quang hiện lên giao thoa nhau, phát ra một tiếng báo hiệu. Sau đó lại cầm lấy 1 cái trang bị cảm ứng, kiểm tra thân phận của ta một chút, phát ra tiếng báo kêu. Tiếp theo, từ trên bàn, từ khe hở bắn ra một tấm thẻ màu xanh biếc. Tiêu Mi giao tấm thẻ cho ta, nói: “Đây là thẻ học viên, đã ghi rõ thân phận của ngươi, xác nhận ngươi là học viên của Ngũ Đạo học viện, mong ngươi cất giữ cho tốt, nếu đánh mất, đến chỗ ta làm lại một lần nữa.” Sau đó nàng khóe miệng khẽ động, lộ nụ cười động nhân, đứng lên đưa tay phía trước, nói: “Dương Đào đồng học, hoan nghênh ngươi gia nhập lớp 52 lãnh đạo ban.” “Ta rất vinh hạnh.” Ta đưa tay tới bắt lấy tay Tiêu Mi. Cảm giác mềm mại không xương nhu nhuyễn, gần người lan tới mùi thơm ngát, làm cho ta trống ngực đập nhanh, thầm nghĩ một tiếng cứu mạng, hấp dẫn của phụ nữ thành thục quả nhiên không phải loại tiểu nha đầu Thủy Hương Vân có khả năng so sánh, vội vàng thu nhiếp tâm thần, cố gắng bảo trì bình thường. Tiêu Mi thấy ta thần sắc như thường, trong mắt chợt lóe vẻ giật mình, khóe miệng mím lại nhưng lại càng kiều diễm hơn. Đột nhiên, ta cảm giác từ trên tay Tiêu Mi truyền đến một cổ chân khí nhỏ, rất tự nhiên, cổ chân khí này cùng Tiêu Mi tự động bị chặt đứt liên lạc, tất cả chuyển cho ta. Tiêu Mi trên mặt cứng đờ, lập tức liếc mắt nhìn ta thật sâu, mỉm cười: “Hy vọng Dương đồng học tại lớp chúng ta lưu lại những ký ức tốt đẹp, có nghi vấn gì muốn hỏi cứ tới tìm ta.” “Cám ơn Tiêu sư phụ.” Ta thần sắc bình tĩnh trả lời. Buông tay ra, Tiêu Mi nói: “Ký túc xá của ngươi ở C-dong 520, bên trong các dụng phẩm dùng cho sinh hoạt bình thường đều có, ngươi chỉ cần đem theo chút quần áo là được, có cần ta gọi người mang ngươi đến không?” Thủy Hương Vân vội vàng nói: “Không cần, ta dẫn hắn đi là được, dù sao ta cũng không có chuyện gì.” “Nga” Tiêu Mi lại kinh ngạc liếc mắt sang Thủy Hương Vân một cái, lập tức ánh mắt lộ ra ý cười, “Nếu đã nói như thế, vậy nhờ Thủy đồng học.” Thủy Hương Vân trên mặt đỏ ửng, kéo ta đi ra đại sảnh. Dọc đường đi tới, ta cùng Thủy Hương Vân cũng không nói gì, đợi tới một đoạn vắng người, ta rút tay lại, trù trừ một lúc, mở miệng nói: “Hương Vân, ngươi thật ra không cần phải như thế.” Thủy Hương Vân thân thể khẽ run lên, có chút bất an nói: “Làm sao vậy? Ta làm gì cho Dương ca tức giận sao?” Thấy bộ dáng này của nàng, ta có chút không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, giống như phim Hàn, làm người xem khóc như sông tràn bờ, cho nên mới làm tam phương đều thống khổ, thật khó khăn để hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Ý của ta là, sau này ngươi không cần có ý giúp ta che dấu ngụy trang cái gì, như vậy đối với ngươi sẽ mang tiếng không hay, vấn đề của ta, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp giải quyết....Ngươi hiểu ý của ta không?” Thủy Hương Vân mặt nhất thời trắng bệch, nàng lẳng lặng nhìn ta, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dương ca, là ta gây khó khăn cho ngươi sao?” Ta mở miệng , nhưng nói không ra lời.Thủy Hương Vân cũng không nói nữa, vẫn dẫn ta đến cửa C-dong túc xá, thần sắc bình thường mỉm cười nói: “Dương ca, nơi này là nam ký túc xá, nữ sinh không thể vào, nên người phải tự mình đi.” “Hương Vân, ngươi không sao chứ?” Nhìn nàng bộ dạng vô cùng bình tĩnh, trong lòng ta có chút bất an, cũng có chút mất mát. Thủy Hương Vân dùng sức lắc đầu, như muốn đem suy nghĩ quăng ra: “Ta không có việc gì.” Sau đó nàng đưa cho ta một dây đeo tai, đây là công cụ thông tin của thế giới tương lai, trông hay hay, công năng so với điện thoại di động mạnh mẽ hơn nhiều. “Đây là thái gia gia để cho ngươi, ta cùng A Hổ và thái gia gia đều đã ghi lại rồi, có chuyện gì thì liên lạc với chúng ta. Ngươi không có quần áo sao, ngày mai không cần đi học, ta bồi ngươi đi mua quần áo, ngươi còn có cái gì không biết nữa–quên đi, hay là ngày mai nói đi, cứ như vậy, gặp lại sau.” Thủy Hương Vân một hơi nói xong, không cho ta có cơ hội chen lời, liền vội vàng rời đi. Ta nhìn bóng lưng nàng, trong lòng âm thầm thở dài, cũng có chút cảm động. Nếu là đang ở thời không của mình, gặp một mỹ nữ đối với mình như vậy, chỉ sợ nằm mơ ta cũng cười ra tiếng, chỉ tiếc...Nơi này là tương lai, thời gian không đúng, không gian không đúng, ta càng không thể cho nàng lời hứa gì, cho nên, liền đem hết thảy thành một giấc mộng đi. Ta trong lòng nghĩ vậy, nhưng trong đầu lại hiện lên bộ dáng Thủy Hương Vân cố gắng bình tĩnh, trong lòng không hiểu sao nổi lên phiền não, muốn phát tiết xúc động một phen. “Lục Tử Khiêm, mời ngươi tránh ra!” Môt tiếng quát nhẹ tức giận truyền đến, ta xoay người lại, chỉ thấy Thủy Hương Vân vừa đi không xa đang bị vài người vây giữa đường, mà Thủy Hương Vân bộ dáng trông không nhịn được. 30-08-2009, 11:52 AM