Cực phẩm chiến thần
Chương 214 : Thỏa lòng ước nguyện
Thân thể Triệu Thu Hàn chợt cứng đờ, mặt trở nên đỏ ửng, trong mắt vừa thẹn vừa mừng, không biết ta nghĩ tới cái gì, nhưng lộ ra vẻ tươi cười ít có, chỉ đơn giản là bởi ta vui vẻ thì nàng cũng vui theo.
Nhìn thấy nụ cười thanh thuần cực điểm, ta ngây người một chút, lập tức tỉnh táo lại, hồi tưởng mình vừa làm cái gì, thầm mắng một tiếng đáng chết, giống như điện giật thu tay lại. Da mặt dày như ta cũng không khỏi nóng lên, thậm chí có chút tay chân luống cuống, xấu hổ cười nói: "Ngượng, ngượng quá, vừa rồi kích động quá mức."
Triệu Thu Hàn mỉm cười lắc đầu, ngoại trừ vẻ e thẹn động nhân, cũng không có thần sắc trách cứ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nghĩ tới cái gì vậy?"
Ta hồi tỉnh lại, cười ha ha, cũng không đáp, nhưng trong lòng lại đang hét to: "Hoàng, ngày chết của ngươi cuối cùng cũng đã tới rồi!"
Số phi phi của Triệu Cương, Triệu Thu Hàn cũng biết, liền dùng phi phi trực tiếp nối với Triệu Cương,
"Dương tông chủ?" Triệu Cương đối với việc ta đột nhiên chủ động liên hệ với hắn là cho có chút bất ngờ, đồng thời lập tức xốc lại tinh thần, rất sợ ta giống như lúc ở khai trương Thái Cực võ quán lại vô thanh vô thức chọc sau lưng hắn.
Ta mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: "Minh thủ, ta muốn từ trong tay ngài lấy đi một người, chẳng hay ngài có đồng ý không?"
"Nga? Là người nào?" Trong lòng Triệu Cương sinh ra nghi hoặc.
"Chính là kẻ xâm lấn Phi Thiên lấy đi ngàn vạn Liên bang tệ đã thông báo trên thiên tấn TT vừa qua." Ta giải thích, "Nói vậy ngài cũng có thể biết, hắn từng là bạn học cùng lớp của ta, cũng coi như có chút giao tình, cho nên muốn giúp hắn một tay."
Trong lòng Triệu Cương tính toán, nhíu mày, làm bộ làm tịch nói: "Ngài nói là hắn? Thật không dễ đâu, Dương tông chủ, cũng không phải ta không muốn giúp ngài, chỉ là vị bạn học của ngài phạm phải chuyện quá nghiêm trọng, ảnh hưởng thật không nhỏ! Không bắt không thể phục chúng, không bắt không thể bình ổn lòng dân!"
Kỳ nhân như Cao Mặc, Triệu Cương tự nhiên là phải biết, đối với bậc nhân tài này, hắn tự nhiên không muốn buông ra, huống hồ hắn cũng không cho rằng Cao Mặc này đối với ta có gì trọng yếu. Chỉ cho rằng ta và hắn đơn giản chỉ là giao tình bạn học cũ, không lẽ ta sẽ vì một người không có gì quan trọng này mà trở mặt với Minh thủ Liên bang?
Chỉ là lần này hắn đã đoán sai rồi, Cao Mặc đối với ta phi thường quan trọng, ta không cứu không được!
Thấy bộ dáng Triệu Cương vờ vịt, ta chỉ cười cười, nói: "Nói như vậy, Minh thủ là không muốn bán mặt mũi cho Dương Đào sao?"
Triệu Cương thông qua hình chiếu phi phi, thấy ta không giống như đang tức giận, trong lòng càng thêm chắc chắn, ra vẻ khó xử nói: "Dương tông chủ, chuyện này.... ai..."
Hắn nặng nề thở dài, bộ dạng khó khăn giống như liệt dương không ngẩng đầu lên được.
Khóe miệng ta khẽ nhếch, nói: "Đã như vậy, thôi quên đi. Cũng là Dương Đào quấy rầy rồi."
"Nào có nào có!" Triệu Cương thấy ta lập tức buông tha, thầm thở phào một hơi đồng thời trong lòng sinh ra một tia đắc ý, tự nghĩ bản thân nhiều lần mất mặt bởi ta, hiện giờ cuối cùng cũng tìm về được một chút.
Cắt phi phi, sắc mặt ta lặng như mặt nước hồ thu, nhưng trong ánh mắt lại toát ra sát ý, Triệu Thu Hàn bên cạnh nhìn thấy trong lòng liền cả kinh.
Ta ngồi dựa vào ghế, suy tư một hồi, ngẩng đầu nói với Triệu Thu Hàn: "Thu Hàn, cô có còn coi ta là chủ nhân không?"
Triệu Thu Hàn sửng sốt, chẳng rõ vì sao ta đột nhiên hỏi chuyện này, gật đầu nói: "Phải."
"Ta muốn cô làm chuyện gì, cô cũng sẽ làm?"
Triệu Thu Hàn lại gật đầu, nói: "Bất kế ngươi ra mệnh lệnh gì, ta đều sẽ vâng theo!"
Ta gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt nào, khẽ nói: "Nếu như ta muốn cô đi làm Minh thủ Liên bang, cô có đồng ý hay không?"
Triệu Thu Hàn nhất thời ngây ra, lập tức, con ngươi bắt đầu co rút lại.
Mỗi ngày đều phải lộ diện trên thiên tấn, hầu như đã trở thành thói quen của Triệu Cương, hết cách thôi, hắn muốn lôi kéo dân tâm, nhất định phải ra sức đánh bóng bề ngoài, mà sự thật chứng minh, việc hắn làm cũng không phải không có hiệu quả. Ít nhất thì dân chúng cũng đã quen với việc mỗi ngày trên thiên tấn nhìn thấy Triệu Cương ân cần thăm hỏi người này thân thiết chào người kia. Giống như mấy ngôi sao hạng ba muốn nổi danh sớm, lên màn ảnh nhiều một chút, lăn lộn ra một chút danh tiếng cho người ta quen mặt.
Mà hôm nay, tâm tình Triệu Cương đặc biệt tốt, lại tới nơi sản xuất nước uống cho thành phố Khai Long chỉ đạo công tác, quan tâm tới vấn đề nước uống cho công dân Liên bang, chỉ thấy hắn thần thanh khí sảng, eo lưng thẳng tắp, một bộ chỉ tay vẽ giang sơn, mà mỗi khi đến lúc này, mấy kênh trung ương Liên bang, luôn sẽ rút ra nửa giờ tiến hành trực tiếp tại hiện trường.
Mà do bộ mặt tiểu bạch kiểm và dáng dấp tuấn tú, cũng gạt được không ít phương tâm thiếu nữ trong Liên bang, trở thành thần tượng các thiếu nữ thầm mến. Mỗi khi tới giờ này, các thiếu nữ liền bám lấy màn ảnh thiên tấn, nhìn đến bạch mã hoàng tử của bọn họ, trong lòng kỳ vọng một ngày bạch mã hoàng tử có thể tới thị sát nơi các nàng ở. Chịu sự đầu độc của những đoạn ngôn tình bùng phát trên thiên tấn, trong lòng các nàng đều nuôi giấc mộng có ngày trở thành cô bé lọ lem.
Ta hầu như là không xem thiên tấn, mà hôm nay, cũng giống như những thiếu nữ hoài xuân kia chờ đợi trước màn ảnh, nhìn tên nhóc Triệu Cương khoe khoang. Lúc đi thị sát bên người còn dẫn theo một bí thư mỹ nữ vóc người nóng bỏng, xem bộ dáng bí thư kia thường hay nhìn Triệu Cương liếc mắt đưa tình, liền biết giữa bọn họ khẳng định có lôi thôi.
"Tiện nhân!" Trước màn ảnh vô số thiếu nữ ác độc nguyền rủa nữ bí thư nọ, chỉ hận không thể thay chính mình vào đó.
Thời gian trên màn ảnh, hiện giờ là buổi chiều 4 giờ 41 phút.
Ta nhìn Triệu Cương trên màn ảnh, chậm rãi nói: "Thu Hàn, nhìn hắn nhiều một chút đi."
Bởi ở trong nội thành Khai Long, lúc này thần niệm của ta đã bao trùm toàn thành phố, tìm được chỗ Triệu Cương. Mà ở trong phạm vi này, hắc điện chân khí ta lặng lẽ giấu ở trong cơ thể hắn, giống như một quả bom điều khiển từ xa, tùy thời có thể kích nổ! Đương nhiên, nếu như hắn thoát khỏi phạm vi thần niệm ta bao trùm, ta cũng không thể khống chết được hắn, nhưng mà hết lần này tới lần khác cơ sở sản xuất nước uống Khai Long tuy xa xôi, nhưng vừa vặn thiếu một chút nữa mới thoát ly phạm vi thần niệm của ta. Cho nên, chuyện này chỉ có thể nói là, có nhiều chuyện đều đã được định trước, muốn tránh cũng không khỏi.
Triệu Thu Hàn đứng ở bên người ta thân thể khẽ run một chút, hỏi: "Thật sự phải làm như vậy sao? Ngươi có thể..."
Lời của nàng cũng chưa nói xong, bởi ta đã nâng tay chặn lại.
Trong lòng Triệu Thu Hàn thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn trên thiên tấn Triệu Cương đang có vẻ phá lệ cười không khép miệng.
Đối với người anh này, Triệu Thu Hàn cũng không có khái niệm gì, bởi từ nhỏ đến lớn, nàng gặp Triệu Cương cũng không có vài lần, mà mỗi lần gặp mặt, hai người cũng không nói gì, giống như những người xa lạ. Triệu Thu Hàn đối với Triệu Cương không có yêu, cũng không có hận. Nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, từ trong lời ta Triệu Thu Hàn cũng nghe ra, Triệu Cương chỉ sợ sẽ nhanh chóng biến khỏi thế giới này, cho nên nàng vẫn không nhịn được cầu tình cho Triệu Cương.
Mà đối với cự tuyệt của ta, nàng cũng không có gì bất ngờ, bởi nàng biết mình đã không có vốn để cầu xin nữa, vì cầu tha cho Triệu Vô Cực, nàng lấy bản thân ra trả giá, mà hiện giờ cầu cho Triệu Cương, nàng có thể lấy cái gì để đổi lại cho Triệu Cương một mạng?
Cho nên, cầu xin không được, Triệu Thu Hàn liền lựa chọn trầm mặc, trong lòng nàng chỉ có chút khó tiếp thụ, nhưng cũng không có thương tâm, bởi đối với nàng mà nói, Triệu Cương tồn tại đúng là có cũng như không, cũng như "phụ thân" Triệu Vô Cực, tồn tại như một người gắn vào danh hiệu "ca ca" mà thôi.
Chỉ thế thôi.
Buổi chiều 4 giờ 44 phút 4 giây,
Ta vì Triệu Cương chọn ra một giờ khắc may mắn.
Trên thiên tấn Triệu Cương vừa tiếp nhân một ly nước nhân viên làm việc ở nơi sản xuất vừa đưa sang, nếm thử nước uống vừa lọc ra.
Bỗng nhiên, thân thể Triệu Cương chấn động, xoảng một tiếng, ly nước rơi trên mặt đất, nước bên trong văng tung tóe ra ngoài. Mà sắc mặt Triệu Cương cực kỳ tái nhợt, mắt trừng to, sung huyết trợn ra, giống như đang tiến hành phát dục lần thứ ba trong đời.
Người ở nơi này và những người xem trực tiếp bị biến cố đột ngột này làm cho sợ ngây ra.
Phốc!
Triệu Cương phun mạnh ra một ngụm máu, đem nhân viên làm việc phía trước biến thành cẩu huyết lâm đầu đúng nghĩa.
Mà lần phun trào này, Triệu Cương giống như xả hết tinh hoa sinh mệnh, cả người mềm nhũn ra, thân thể đảo ngược về sau.
Lúc này mọi người cuối cùng cũng phản ứng trở lại.
"Minh thủ!" Nữ bí thư xinh đẹp hét to một tiếng xé lòng, liền vừa khẩn trương vừa thê lương nhào tới, muốn nói giữa hai người không có cấu kết, vậy thì so với chuyện chữ Hán do người Hàn phát minh còn muốn khó tin hơn.
Hai gã cao thủ Kim tổ bên cạnh Triệu Cương phụ trách bảo hộ Minh thủ lập tức đỡ lấy hắn, sau đó đặt tay trực tiếp trên lưng, đẩy chân khí tiến vào.
Mà vài tên cao thủ Kim tổ khác, thân hình vừa động, bắt giữ tên nhân viên cả người đầy máu còn đang ngẩn ra, một chưởng vỗ lên đan điền gã, phế đi võ công của hắn.
Những ký giả theo trực tiếp tại hiện trường khiếp sợ không thôi, đồng thời lại phấn khởi! Đại tin tức đặc biệt trăm năm khó gặp, tân nhiệm Minh thủ kế vị không được một tháng, liền bị người ta ám toán trúng phải kịch độc, sinh tử không rõ, trở về nhất định sẽ có thêm tiền thưởng to rồi. Tỉnh ngộ xong, tất cả đều bọn họ tất cả đều đẩy thẳng ống kính nhắm ngay gương mặt Triệu Cương, ghi lại một ngày cuối cùng của hắn.
Khán giả trước màn ảnh đều kinh hãi ồ lên.
Cùng thời gian, tin tức động trời giống như làm sóng bom hạt nhân nhanh chóng càn quét, câu chuyện siêu cấp hacker còn đang nóng bỏng ở trang đầu, lập tức bị tin Minh thủ trúng độc sinh tử không biết hất sang một bên!
Chuyển tiếp! Điên cuồng chuyển tiếp!
TT, thiên tấn, tất cả đều cắt ngay chương trinh đang phát, chuyển tới hiện trường Triệu Cương phun máu.
Sau khi kế vị Triệu Cương vẫn mong giới truyền thông và các công dân Liên bang tăng thêm quan tâm đến hắn, hiện giờ cuối cùng cũng đã như nguyện rồi.
Ngày này, không thể nghi ngờ là một ngày trong cả đời Triệu Cương được người ta chú ý nhất, mà lúc này, cũng là thời điểm hắn được người ta chú ý nhất. Chỉ là ta tin rằng, nếu như có thể lựa chọn, Triệu Cương tuyệt sẽ không muốn dùng phương thức như vậy thu hút sự chú ý của người khác.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
210 chương
154 chương
52 chương
61 chương
406 chương
491 chương
312 chương