Cực phẩm chiến thần
Chương 195 : Phi long nhắc nhở
Uống cho nhiều vào, Hoàng Phủ Phi Long lại càng nói nhiều hơn, tiểu tử này mặt mày đỏ gay nói to: "Lão đại! Từ lúc nhận thức ngươi, ta biết đã biết ngươi không phải người bình thường! Hiện giờ xem ra ta lại sai rồi! Ngươi không phải là người! Ngươi là thần! Ngươi là thần tượng của ta, là ngôi sao sáng chói, là mặt trời...."
Ta mỉm cười, híp mắt uống một ngụm rượu, hưởng thụ mùi vị cay nồng kia, không để ý tiểu tử đang say khước kia nữa.
Không ngờ Hoàng Phủ Phi Long đột nhiên chỉnh sắc lại, mắt đỏ bừng nhìn ta nói: "Lão đại! Ngươi là lão đại của ta! Ngươi có chủ kiến, có cách nhìn, có một số việc vốn là chuyện riêng của lão đại nên đương nhiên tiểu đệ ta không thể nhiều chuyện được! Thế nhưng, có vài thứ nghẹn trong lòng ta rất lâu rồi, hai huynh đệ chúng ta chưa từng có ngày nào nói nhiều chuyện như hôm nay vậy, cho nên những lời ở trong lòng này, hôm nay tiểu đệ cả gan, nhất định phải nói!"
Nói xong, Hoàng Phủ Phi Long đoạt lấy bình rượu trong tay ta, dốc liền hai hớp.
Ta giật mình nhìn Hoàng Phủ Phi Long, không biết hắn muốn nói gì.
Lời Hoàng Phủ Phi Long lập tức chấn trụ ta: "Lão đại! Ngươi cuối cùng đối với chị dâu thế nào?"
Không đợi ta trả lời, hắn liền lắc đầu, nói: "Ta không biết ngươi đối với chị dâu thế nào! Thế nhưng, chị dâu một mực yêu mến ngươi, ta lại cực rõ ràng! Từ rất lâu trước khi bắt đầu, chính xác mà nói từ lúc ban sơ các ngươi gặp gỡ, ta đã phát hiện giữa các ngươi tồn tại vấn đề, bởi các ngươi không giống như tình nhân thật sự, cho tới nay các ngươi cùng nhau quá mức hòa hợp."
Ta nghi hoặc: "Ở chung hòa hợp là sai sao?"
Hoàng Phủ Phi Long uống một hớp rượu, lắc đầu nói: "Lão đại, các ngươi có cãi nhau không? Ân, không nói là cãi nhau, như là trong cuộc sống có một chút tranh chấp nhỏ, từng có không?"
Ta sửng sốt, tự hỏi một hồi liền lắc đầu.
Hoàng Phủ Phi Long than nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Chính là vậy, giữa người với người, cho dù có yêu thích nhau cỡ nào, trong một số quan niệm cùng cách nhìn luôn luôn có tồn tại sự khác biệt, có mâu thuẫn cãi nhau là chuyện bình thường. Mà tình huống hiện giờ của các ngươi, so với những người yêu nhau mà nói, thật đúng là không bình thường. Chuyện này nói lên hai vấn đề, một là các ngươi trao đổi lẫn nhau còn chưa đủ, hai là các ngươi đều cố gắng lãng tránh mâu thuẫn..."
Ta trầm mặc.
"Lão đại, nói thẳng với lòng, ngươi có hiểu rõ chị dâu không? Ngươi nói thật sự mình yêu nàng, thế nhưng ngươi cố gắng thế nào? Ngươi nói vì an toàn của nàng diệt đi Ám hồn chính là vì yêu sao? Ngươi cho là bảo hộ nàng không bị thương hại chính là yêu sao? Ngoại trừ những chuyện này, ngươi còn làm gì nữa? Ngươi có từng quan tâm chăm sóc nàng chưa? Luôn nhớ tới nàng chưa? Ngươi cho rằng mỗi ngày gọi một cái phi phi chính là yêu sao? Chị dâu cùng ngươi quen nhau lâu như vậy, ngươi có từng tặng cho nàng một món quà nào không? Ngươi cùng nàng đi dạo phố mua sắm được mấy lần? Ngươi biết bạn cùng phòng của nàng gọi là gì không? Ngươi biết nàng thích gì ghét gì, có thói quen và ưa thích thứ gì không?"
Hoàng Phủ Phi Long liên tiếp đặt vấn đề, sau đó ngừng lại một chút, than thở: "Lúc ở trường học, ta phát hiện chị dâu cũng chẳng vui vẻ gì, trong ánh mắt luôn mang theo ưu sầu, những chuyện này, ngươi có biết không?"
Sắc mặt của ta càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt cũng dần mờ mịt. Đúng như lời Hoàng Phủ Phi Long nói, từ trước tới nay, dù là trước hay sau khi xác lập quan hệ với Thủy Hương Vân, ta dường như vẫn không thật sự hiểu rõ nàng. Tỉ mỉ suy xét, ngay từ lúc đầu ta cũng chỉ bị khí chất tương đồng với muội muội cùng vẻ mỹ mạo của nàng hấp dẫn, sau lại là Thủy Hương Vân chủ động, cuối cùng ta với nàng mới chung một chỗ.
Không tự khống chế được, ta đã bắt đầu hoài nghi chính cảm tình của mình với Thủy Hương Vân.
Hoàng Phủ Phi Long cũng không nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu, hắn lại uống một hớp rượu, thở thật dài một hơi, chậm rãi nói: "Lão đại, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nói lời thật, trong lòng của ngươi có phải có người khác."
Người khác? Thân hình ta hơi chấn động, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt tươi cười của muội muội, trong lòng liền bắt đầu phiền muộn.
Lắc đầu, ta đoạt lại bình rượu trên tay hắn, uống một hơi, nói: "Ngươi sao lại nghĩ như vậy?"
"Còn nhớ lúc đi Hải tộc, chúng ta ở trên phi năng đã nói chuyện gì không?" Hoàng Phủ Phi Long nói, nhìn ta, "Nếu như không đoán sai, lão đại cùng muội muội của ngươi, hẳn điều không phải là thân huynh muội chứ?"
Ta liền ngạc nhiên lại khiếp sợ nhìn Hoàng Phủ Phi Long.
Hoàng Phủ Phi Long thấy ta lộ ra thần sắc như vậy, ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ, cười đau khổ, nói: "Lão đại, tiểu đệ tuy chưa từng nói là đàm tình luyến ái, nhưng mà hiện tại truyền thông phát triển như thế, phim tình cảm xem cũng không ít rồi, ở trên phương diện này ta cũng không trì độn như vậy, cảm xúc và ánh mắt của ngươi, thật không giống như đang tưởng nhớ thân nhân..."
Trong đầu ta chợt hiện lại hình ảnh ảo giác khi lâm vào Hoàn mỹ chiêu của "Hoàng", trong nơi đó, khi đầu muội muội bị trường kiếm trong tay Thủy Hương Vân chém bay, cảm giác như tim mình vỡ ra, vẫn rõ ràng như trước, còn khi ta trong ảo giác rơi vào cuồng bạo, vì báo thù cho nàng không chút do dự xóa sổ Thủy Hương Vân cùng Hoàng Phủ Phi Long...
Ta cười đau khổ, cuối cùng gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, nàng... thật sự không phải thân muội muội của ta, ta và nàng lớn lên từ cô nhi viện, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau... Mà ta tới nay vẫn luôn cho rằng chính mình coi nàng như thân nhân, lại không ngờ..."
Hoàng Phủ Phi Long nằm giữa không trung, nheo mắt nhìn những đám mây bồng bềnh giữa bầu trời, than thở: "Nói như vậy, suy đoán của ta thật không sai... Lão đại, cảm tình không phân biệt được ai đúng ai sai, ngày hôm nay ta nói nhiều như vậy, chỉ là mong ngươi cùng chị dâu có thể hạnh phúc. Nhưng ta cũng không hy vọng lão đại ngươi tự miễn cưỡng mình, chỉ cần ngươi có thể nhận rõ chủ tâm, đừng tìm cớ, cũng không cần trốn tránh, không thì cuối cùng thương tổn không chỉ là chị dâu, còn có chính lão đại ngươi nữa..."
"Phi Long..." Trong lòng ta như chảy một dòng ấm áp, ta tự nhiên nghe ra, Hoàng Phủ Phi Long nói chính là lời thật lòng, tràn đầy thành khẩn, không có một tia giả dối.
"Ai nha, uống nhiều rượu như vậy, bắt đầu say rồi! Thật là mệt quá, lão đại, ta đi ngủ trước..." Hoàng Phủ Phi Long ngáp một cái thật to, liền xoay người bay xuống dưới.
Đêm đen gió lớn, bốn phia im lặng, nhưng trong lòng ta lại khó bình tĩnh, một hơi liền uống cạn nửa bình rượu còn lại.
Hơi rượu dâng lên, thân hình lảo đảo, trên mặt lại hiện vẻ tươi cười, từ trên cao rơi thẳng xuống.
Oanh!
Trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố lõm hình người, ta lại bị ép chặt trong đó.
Trong hỗn loạn, ta nghe tiếng người hét lên, sau đó cảm giác có người lôi ta dậy, gác ở trên lưng.
Mùi u hương nhàn nhạt quen thuộc xông lên mũi, lại khiến cho nhịp tim hoảng loạn dần bình tĩnh lại.
Giữa mơ hồ, ta cảm giác như có người sờ lên mặt ta, vài giọt chất lỏng ấm áp rơi trên mặt mình.
Mà ta lại dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rõ, ta phát hiện lúc nào đã về lại phòng mình.
Thần thanh khí sảng, ta uốn người một cái, thần niệm phóng ra, phát hiện Hoàng Phủ Phi Long đã không thấy đâu nữa, không khỏi chép miệng, tiểu tử này bình thường lười biếng hơn ai hết, hôm nay sao lại rời giường sớm như vậy? Chạy trốn thật là nhanh, không phải sợ ta trả thù hắn chứ?
Nhớ tới cuộc trò chuyện giữa chúng ta tối qua, tâm tình lại bắt đầu buồn bực.
"Đào, dậy rồi chưa?" Thủy Hương Vân bưng một chén thuốc bốc khói xuất hiện trước cửa, thấy ta tỉnh lại, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ, thổi thổi chén thuốc, đưa cho ta nói: "Uống đi, đây là thuốc giải rượu! Thái gia gia cũng thích uống rượu, loại thuốc giải rượu này mỗi lần đều do em làm cho ông uống!"
Tuy rằng ta không vì say rượu mà cảm thấy thân thể có chút không khỏe nào, nhưng hảo ý của Thủy Hương Vân lại không thể cự tuyệt, hơn nữa trải qua một trận chất vấn của Hoàng Phủ Phi Long tối qua, ta đối với nàng có chút hổ thẹn. Tiếp lấy chén thuốc, một hơi uống hết, mỉm cười nói: "Cảm ơn nàng, Hương Vân, ta nhớ rõ hôm qua ta hình như đã ngã xuống thì phải, là nàng mang ta về sao?"
Mặt Thủy Hổ hơi đỏ lên, "Ân" một tiếng.
"Hương Vân..." Ta hô nhẹ một tiếng, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Thân thể Thủy Hương Vân hơi cứng lại một chút, liền buông lỏng ra, trở tay ôm chặt lấy ta, đầu tựa trên vai ta.
Ta hít lấy mùi hương trên tóc nàng, ôm nàng càng chặt hơn, khẽ nói: "Xin lỗi, Hương Vân..."
Thủy Hương Vân khẽ run lên, nói: "Đào..."
Ta thả nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Ta biết, thân là người yêu, ta làm rất không tốt, trước đây ta thật quá lơ là nàng.... Nàng yên tâm, sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ dùng cả tánh mạng mình để yêu nàng!"
"Đào, sao anh lại..." Thủy Hương Vân giật mình lại mang theo mừng rỡ.
Nhìn hình dáng vui sướng của Thủy Hương Vân, lòng ta càng đau xót, chỉ một câu nói như vậy, khiến nàng cao hứng như vậy sao? Ta thật đã quá quá mức thiệt thòi nàng nhiều lắm...
Hơn nữa, ta còn đang lừa dối chính mình, trốn tránh bản thân, kỳ thật trong nội tâm đối với nàng cũng không phải là không có cảm tình... Sợ rằng bất cứ nam nhân nào, gặp phải nữ hài vừa ôn nhu động lòng người lại mỹ lệ như Thủy Hương Vân, tuyệt không thể không có cảm giác được, nhất là nữ hài này lại yêu ta như thế...
Ta thương tiếc lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Thủy Hương Vân, kéo nàng ngồi trên giường, nhìn thẳng vào mắt nàng, từ từ nói: "Hương Vân, có một việc ta phải nói cho nàng?"
"Chuyện gì?" Thủy Hương Vân còn chìm đắm trong niềm vui to lớn, nhưng nhìn đến biểu tình chăm chú của ta, trong lòng lập tức trở nên thắc thỏm.
"Hương Vân, nàng còn nhớ trước đây ta đã từng nói, ta còn có một muội muội không?"
Thủy Hương Vân gật đầu nói: "Ân, đúng vậy, anh nói cùng muội muội thất lạc, vẫn không có tin tức của nàng, sao vậy?" Lập tức trong ánh mắt hiện vẻ kinh hỉ, "Lẽ nào anh tìm được nàng rồi?"
"Không có." Ta lắc đầu, trầm mặc một lúc, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Kỳ thật, nàng cũng không phải thân muội muội của ta, ta cùng nàng đều từ nhỏ cùng được người ta nuôi dưỡng tới lớn!"
Thân thể Thủy Hương Vân run lên, nhìn thẳng vào ta, liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vậy sao... Ta nghe anh nói nàng là một nữ hài rất ôn nhu thiện lương, anh... nhất định rất thích nàng phải không?"
"Phải!" Chuyện tới trước mắt, ta cũng không tính che giấu nữa, chậm rãi nói: "Ta cùng nàng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nàng rất hiền lành, rất hiểu chuyện, nhưng bởi quá nhu nhược, cho nên luôn chịu kẻ khác khi dễ. Mỗi lúc như vậy, ta sẽ đứng phía trước nàng, đánh chạy những kẻ khi dễ nàng, mà mỗi khi nàng thấy có thứ gì ngon, đầu tiên cũng nghĩ tới ta, giúp ta giữ lại. Lúc đó sinh hoạt rất đơn giản, nhưng cũng rất vui vẻ..."
Thân thể Thủy Hương Vân đã dần run lên.
11-05-2010, 01:32 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
210 chương
154 chương
52 chương
61 chương
406 chương
491 chương
312 chương