Cực phẩm chiến thần
Chương 186 : Mật hội
Dao động năng lượng khủng khiếp cực độ, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các cường giả trên toàn Địa Cầu về phía Đông đại lục!
Thánh đảo, cấm địa thần thánh nhất của Liên bang nhân loại, chìm trong một phiến ánh sáng ngũ sắc, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới!
Thánh đảo bạo phát năng lượng tuy rằng mạnh mẽ, nhưng đối với ta lại không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào, trái lại để cho ta được lợi không ít. Chỉ là hiện tại một thân công lực của ta đã là tuyệt đỉnh đương đại, cho nên cũng không cần nóng lòng hấp thu số năng lượng kia nữa, bởi ta không nghĩ ra, ngoại trừ cao thủ thần giai, thế giới này còn có ai là đối thủ của ta nữa.
Ngay khoảng khắc cuối cùng trước khi phát nổ, ta dắt theo hơn 30 chiếc kén chân khí, phát lực toàn thân, nháy mắt đã ra xa Thánh đảo hơn 10 dặm.
Đầu tiên là mặt đất rung lên như xảy ra động đất cấp 10, tiếp đó, là một tiếng nổ vang trời!
Lấy Thánh đảo làm trung tâm, nguyên tố năng lượng cuồng bạo không ngừng tràn lan bốn phương tám hướng, dần tan biến vào thiên địa!
Thẳng đến hơn 10 phút sau, tất cả mới dần khôi phục lại bình thường.
Nhưng ta cảm giác rất rõ, độ dày nguyên tố năng lượng trong không gian so với trước kia đã cao hơn không chỉ gấp đôi. Đây còn là cách Thánh đảo hơn 10 dặm, tin rằng phụ cận Thánh đảo, độ dày nguyên tố năng lượng sẽ càng cao hơn.
Đối với chuyện Thánh đảo bị hủy, ta cũng không cảm thấy bất cứ áy náy gì, Thánh đảo tuy không còn, nhưng sau này nhân loại lại có thêm một thánh địa tu luyện, đây chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Mở một chiếc kén chân khí, bên trong lộ ra Triệu Vô Cực cả người đầy máu.
Lão cáo già này bị thương không thể nặng hơn được nữa, hơi thở mong manh, hôn mê bất tỉnh, coi như đã treo đi nửa cái mạng rồi.
Ta cười lạnh, muốn chết, đâu có dễ dàng như vậy!
Phất tay đánh ra một cổ hắc điện chân khí nhập vào cơ thể hắn, một lát sau, vết thương trên người hắn đã tốt hơn phân nửa, nhưng mà ta cũng đã thuận tiện đem đan điền hắn đánh nát.
Đan điền tan vỡ, đau đớn cực độ khiến Triệu Vô Cực từ trong hôn mê bừng tỉnh, phun mạnh hai ngụm máu bầm đen kịt!
Ánh mắt Triệu Vô Cực mê man, vài giây sau mới từ từ tìm lại tiêu cự, nhìn thấy ta, nguyên bản sắc mặt suy thận lại càng thêm suy yếu, run giọng: "Dương Đào!" trong giọng nói vừa kinh sợ, lại có oán độc.
Sắc mặt Triệu Vô Cực lại biến đổi, trở nên giống như chết cha chết mẹ, ánh mắt oán độc nhìn ta chằm chằm, làm ta nhớ tới hồn ma trinh nữ trong phim "Hồn ma trong đêm", hắn nghiến răng rít lên: "Ngươi phế ta? Ngươi thật độc ác!"
Ta bay tới trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Nào có chứ, Dương Đào chỉ làm hết khả năng của mình, còn có nhiều chỗ thiếu sót, phải nhìn Minh thủ đại nhân học tập thêm mới đúng..."
Đây là lời trước đó hắn nói ở trong Thông Tâm các, hiện tại ta đem nguyên văn trả lại cho hắn, trước khác nay khác, phong thủy luân chuyển, hắn trước đó đắc ý vênh vang cho rằng đã nắm chắc thắng lợi giờ lại biến thành tù nhân, mặc cho ta cắt xé, đối lập mạnh mẽ khiến cho Triệu Vô Cực vừa hận vừa giận, thiếu điều ói máu mà chết.
Ta sách sách hai tiếng, chộp lấy Triệu Vô Cực quay cái đầu đen thui của hắn quay về phía Thánh đảo, chỉ thấy bên kia bao phủ trong một mảnh vụ khí trắng xóa, không nhìn thấy rõ được gì.
"Thấy rồi chứ? Thánh đảo, Di Hồn điện, Cung phụng đường. Tất cả ngươi có, đều bởi sự ngu muội vô tri của ngươi, mà đã phải chịu sự hủy diệt!" Ta mỉm cười, giọng nói bình thàn truyền vào trong tai Triệu Vô Cực.
Thân thể Triệu Vô Cực đã cứng ngắc!
Ta buông tay ra, mỉm cười nói tiếp: "Tất cả việc này, đều là do ngươi tự cho là thông mình, tự cho là đúng đã dẫn tới hậu quả này! Ngươi chuẩn bị hưởng thụ kết quả này rồi chứ?"
Thân thể Triệu Vô Cực bắt đầu run lên, hắn hồi tưởng lại cảnh tượng một khắc trước khi bị hắc điện chân khí bọc lại, trong sát na đó, những trưởng lão Cung phụng đường, đều đã bị năng lượng cuồng bạo kia nuốt trọn!
"Bọn họ... đều chết rồi?" Môi Triệu Vô Cực run run, khó khăn nói ra một câu, trong ngữ khí vẫn còn mang theo một tia mong mỏi.
"Chết rồi." Ta thu lại vẻ cười, thản nhiên nói.
Nhưng chỉ hai chữ bình thản, lại giống như hai thanh cự chùy, hung hăng đánh mạnh lên ngực hắn. Tuy rằng đã có sự chuẩn bị, nhưng đến lúc thật sự được ta xác nhận tin tức này, Triệu Vô Cực vẫn còn cảm giác không thể tiếp thu, trong đầu ôong một tiếng, chỉ còn một ý niệm trong đầu: Lực lượng hậu thuẫn Liên bang khổ cực kinh doanh mấy nghìn năm mới tích góp ra được, giờ đã biến mất rồi sao?
Sắc mặt Triệu Vô Cực từ trắng chuyển hồng, phun mạnh một ngụm máu. Tiếp đó, ánh mắt dần xám lại, không phải tuyệt vọng, còn hơn cả tuyệt vọng. Hắn biết xong rồi, tất cả đều xong rồi! Cao thủ Cung phụng đường toàn quân bị diệt, cao thủ Ngũ đại thế gia hiện tại lại bị ta khống chế, Chính phủ Liên bang, đã không còn bất cứ lực lượng nào có thể dựa vào nữa...
Ta dùng ánh mắt không mang theo bất cứ tình cảm gì nhìn Triệu Vô Cực, thản nhiên nói: "Ngay từ đầu, ngươi đã sai rồi, ngươi không nên đem âm mưu quỷ kế của ngươi tính toán trên đầu ta, lại càng không nên tính toán Lâm Phượng các! Lâm Phượng các cùng thế vô tranh, cho nên đến giờ không hề nghĩ tới sẽ uy hiếp đến chính quyền Liên bang, chỉ là Liên bang các ngươi quá hẹp hòi, không dung được người khác! Mà ngươi, lại càng đem loại keo kiệt này phát huy cực điểm, tính toán sinh thời nhất định phải nhất cử tiêu diệt Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các, hoàn thành uy danh cả đời Triệu Vô Cực ngươi! Để những Minh thủ hậu bối, đều nhớ đến tên của ngươi! Ta nói có đúng hay không? Cho nên, Triệu Vô Cực, cục diện hôm nay, đều là do chính ngươi một tay tạo thành! Không trách được ta!"
Khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, ta tiếp tục nói: "Ngươi sợ ta thực lực quá mạnh mẽ, cho nên cần tới năm thiên giai thượng phẩm tới đối phó ta, thế nhưng ngươi còn lo lắng, để bảo đảm nhất kích tất sát, ngươi khổ cực bố trí Lâm Phượng các, muốn dùng Thông Tâm các hoàn toàn vây khốn ta! Ngươi đối với Thông Tâm các tự tin một cách thái quá, căn bản không hề nghĩ tới hậu quả nếu như Thông Tâm các bị ta phá hủy! Có lẽ ngươi nghĩ tới, chỉ là ngươi cho rằng tình huống như vậy không thể nào xảy ra được, bởi dưới tình huống như vậy, đổi lại người khác làm bất cứ chuyện gì cũng không có khả năng hủy hoại Thông Tâm các được! Nhưng thật đáng tiếc, ta lại làm được! Mà ngươi vì tăng khả năng tiêu diệt được ta, đánh một canh bạc được ăn cả ngã về không, rất đáng tiếc, ngươi đã thua, thua không còn gì cả! Nếu như ngươi không phải quá tham lam, chỉ dự tính dùng năm cao thủ thiên giai thượng phẩm kia tới diệt sát ta, hay là đổi một chỗ ám toán khác, như vậy Thánh đảo có thể sẽ không biến mất!"
"Ha ha..." Triệu Vô Cực đột nhiên cười to, ánh mắt khôi phục thanh minh, hắn nhìn ta chằm chằm, cắn răng nói: "Ta thua! Đích xác thua! Thua tâm phục khẩu phục! Dương tông chủ bản lĩnh thông thiên, ta vốn tưởng rằng đã hoàn toàn coi trọng ngươi, lại không ngờ cuối cùng vẫn xem thường ngươi! Mà ngay cả Thông Tâm các cũng không vây khốn được ngươi, ngay cả ngũ đại thiên giai thượng phẩm cũng giết không chết ngươi! Ta thật sự xem thường ngươi quá! Thắng làm vua thua làm giặc, hiện giờ ngươi đối phó ta thế nào? Giết ta sao?"
Ta mỉm cười, ôn hòa nói: "Cứ vậy mà giết ngươi, chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi rồi sao?"
Nghe được lời nói ôn hòa của ta, Triệu Vô Cực dù là kiêu hùng đương đại, cũng không nhịn được rùng mình, trong lòng sợ hãi, lại cường ngạnh nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Ta cười ngày càng sáng lạng...
...
Kinh biến Thánh đảo!
Hắc hồ, nơi tọa lạc Thánh đảo đã khô cạn hoàn toàn, sinh vật trong hồ cũng diệt tuyệt, ngay cả vi khuẩn cũng không tìm ra! Mà số hơi nước từ hồ bốc lên, càng khiến cho Khai Long cách 300 km mưa xối xả liên tục, dẫn tới lũ lụt tràn lan!
Mà trung ương Hắc hồ khô cạn, lại xuất hiện một chiếc hố khổng lồ đường kính hơn một dặm, chính là di chỉ Thánh đảo! Giống như Thánh đảo bị một bàn tay khổng lồ đào mất!
Mà khiến người ta quan tâm nhất, đương nhiên là nguyên nhân vì sao Thánh đảo lại phát sinh chuyện này!
Chỉ là, cho tới nay Thánh đảo là nơi thần thánh thần bí nhất Liên bang nhân loại, một phương Thánh địa trong lòng của mọi người ngang hàng với Lâm Phượng các. Phụ cận Hắc hồ có quân đội đóng quân, không có Minh thủ cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến nhập. Hơn nữa, dị biến phát sinh quá nhanh, cũng quá mức kinh khủng, năng lượng cuồng bạo phát tán từ trên Thánh đảo, khiến cho quân đội bên cạnh Hắc hồ còn chưa kịp thu thập đồ đạc, té tác mà chạy trốn. Dù là vậy, hơn 5000 quân chính quy Liên bang đóng quân xung quanh, cũng không kịp thoát đi, đều bị năng lượng cuồng bạo xâu xé! Không ai sống sót!
Thử hỏi, dưới tình huống như vậy, ai còn dám tiến vào trong đó tìm hiểu gì chứ?
Lực lượng kinh khủng đã quét sạch phương viên 5 dặm phụ cận Hắc hồ!
Trong vòng 5 dặm, không có một ngọn cỏ, cả người lẫn vật đều tan thành tro bụi!
Rất bất hạnh, vì lúc đầu Triệu Vô Cực mang theo ý nghĩ diệt sát ta trong đầu, cho nên ta cùng hắn đều là bí mật nhập đảo, kẻ biết chuyện cũng chỉ có một ít sĩ quan cao cấp đóng tại Hắc hồ. Lại rất xui xẻo, những sĩ quan này đều bị năng lượng cuồng bạo từ Thánh đảo quét dọn không còn một chút tro cốt, ngay cả tư liệu ghi chép xuất nhập đảo cũng bị tiêu hủy sạch sẽ, cứ như vậy sẽ không còn ai biết ta cùng Triệu Vô Cực từng đi qua Thánh đảo nữa.
Như vậy, sự kiện ngũ thải hà quang Thánh đảo, trong vòng một ngày, trở thành đề tài tranh cãi đứng đầu TT và thiên tấn!
Trên TT đối với chuyện này có đủ loại suy đoán không thể tưởng tượng nổi.
Có người cho rằng đây là thần tích phủ xuống, là trời giáng điềm lành. Người đưa ra thuyết pháp này lập tức bị tiếng mắng phô thiên cái địa nhấn chìm. Lúc đầu bạo phát năng lượng kinh khủng như vậy, không cần nói Thánh đảo, mấy nghìn quân đội đóng xung quanh ngay cả thi cốt cũng không còn, con mẹ nó đây là điềm lành gì chứ hả? Đi ra ngoài hóng gió cho nó bớt ngu đi!
Cũng có người thành khẩn thề thốt nói, khi đó kỳ thật là có hai gã cao thủ thần giai trong truyền thuyết lánh đời đã lâu ở trên Thánh đảo quyết chiến sinh tử, đánh cho long trời lở đất, địa chấn thiên kinh. Chuyện xảy ra sau đó, là hậu quả do hai người phóng ra tuyệt chiêu chung cực gây ra, khiến cho Thánh đảo bị lây họa hủy diệt, cao nhân trong Di Hồn điện đều ở trong trận quyết đấu chung cực này hôi phi yên diệt! Giả thuyết này kỳ thật cũng hơi thái quá, nhưng lại có nhiều người tin tưởng. Chủ yếu là vì năng lượng bạo phát lúc đó thực sự quá kinh khủng, dù là thiên giai cũng tuyệt đối không có khả năng tạo ra uy thế cường đại như vậy, dùng thần giai giải thích liền có vẻ hợp lý. Dù sao 7000 năm trước Lan Vọng Ca và Hoàng Thiên Định đại chiến, đánh cho cả bề mặt Địa Cầu cũng phải thay đổi!
Còn có một loại giả thuyết càng kỳ quái hơn, xem chừng là sau khi xem "Thất Giới Truyền Thuyết" mới được gợi ý. Nói kỳ thật là một vị cao nhân lánh đời trong Di Hồn điện ngộ ra thiên đạo, thiên kiếp phủ xuống, sau khi chống được thiên kiếp sẽ thành chính quả! Vì một người đắc đạo gà chó thăng thiên, vị này thì khoa trương hơn một chút, ngay cả Thánh đảo và chư lão Di Hồn điện cũng mang theo phá toái hư không phi thăng đi tiên giới, thật quá mức ngưu B, ngũ sắc quang mang kia chính là ánh sáng tiên nhân tỏa ra! Giả thuyết này thì quá mức cường điệu, nhưng những người tin tưởng lại vượt quá các loại giả thuyết khác! Không cần nghĩ, những người này đều là fan trung thành của "Thất Giới Truyền Thuyết".
Mặc kệ là giả thuyết ly kỳ cổ quái gì, nhưng không có một giả thuyết nào có liên hệ với ta. Dù là ai cũng không nghĩ tới, đây là hậu quả Triệu Vô Cực vì đối phó tông chủ Lâm Phượng các gây ra!
Mà cho tới giờ, Chính phủ Liên bang vẫn chưa đứng ra công bố phát biểu của mình, càng làm cho người ta kinh nghi trong này có nguyên nhân không thể để cho người khác biết.
Đây là một mảnh rừng bảo hộ cách xa Khai Long, đã quy hoạch hơn mấy nghìn năm, cây cối ở đây cực kỳ cao lớn, đều là cổ thụ hai ba người ôm không hết, trong vòng phương viên trăm dặm không có một bóng người.
Mà trong phiến rừng này, ta dùng hắc sắc hỏa diễm đốt ra một mảnh đất trống (@ kiểm lâm, bắt người, có kẻ phá rừng nè). Chỉ ở trung tâm mảnh đất trống, còn lưu giữ một gốc đại thụ che trời ba người ôm không hết.
Ngoại trừ Triệu Vô Cực ra, những cao thủ thiên giai Ngũ đại thế gia từ trong Thánh đảo đi ra đều bị ta cấm cố thân thể, bọc lại giống như kén tằm, từng cái một treo trên cành cây, hắc sắc điện mang giữa những chiếc kén đan xen lẫn nhau.
Kính TT trong tay ta vỡ nát, ánh mắt ta quay về phía Triệu Vô Cực sắc mặt tái nhợt không thôi, cả người đầy mồ hôi, lúc này hắn đã một lần nữa hôn mê.
Cười lạnh một tiếng, một đạo hắc điện chân khí nhập vào cơ thể hắn, thân thể Triệu Vô Cực run mạnh, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy được ta, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ oán giận và sợ hãi, run giọng nói: "Giết, giết ta đi..."
"Giết ngươi? Ha ha, Minh thủ sao nói vậy, thân là người lãnh đạo tối cao Liên bang, làm sao lại xúi giục thanh niên tốt như ta giết người chứ?" Ta ngồi xổm trước mặt hắn, mỉm cười nhìn hắn: "Mùi vị không dễ chịu sao? Lúc đầu ngươi phái người giết huynh đệ Hoàng Phủ Phi Long của ta, thủ hạ của ngươi cũng không chịu được loại cực hình này, đem người đi bán! Xem ra người đã hiểu được vài phần rồi đấy!"
Đứng lên, ta ở trên cành cao nhìn xuống hắn lạnh lùng nói: "Kỳ thật tận sâu trong lòng, ngươi thật muốn chết sao? Bằng không, ngươi cần gì phải để ta tới giết ngươi, chính ngươi cũng có thể cắn lưỡi tự sát, không cần lảm nhảm bên tai ta!"
Mặt Triệu Vô Cực đầy mồ hôi ngẩng lên nhìn ta, trong mắt đầy vẻ oán độc. Khóe miệng chảy ra một tia máu, đây là hắn chịu đựng thống khổ quá mức mà cắn răng chảy máu.
"Phiến kim loại ở trong Chí bảo Nhân tộc để ở nơi nào?" Ta lạnh lùng nhìn Triệu Vô Cực, trong mắt chớp động quang mang nguy hiểm.
Triệu Vô Cực miễn cưỡng cười hai tiếng, châm chọc nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói sao?"
"Nga?" Ta nhàn nhạt một tiếng, cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không có cách nào đối phó ngươi? Ngươi không phải thích nhất bức hiếp người khác làm chuyện họ không muốn sao? Ta hiện giờ theo ngươi học tập một chút! Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi hình như còn có một nhi tử gọi là Triệu Cương phải không?"
Thần sắc Triệu Vô Cực chợt biến, hoảng loạn nhìn ta, cắn răng nói: "Ngươi đê tiện!"
Trong mắt ta hiện lên sát ý, mấy đạo hắc điện chân khí xẹt qua chân và cánh tay hắn, mấy vết thương dữ tợn lập tức xuất hiện, máu tươi phun lên, Triệu Vô Cực kêu một tiếng đau đớn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Ta phẫn nộ nói: "Lúc ngươi bức hiếp Tiểu Dĩnh làm chuyện này. ngươi không cảm thấy đê tiện sao? Ngươi đem nữ nhi mình tự tay chọc mù mắt phá hỏng tai, để nàng đi làm công cụ sát nhân, sao không cảm thấy đê tiện? Thật là buồn cười! Ta còn tưởng trong từ điển của ngươi không có hai chữ đê tiện này! Vậy chuyện ngươi làm là lương thiện chắc!"
Cưỡng chế lửa giận, ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Yên tâm đi, ta đối với một kẻ đê tiện như ngươi, cũng không cần phải làm chuyện như vậy! Ta tất nhiên có biện pháp có thể từ trong đầu ngươi biết được bất cứ gì ta muốn, nhưng mà như vậy, chỉ sợ ngươi sẽ biến thành một kẻ ngu ngốc cả ngày chỉ biết chảy nước miếng kêu mẹ ơi, nếu ngươi nguyện ý, ta không ngại thử một lần!"
Thân thể Triệu Vô Cực run lên, hắn hiện giờ có một loại sợ hãi không rõ, hắn nghĩ tới hình như mình đã dùng qua thủ đoạn như vậy, nhưng lại không nhớ ra. Nghĩ tới mình đường đường là Minh thủ Liên bang, một đời kiêu hùng, lại biến thành một kẻ ngu ngốc cả ngày chảy nước miếng kêu mẹ ơi, trở thành trò cười thế nhân, Triệu Vô Cực không nhịn được sởn cả gai ốc.
Triệu Vô Cực có thể không sợ chết, nhưng kẻ kiêu hùng giống như hắn, lại rất chú trọng danh tiết. Hắn trăm phương ngàn kế muốn đem Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các tận diệt, chính là vì để mình trở thành Minh thủ vĩ đại nhất sau Minh thủ đời thứ nhất! Nếu như hắn thật sự thành ngu ngốc, như vậy hắn sẽ trở thành sỉ nhục của Triệu thị gia tộc! Đây là Triệu Vô Cực thà chết cũng không muốn nhìn thấy.
"Được, ta nói..." Sắc mặt Triệu Vô Cực khó coi, nói ra nơi cất giấu phiến kim loại.
Có bắt đầu, chuyện kế tiếp rất dễ dàng, ta liên tục hỏi mấy vấn đề, kể cả hạ lạc của Tiểu Dĩnh bị hắn dùng trượng phu của nàng bức bách lợi dụng, cùng với dự trữ quân sự hiện nay của Liên bang, nhất là tư liệu dự trữ vũ khí hạt nhân.
Hỏi xong, thấy Triệu Vô Cực mang theo vẻ kinh sợ và cảnh giác, ta thản nhiên nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi nhanh như vậy!"
Sắc mặt Triệu Vô Cực rõ ràng buông lỏng.
Sống! Sống mới có hy vọng!
"Dương Đào! Nếu Triệu Vô Cực không chết, sỉ nhục hôm nay, tương lai Triệu Vô Cực nhất định sẽ hoàn lại gấp ngàn vạn lần!" Triệu Vô Cực cúi đầu, trong mắt hiện lên oán hận thâm trầm không thôi, trong lòng điên cuồng rống giận.
Đúng lúc này, tiếng trầm thấp của khí lưu chấn động vang lên, hai phi năng chiến thuyền loại nhỏ trước sau dừng trên bầu trời khoảng đất trống, bốn đạo thân ảnh phóng ra.
Ngoại trừ Thủy Thanh Hoa ra, gia chủ Thủy gia Thủy Kiếm Phi, Hoàng Phủ gia Hoàng Phủ Đường cùng một lão giả râu tóc hoa râm cũng xuất hiện trên mảnh đất trống. Ta liếc mắt nhìn ra lão giả này mang theo chân khí thuộc tính thổ hùng hậu, đã có tu vi thiên giai trung phẩm.
"Dương lão đệ! Quả thật là ngươi!" Thân hình Thủy Thanh Hoa trong nháy mắt tới trước mặt ta, ánh mắt đảo qua đại thụ treo đầy những chiếc kén chân khí, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc khó giải thích, liếc sang Triệu Vô Cực chật vật trên mặt đất, kinh dị trong mắt càng tăng lên, hơi nhíu mày, nói: "Dương lão đệ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Đột nhiên gọi chúng ta tới chỗ này? Còn có chuyện Thánh đảo không phải là..."
Mỉm cười, ta nói với Thủy Thanh Hoa: "Thủy lão ca không cần sốt ruột, người còn chưa tới đủ, mọi người tụ tập rồi nói một lượt đi!"
Thủy Thanh Hoa gật đầu, tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc muốn nói, nhưng hắn nhìn ra được, ta hưng sư động chúng bày ra trận thế như vậy, chuyện muốn nói tuyệt đối không phải sự tình đơn giản.
Ta bắt chuyện trước với Thủy Kiếm Phi cùng Hoàng Phủ Đường, sau đó chắp tay với lão giả kia nói: "Vị này chắc là lão tiền bối Hoàng Phủ gia? Vãn bối Dương Đào!"
Lão giả kia cười ha ha, chắp tay lại nói: "Dương tông chủ không cần đa lễ, lão phu Hoàng Phủ Nhân, một người nhàn hạ mà thôi. Ngưỡng mộ đại danh Dương tông chủ đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên bất phàm!"
Ta mỉm cười nói: "Hoàng Phủ tiền bối khách khí rồi!"
Thủy Kiếm Phi cùng Hoàng Phủ Đường tuy rằng đều không nhận ra trên cây treo thứ gì, nhưng hình dạng Triệu Vô Cực lại nhận ra được, thấy hắn đứng đó hình dáng như ăn mày, hơn nữa cả người lại bị thương, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt kinh dị vạn phần.
"Dương tông chủ, hắn có phải là Minh thủ?" Hoàng Phủ Đường kinh ngạc hỏi.
Ta cười cười, trả lời: "Không sai, hắn đúng là Triệu Vô Cực, Hoàng Phủ gia chủ trước đừng hỏi nhiều, hắn thành như bây giờ, trong đó tự có nguyên do, chờ lát nữa sau khi Dương Đào giải thích chư vị tự sẽ rõ."
Thủy Kiếm Phi cùng Hoàng Phủ Đường liếc nhìn nhau, không nói gì nữa.
Mấy người lẳng lặng đợi, Thủy Kiếm Phi cùng Hoàng Phủ Đường ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua Triệu Vô Cực trầm mặc không nói cùng với những chiếc kén chân khí quỷ dị treo trên cây. So sánh với Thủy Thanh Hoa cùng Hoàng Phủ Nhân bên kia lại có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, bọn họ giống như đã lâu không gặp, ở một bên trò chuyện vui vẻ.
Mấy phút sau, liên tiếp có hai chiến thuyền phi năng dừng lại, người Hỏa Vân gia và Mộc gia cũng tới. Hỏa Vân gia tới là Hỏa Vân Nộ cùng Hỏa Vân Bất Phàm, Mộc gia tới là Mộc Thanh cùng lão giả gặp ở cấm địa Mộc gia, sau khi giới thiệu mới biết gọi là Mộc Hoằng.
Lại qua thêm hai phút, phi năng Kim gia mới lững thững bay tới, Kim gia Kim Đao gia chủ cùng một lão giả chưa gặp qua cũng tới bãi đất trống.
Kim Đao mặt như như đao tước, ánh mắt quét đến trên người Triệu Vô Cực, sắc mặt hơi động, nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.
Mà lão giả kia, tên Kim Thượng Võ, khí chất như đao, một bộ cường ngạnh ai cũng không để ý. Ánh mắt hắn đảo qua Triệu Vô Cực không có bất cứ biến hóa gì, chỉ nhìn thấy những kén chân khí trên cây mới lộ ra một tia kinh dị.
"Được rồi, hiện tại gia chủ Ngũ đại thế gia gia chủ cùng những người bối phận cao nhất đều tề tựu, Dương tông chủ có gì cứ nói thẳng đi!" Mọi người lăng không nửa thước ngồi thành một vòng tròn, Hỏa Vân Bất Phàm tính tình nóng nảy nhất liền nói ngay.
Hắn hiện giờ hiếu kỳ muốn chết, Triệu Vô Cực vì sao lại biến thành bộ dạng này? Trên cây treo là cái gì? Có phải quan hệ với chuyện Thánh đảo hay không? Nếu có liên quan, trên Thánh đảo lại xảy ra chuyện gì? Cả đám nghi vấn khiến cho trong lòng hắn ngứa ngáy không ngừng.
"Tiểu tử ngươi, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Làm người phải biết trầm ổn! Trầm ổn!" Hỏa Vân Nộ lập tức vỗ đầu Hỏa Vân Bất Phàm giáo huấn, không chút để ý chính tính tình của mình cũng không khác gì Hỏa Vân Bất Phàm.
Ta cười cười, chậm rãi nói: "Chuyện Thánh đảo xác thật cùng ta có liên quan, sự tình là như thế này..."
Tiếp theo, ta đem chuyện trên Thánh đảo đơn giản kể lại một lần.
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người ở đây không nhịn được lộ vẻ kinh hãi, hít một hơi lạnh, bọn họ vạn lần không nghĩ tới chân tướng sự thật lại là như vậy!
"Nói như vậy, Dương Đào ngươi 1 địch 5, đem cả 5 tên thiên giai thượng phẩm cao thủ Cung phụng đường của Di Hồn điện toàn bộ giết hết?" Hỏa Vân Nộ không hổ là võ si, quan tâm nhất cũng chỉ có điểm ấy, mắt trừng to hơn cả trâu, tràn đầy kinh ngạc khó tin.
Ánh mắt những người khác cũng quay về phía ta.
"Đúng vậy." Ta mỉm cười nói.
Bầu không khí có chút quái dị, ánh mắt mọi người nhìn ta bắt đầu trở nên cổ quái, ngay cả Thủy Thanh Hoa cũng không ngoại lệ. Hết cách, chuyện này nghe cũng quá mức khó mà tưởng tượng nổi. Tuy rằng bọn họ đều đã biết ta có tu vi thiên giai thượng phẩm, nhưng thời gian bước vào cảnh giới này cũng không dài, theo lý thuyết tuyệt không có khả năng địch nổi 5 tên trưởng lão Cung phụng đường tiến nhập cảnh giới thiên thượng phẩm từ lâu, nhưng ta vẫn cứ làm được! Làm sao người khác không nghi ngờ?
01-05-2010, 02:44 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
790 chương
100 chương
1802 chương
460 chương
522 chương