Cực phẩm chiến thần
Chương 160 : Dĩ âm nhiếp hồn
Thủy Kiếm Phi cũng gật đầu truyền âm tán thưởng: "Đúng vậy, Thủy mỗ cũng đã từng nghe không ít danh sư dùng T, nhưng không một ai có thể so bì được với Thu Hàn tiểu thư, nữ nhi Minh thủ không hổ được xưng là thiên tài âm luật!"
"Tông chủ, ta xem nữ tử gọi Thu Hàn này, hình như luyện một loại phương pháp dĩ âm nhiếp hồn! Hơn nữa tạo nghệ khá cao!" Vân Trần truyền âm nói.
Dĩ âm nhiếp hồn? Trong lòng khẽ động, trách không được vừa rồi chỉ nghe ong ong, cảm giác khó chịu, xem ra là có chuyện này. Coi bộ vừa rồi Khổng Anh và Thủy Kiếm Phi vô ý nhập vào trong đó, hơn nữa bọn họ căn bản là không phát giác được, còn tưởng là âm luật thật tuyệt.
Có thể để hai gã cao thủ địa giai thượng phẩm đều không phát hiện đã trúng chiêu, nói rõ phương diện tạo nghệ dĩ âm nhiếp hồn của Thu Hàn này tuyệt đối không đơn giản.
Về dĩ âm nhiếp hồn, trong ký ức Mạc Sát cũng có miêu tả. Ở thời đại cuộc chiến Đại diệt tuyệt, trong nhân loại có một tuyệt đỉnh cao thủ dùng dĩ âm nhiếp hồn, người này chỉ cần phát ra một tiếng nhạc, cho dù là nói chuyện, vỗ tay, thậm chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái, dùng chìa khóa rung nhẹ, liền có thể nhiếp hồn đoạt phách, khống chế nhân tâm. Nhìn có vẻ giống với thôi miên, nhưng so với thứ đó còn lợi hại nhiều lần, thường là địch nhân trúng chiêu cũng không hề hay biết. Chỉ cần một nốt nhạc, đã chôn xuống một mầm móng trong tâm trí địch nhân, tới lúc cần, chỉ cần địch nhân nghe được một tiếng động hay lời nói đặc biệt, lập tức sẽ bộc phát, điều khiển tâm chí và hành vi của địch nhân, biến họ thành khôi lỗi.
Trong thời đại quyết đấu cùng thú tộc, người này lập vô số đại công, dựa vào phương pháp quỷ dị khó lường giết chết vô số đại tướng Thú tộc. Nhưng bởi loại phương pháp dĩ âm nhiếp hồn này quá mức tà môn, không người nào dám làm bằng hữu, thẳng đến khi tử trận, người này vẫn chỉ cô đơn một mình, thật là bi ai.
Phương pháp dĩ âm nhiếp hồn tuy rằng quỷ dị lợi hại, nhưng muốn luyện thành lại cực kỳ khó khăn. Trong ký ức Mạc Sát, cũng chỉ có một mình người nọ là luyện thành mà thôi. Không ngờ hơn bảy ngàn năm sau, nữ tử trẻ tuổi Thu Hàn này lại có thể luyện thành phương pháp dĩ âm nhiếp hồn, hơn nữa tạo nghệ cực cao, thật sự là ngoài dự đoán.
"Là Dương tông chủ đã tới? Mời vào trong!" Bên tai mọi người chợt vang lên tiếng nói của một nam nhân.
Ta cười cười, lên giọng truyền về phía xa: "Dương Đào không mời đến trước, thật đã làm phiền."
Sau đó mọi người cùng bước vào trong, rất nhanh tới một chiếc hồ nhỏ, sóng gợn bồng bềnh, cá nhỏ lội quanh, có một tòa đình phong cách xưa nằm giữa hồ.
Bên trong đình các, ngoài Triệu Vô Cực chính là nữ nhi Triệu Thu Hàn của hắn. Triệu Vô Cực dáng dấp trung niên, diện mục anh tuấn, vóc người khôi ngô cao to, bên mép để hai hàng râu chữ bát (râu cá trê http://l.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/10.gif), khí chất ôn hòa làm cho vừa nhìn đã có một loại cảm giác thân cận.
Nhưng cho dù khí chất của hắn có tốt hơn, trong lòng ta đối với hắn cũng tuyệt không có hảo cảm gì. Chỉ cần liếc mắt, đã nhìn ra tu vi Triệu Vô Cực này cũng bất phàm, chỉ mới tuổi trung niên đã có tu vi thiên giai trung phẩm, không biết làm sao luyện thành được? Chỉ là hắn ẩn tàng thực lực, biểu hiện ra ngoài vẫn là thiên giai hạ phẩm.
Mà Triệu Thu Hàn, một thân lục y, nhìn có vẻ cùng tuổi với Thủy Hương Vân, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo động lòng người, mặc dù kém hai nàng Vân Trần Vân Ý, nhưng cũng cách không xa, trên người toát ra khí chất băng lãnh, cứ như đứng trước mặt một khối băng sơn sừng sững, làm cho khó có thể sinh ra cảm giác thân cận.
Khí chất hai phụ nữ bọn họ khác nhau cực lớn, đứng chung một chỗ hình thành sự đối lập rõ nét.
Ngay khi thấy hình dạng Triệu Thu Hàn, trong lòng nhảy mạnh một cái, thầm nghĩ một tiếng quả thế. Trước đó ta dùng dụng thần niệm cảm ứng, nghĩ rằng Triệu Thu Hàn này hình như bị tàn tật, nhưng cũng không dám xác định, bởi vì tại niên đại này y học cực phát triển, hầu như không có bệnh nào không trị được, coi như là đứt tay mất chân, thiếu tim thiếu phổi gì đó, chỉ cần không chết, cứu chữa kịp thời, hoàn toàn có khả năng tái tạo cơ thể. Không biết được, Triệu Thu Hàn này thật sự là một người tàn tật? Hơn nữa hai mắt còn bị mù? Tai không thông? Nhất thời lấy làm lạ, chứng bệnh như vậy, bằng thủ thuật điều trị hiện đại, hoàn toàn không thể trị hết sao?
Đình các rất lớn, đoàn người nhẹ bước vào trong, nhưng cũng không thấy chật chội. Triệu Vô Cực tiến lên nghênh đón, hai mắt quan sát ta, quang mang kinh dị chợt lóe rồi biến mất, cười nói: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, không hổ là tông chủ Lâm Phượng các, Dương tông chủ có niên kỷ như vậy, một thân tu vi Vô Cực đã không nhìn thấu, thật sự là xấu hổ!"
Lập tức ánh mắt đảo qua trên người hai nàng Vân Trần Vân Ý, ánh mắt lại hiện một tia kinh dị và âm trầm. Bằng tu vi của hắn, tuy rằng chỉ cảm thấy thực lực hai nàng chỉ có địa giai, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng cảm giác này, hắn mơ hồ cảm nhận trong hai nàng ai cũng không kém hơn hắn.
Ta mỉm cười nói: "Minh thủ quá khen, Dương Đào cũng chỉ là vận khí tốt, được một ít cơ duyên mà thôi, nếu là luận khổ tu, chỉ sợ luyện trăm năm nữa cũng không đạt được cảnh giới của Minh thủ. Minh thủ thân mang trọng vị, bận rộn chính vụ, nhưng vẫn có thể ở tuổi này đạt được thiên giai trung phẩm, võ giả thiên hạ cũng đã không sánh bằng rồi."
Nghe xong lời này, sắc mặt Triệu Vô Cực cứng lại một chút, lập tức cười ha ha, nói: "Dương tông chủ quả nhiên tu vi cao thâm, chút mánh khóe của Vô Cực cũng chỉ gạt được người bình thường mà thôi, gần đây vừa mới đột phá, không muốn đùa giỡn trước mặt Dương tông chủ, không cần phải nghi ngờ!"
Trong lòng ta cười lạnh, chỉ sợ hắn cũng không nghĩ tới, ta sẽ đột nhiên vạch trần bí mật thực lực ẩn dấu của hắn, nếu ta đoán không sai, tu vi thiên giai trung phẩm của hắn, sợ chỉ có vài người biết, cũng không muốn cho người khác biết, bằng không cũng sẽ không tận lực ẩn tàng.
Chỉ thấy Khổng Anh giật mình, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, cười ha ha nói: "Đáng mừng! Không ngờ Minh thủ đã là thiên giai trung phẩm, chuyện này trong lịch đại Minh thủ cũng là việc cực kỳ hiếm thấy! Thật sự là đáng mừng!"
Triệu Vô Cực cũng không muốn dây dưa chuyện này, cười ha ha, quay đầu truyền âm với Triệu Thu Hàn vẫn một mực lặng lẽ không nói gì: "Thu Hàn, qua đây ra mắt Dương tông chủ và Khổng bá bá của ngươi đi."
Truyền âm này không chỉ một mình Triệu Thu Hàn có thể nghe, tất cả mọi người đều nghe được.
Triệu Thu Hàn đi lên một bước, bước tiến ổn định, nhìn thẳng về trước, hoàn toàn không giống một người mù, mặt như hồ nước lặng, thản nhiên nói: "Dương tông chủ khỏe, Khổng bá bá khỏe." Liền không nói nữa.
Triệu Vô Cực khẽ thở dài, sắc mặt áy náy, giải thích: "Thu Hàn khi còn bé bởi vì một hồi ngoài ý muốn mà tai mắt tàn tật, vốn muốn thông qua tái tạo cơ thể tiến hành khôi phục, lại không ngờ thể chất Thu Hàn cùng thường nhân bất đồng, đối với tái tạo cơ thể hình thành khí quan cực kỳ bài xích, mấy lần giải phẫu đều kết thúc thất bại, cuối cùng vô pháp, chỉ có thể như vậy mà sống sót... May là thế gian này còn phương pháp truyền âm, cũng có thể bù đắp thiếu hụt thính lực của nàng, chỉ là đôi mắt, thủy chung không thể nhìn được."
"Thì ra là thế." Khổng Anh bất chợt, than thở: "Không trách Thu Hàn tiểu thư dù được xưng là thiên tài âm luật, nhưng lại không vào học viện tiến hành đào tạo chuyên sâu, cũng không thể lộ diện, nguyên lai nguyên nhân như vậy. Ta cuối cùng cũng rõ, vì sao Minh thủ mỗi ngày đều rút ra thời gian tới nghe Thu Hàn tiểu thư luyện tập thổi T. Thu Hàn tiểu thư, thật là một người thảm thương." Ánh mắt hắn nhìn về phía Triệu Thu Hàn đã mang theo một tia đồng tình.
"Ngươi là Dương Đào?" Triệu Thu Hàn vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, khẩu âm nàng rất chuẩn, không giống người như khiếm thính bình thường nói chuyện không được rõ ràng.
Ta sửng sốt, lập tức mỉm cười truyền âm lại: "Ta là Dương Đào."
Triệu Thu Hàn trầm mặc một chút, nói: "Ta rất thích bài hát của ngươi, ngươi có thể hát cho ta nghe được không?"
Ngữ khí của nàng rất bình tĩnh, sắc mặt cũng bình lặng, cứ như không phải nêu một thỉnh cầu, mà là bàn một chuyện không liên quan tới ai cả.
Ta ngạc nhiên, Triệu Thu Hàn này sao đột nhiên lại đưa ra yêu cầu như thế? Không lẽ muốn ta ở ngay đây mà hát? Nói lại ta hiện giờ cũng là tông chủ Lâm Phượng các, làm như vậy cùng diễn trò cười có gì khác chứ?
Triệu Vô Cực rõ ràng cũng không ngờ Triệu Thu Hàn lại đột nhiên nói như vậy, hơi xấu hổ cười, truyền âm nói: "Thu Hàn, hiện tại ta cùng Dương tông chủ còn có chính sự phải thương lượng, ngươi muốn nghe Dương tông chủ biểu diễn, nên chọn cơ hội khác được không?"
Triệu Thu Hàn trầm mặc, ngay cả ậm ừ một tiếng cũng không có tung người bay đi, lắc người đã bay xa đình các, biến mất không thấy.
Triệu Vô Cực nhìn thân ảnh Triệu Thu Hàn dần xa, than thở: "Thu Hàn từ sau khi tàn tật, tính cách càng ngày càng trở nên quái gở cổ quái, không hiểu chuyện giao tiếp với người, Dương tông chủ và quân phán xin không phiền lòng."
Khổng Anh an ủi: "Minh thủ cũng không cần lo lắng quá, phát sinh chuyện như vậy, ai cũng không muốn." Nói rồi hắn quay đầu nhìn về phía ta, cười nói: "Ta thấy Thu Hàn tiểu thư cùng Dương tông chủ rất hợp, nếu sau này Dương tông chủ có thời gian, không ngại qua lại Minh thủ phủ nhiều một chút."
Triệu Vô Cực cũng gật đầu, ánh mắt hàm chứa chờ mong nhìn ta, nói: "Dương tông chủ, Thu Hàn từ nhỏ đến lớn đều không bằng hữu, nhưng sau khi nghe bài hát của ngươi xong, hết sức tán thưởng, mơ hồ nhắc tới chuyện muốn kết bạn với ngươi. Nếu ngươi không chê bai, mong rằng Dương tông chủ lúc rảnh rỗi đến xem Thu Hàn nhiều một chút, coi nàng là một nửa bằng hữu đi, cũng có thể để tâm tính nha đầu kia rộng rãi một chút."
Lời của hắn có ý gì chứ? Ta thầm cảnh giác, bắt đầu nổi lòng hoài nghi, trong ấn tượng của ta, Triệu Vô Cực không thể làm người lương thiện như vậy. Đối với lời nói và việc làm của hắn, mọi thời khắc phải chú ý phán đoán. Hắn đột nhiên muốn ta tiếp xúc nhiều với Triệu Thu Hàn thân mang dĩ âm nhiếp hồn thuật, trong này có thể có âm mưu gì không? Trong lòng khẽ động, không phải hắn muốn thông qua dĩ âm nhiếp hồn khống chế được ta chứ?
Các ý nghĩ lướt qua trong nháy mắt, ta cười ha ha, nói: "Nếu Minh thủ quý mến, Dương Đào tất nhiên là không thể cự tuyệt, nếu lúc rảnh rỗi chắc chắn sẽ tới thăm Minh thủ phủ nhiều một chút."
Ta nói rất rõ ràng, lúc rảnh rỗi mới đến, nhưng về phần lúc nào rảnh rỗi, chuyện đó không phải do ta định sao?
Cũng không biết Triệu Vô Cực có nghe ra ý trong lời của ta không, dù sao hắn biểu hiện ra ngoài rất mừng rỡ, rất có bộ vui vẻ vì nữ nhi, nói: "Như vậy thật tốt! Vậy Vô Cực tạ ơn trước Dương tông chủ, còn có sự tình khác phải thương lượng với Dương tông chủ!"
"Nga? Chuyện gì?" Chân mày ta khẽ động, mỉm cười hỏi, trong lòng cũng nghi hoặc, Lục Đỉnh rơi đài, hiện tại hắn vững vàng nắm giữ chính quyền liên bang, có chuyện gì phải thương lượng với ta chứ?
Triệu Vô Cực cười cười, nói: "Chỗ này không phải nơi bàn chuyện, mời Dương tông chủ dời bước."
Bởi vì nói chỉ là cùng ta có chuyện thương lượng, Khổng Anh và Thủy Kiếm Phi tự nhiên không thể theo, chỉ đi vào phòng lớn phía sau phòng khách tạm thời nghỉ ngơi. Mà Vân Trần Vân Ý không để ý nhiều như vậy, một tấc không rời bám sát phía sau ta, Triệu Vô Cực cũng không nói gì thêm.
Do Triệu Vô Cực dẫn đường, ta cùng Vân Trần Vân Ý đi vào trong một gian thư phòng. Thư phòng rất lớn, trên giá sách bày đầy các thư tịch bằng giấy đều rất xa xưa. Triệu Vô Cực vung tay lên, một đạo kết giới chân khí liền đem toàn bộ gian phòng bọc chặt lại, ngăn khả năng bị nghe trộm.
28-02-2010, 01:04 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
790 chương
100 chương
1802 chương
460 chương
522 chương