Cực phẩm chiến thần
Chương 108 : Lục tử khiêm trở về
“Phi Long, sao ngươi lại tới đây?” Ta cố tình giả lơ nghi hoặc hỏi.
“Trời ạ, lão Đại, không lẽ ngươi muốn nói cho ta người không biết gì hết?” Hoàng Phủ Phi Long chợt trừng mắt, hét to, hơi giật mình nhìn ta, chần chừ một chút, nói: “Lão Đại, tóc của ngươi làm sao vậy? Làm thế nào lại biến thành màu trắng rồi? Đi nhộm hử?”
Ta cười nhàn nhạt, nói: “Không có gì, luyện công có chút sai sót, thì biến thành bộ dáng này rồi.”
Luyện công? Hoàng Phủ Phi Long kinh hãi, ân cần hỏi: “Luyện công sai sót? Chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma sao? Lão Đại, thân thể ngươi không có việc gì chứ?”
Ta lắc đầu, không tiếp tục đề cập tới vấn đề này nữa, hỏi: “Chuyện ngươi tới đây, chắc là hồi sự kiện trong Cực đạo chiến võng hả, như thế nào, không phục sao? Ta nghe nói ngươi ngay cả chéo áo người ta cũng không đánh trúng, liền tự động nhận thua rồi!”
Hoàng Phủ Phi Long nghe vậy con mắt trướng lớn, mặt mũi đỏ gay mạnh miệng la lớn: “Ai nói ta muốn nhận thua chứ, lúc đó chính ta một phe chủ trương mạnh mẽ cùng Kim Phi Tích tử chiến tới cùng, chính là bọn Hỏa Tại Thiêu tâm chí không kiên định, cứ muốn chịu thua, bọn họ nhiều người, ta cũng không có biện pháp!”
Nói đến đây, thấy ta một bộ cười mà không cười, Hoàng Phủ Phi Long cứ cho là ta không tin, lại nghĩ phải tăng tính thuyết phục, lập tức hừ hừ hai tiếng nói: “Dù là Kim Phi Tích bây giờ đứng trước mặt ta, ta cũng có thể bằng sức của mình đánh cho hắn răng rơi đầy đất!”
“Thật sự?” Ý cười của ta càng lúc càng đậm, Thủy Hương Vân bên cạnh che miệng cười trộm không thôi, chờ xem kịch vui.
“Đương nhiên là thật!” Hoàng Phủ Phi Long đột nhiên lớn tiếng, hừ hừ nói: “Ta xem Kim Phi Tích nọ cũng chẳng phải là cao thủ gì, rất có thể là lợi dụng lỗ hổng của Cực đạo chiến võng, mới có thể dùng cái phương pháp chế địch quỷ dị đó! Ngươi nghĩ coi, làm gì có ai ngay cả một chiêu cũng chưa xuất ra, đã làm cho tất cả địch nhân ngã lăn ra đất chứ? Thật sự có chiêu pháp như vậy sao? Ta xem ra, Kim Phi Tích thật sự cũng không có bao người nhiêu tài cán đâu!”
“Nga!”Ta chợt gật đầu, “Nguyên lai lại có chuyện như vậy, nhưng mà chuyện trước kia hắn đánh bại ngươi, chắc không phải là dùng cái gì lỗ hổng chứ, vậy không phải nói ngươi càng kém hơn Kim Phi Tích sao?”
Hoàng Phủ Phi Long cứng họng, nhất thời câm lặng, nhưng cũng không biết phản bác thế nào, cuối cùng phun ra một câu: “Dù sao chỉ cần Kim Phi Tích bây giờ đứng trước mặt ta, ta bảo đám bắt hắn đánh cho đến bà nội hắn cũng nhìn không ra!”
“Phốc xuy!” Thủy Hương Vân cuối cùng không nhịn được, đã cười ra thành tiếng, lần cười này không nhịn nổi, liền lấy tay che miệng, càng nhịn càng buồn cười, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng không dừng lại được nữa.
“Lão Đại, chị dâu không có việc gì chứ? Lời của ta nói rất buồn cười sao?” Hoàng Phủ Phi Long hơi nghi hoặc, lại có chút không phục, cho rằng Thủy Hương Vân đang cười hắn không tự lượng sức mình.
Liếc Thủy Hương Vân đang cười không ngừng, có chút cười khổ, sờ mũi một cái, nói: “Ân... nói thế nào nhỉ, nếu Kim Phi Tích thật đứng trước mặt ngươi, ngươi thật sự muốn đánh với hắn?”
“Đó là đương nhiên!” Hoàng Phủ Phi Long trong lòng đột nhiên có một tia bất an cổ quái, nhưng vẫn cường ngạnh nói.
Ta lắc lắc cần cổ, mười ngón tay bẻ bẻ vài cái, mỉm cười nói: “Vậy tới đi.”
“Tới cái gì?” Hoàng Phủ Phi Long còn chưa phản ứng được.
Ta mỉm cười, nói: “Ngươi không phải muốn cùng Kim Phi Tích đánh nhau sao? Rất bất hạnh, ta chính là kẻ ngươi năm lần bốn lượt, ghi hận không thôi Kim Phi Tích, nhìn trên phần chấp nhất của ngươi như thế, ta liền thành toàn cho ngươi lúc này đấy!”
“A!” Hoàng Phủ Phi Long phảng phất như cổ họng nhét một cái trứng thật to, trừng mắt, phát ra tiếng ho he không ý nghĩa, sau đó nhảy dựng lên, không thể tin chỉ vào người ta, lắp bắp nói: “Lão, lão Đại? Kim Phi Tích?”
“Uhm huhm!” Ta cười hắc hắc, nhìn Hoàng Phủ Phi Long như một con dê béo chờ làm thịt, ôn nhu nói: “Đến đây đi, để cho ta tận tình chăm sóc ngươi!”
Nghe xong lời nói ôn nhu này, Hoàng Phủ Phi Long thân thể run rẩy, lập tức phục hồi tinh thần, mặt đỏ bừng sùng bái nhìn ta, ôm lấy cổ chân ta, gào thét: “Lão Đại! Ngươi quả nhiên là lão Đại! Ta nên sớm nghĩ, chỉ có lão Đại thiếu niên tuấn kiệt phong hoa tuyệt đại anh minh thần võ, mới có cái Kim Phi Tích mang cái thân thủ kinh khủng như vậy! Cũng chỉ như vậy mới sử xuất ra thần công cái thế quỷ thần mạc trắc! Lão Đại, ta sai rồi, tha thứ cho ta đi! Ta không dám nữa đâu!”
Nói chơi hả, Hoàng Phủ Phi Long võ công mặc dù tiến nhanh, nhưng còn chưa có bại não tới mức đem thân mình đùa giỡn với cao thủ thiên giai, đương nhiên là phải lập tức cầu xin tha thứ rồi.
Ta ôn nhu nói: “Vậy sao được chứ! Cùng Kim Phi Tích đối chiến, chính là nguyện vọng trong mơ của ngươi mà, nói chứ trong mơ, ngươi sớm đã đem Kim Phi Tích đánh cho không ra hình dáng rồi chứ gì?”
“Sao ngươi biết?” Hoàng Phủ Phi Long hạ ý thức tiếp một câu, trong lòng ngẩng ra một chút, thầm kêu bất hảo.
Ta cười hắc hắc, trong giọng cười âm lãnh, làm cho một thân thịt béo của Hoàng Phủ Phi Long run run: “Đến đây đi! Chúng ta ‘thân mật’ một chút! Hạt tiêu, roi da, dây thừng, mặc cho ngươi lựa chọn!”
(O_o!)
“OOO-MMMM---GGGG!”
Bầu trời biệt thự Thủy gia, vang lên tiếng rên rỉ bao hàm thống khổ tuyệt vọng cùng vui sướng của Hoàng Phủ Phi Long (dg: ặc, vui sướng hả >”
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
210 chương
154 chương
52 chương
61 chương
406 chương
491 chương
312 chương