Cực Hạn
Chương 159 : Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm
"Là bạn trai tiểu Mãn đúng không, chúng tôi là bạn tốt của tiểu Mãn!" Đám nữ sinh ríu ra ríu rít, tuy không rõ ràng, nhưng quý mến trong ánh mắt đã trần trụi lộ ra, một đám sau tiếp trước tự giới thiệu, sợ mình chậm chân.
Thư Tiểu Mãn nhìn thấy mày Trầm Hoan vì không vui mà hơi hơi nhăn lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú băng sơn ngàn năm không thay đổi của anh, trái tim cơ hồ nhảy ra ngoài. Đám nha đầu chết tiệt này không biết Trầm Hoan là loại người nào, không có nghĩa là cô không biết, tuy không có người nhắc cô, nhưng cô tuyệt đối rõ ràng, người này tuyệt đối không thể trêu chọc, bằng không mạng nhỏ của mình sẽ không biết đánh mất thế nào.
Cô thấy bạn học mình vẫn còn không ngừng chọc Trầm Hoan tức giận, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng la lớn: "Các bạn đừng nói lung tung, đây không phải bạn trai mình, đây là anh rể mình.”
Trái tim Trầm Hoan vốn mạnh mẽ mà tràn ngập tức giận, nghe câu này, vậy mà bình tĩnh lại. Anh liếc mắt nhìn Thư Tiểu Mãn một cái, vô cùng vừa lòng với xưng hô của cô, vì xưng hô như vậy anh quyết định nhẫn nại đàn nữ sinh ríu ra ríu rít này một chút nữa.
"Oa, là anh rể sao!" Tất cả nữ sinh ngẩn người, sau đó lại bắt đầu tề mi lộng nhãn, "Anh rể và cô em vợ, là có chuyện xưa để nói!"
Ở trong tiếng cười vang trên mặt Thư Tiểu Mãn đỏ lên một mảnh, mà Trầm Hoan sắc mặt càng trầm xuống. Anh thò tay vào túi quần, sắc mặt Thư Tiểu Mãn càng trắng, anh muốn làm gì? Sẽ không là... Sẽ không là...
Cô vội vã giận dữ kêu lên: "Các người thế nào xấu xa như vậy! Nếu các người còn như vậy tôi sẽ tức giận!" Sau đó cô xoay người kéo tay Trầm Hoan đang vói vào túi quần, cơ hồ khóc ra: "Anh rể anh rể, anh đừng nóng giận, họ chỉ là đùa, anh xem trên mặt mũi chị Hiểu Hạ đừng tìm giận họ."
Các nữ sinh thấy tình huống này bỗng nhiên cảm thấy chuyện giống như không phải như các cô nghĩ, hơn nữa trên mặt Trầm Hoan lọ hàn sương, ánh mắt như dao nhỏ đảo qua, một đám đều cấm thanh, lui cổ đứng đó.
Trầm Hoan lấy tay ra, bên trong là một cái bật lửa. Anh kéo tay Thư Tiểu Mãn ra, theo bản năng vỗ vỗ chỗ cô kéo qua. Càng làm cho sắc mặt Thư Tiểu Mãn và chúng nữ sinh thay đổi. Anh đốt điếu thuốc, hút một ngụm thật sâu, sau đó phun ra, có thế này nhìn nữ sinh còn đứng ở chung quanh nói: " Tôi muốn một mình nói chút chuyện với Thư Tiểu Mãn."
Chúng nữ sinh ngẩn người, sau đó phản ứng lại đây cái ý tứ gì, vội vàng gật gật đầu,vừa đồng ý, vừa làm đà điểu, toàn bộ tản ra. Trong nháy mắt sau cũng chỉ thừa lại Thư Tiểu Mãn và Trầm Hoan đứng tại chỗ, giờ phút này Trầm Hoan mới hỏi: "Hiểu Hạ có liên hệ với cô không?"
"Không có." Thư Tiểu Mãn lắc đầu, cô biết Trầm Hoan tìm cô là vì chuyện này.
"Số di động của cô là bao nhiêu?" Trầm Hoan lấy điện thoại ra, Thư Tiểu Mãn ngẩn người, sau đó báo ra số di động mình. Trầm Hoan ghi lại xong gọi một chút, quả nhiên, di động đặt trong túi Thư Tiểu Mãn vang lên, anh gật gật đầu: "Nếu cô ấy liên hệ cô, nói với tôi trước." Nói đến chỗ này, anh dừng một chút còn nói: " Nói với tôi trước khi nói cho viện trưởng Vương các cô được chứ?"
"A?" Thư Tiểu Mãn không rõ: "Vì sao?"
Sắc mặt Trầm Hoan hơi hơi hòa dịu một chút: "Bởi vì tôi là anh rể cô."
Thư Tiểu Mãn đại quẫn, người này thật biết chọn gậy đánh rắn. Dưới ánh mắt cực có lực áp bách của Trầm Hoan kia, cuối cùng cô gật gật đầu, khuất phục cường quốc: "Được, được rồi."
Trầm Hoan thế này mới vừa lòng gật gật đầu, mở cửa xe lên xe. Khởi động xe, bỗng nhiên anh lại nghĩ tới chuyện gì, gọi Thư Tiểu Mãn muốn rời khỏi lại, lấy tiền trong ví ra đưa cho cô: " Bạn học cô là muốn tôi mời ăn cơm phải không."
Đầu Thư Tiểu Mãn đã đầy hắc tuyến, người này sao cái gì cũng nói rõ ràng như vậy, giờ cô đã bị anh làm cho năng lực phản bác cũng không có. Chỉ có thể thở dài: "Có lẽ là vậy." Nga, trời ạ, đám con gái quả thực quăng mặt cô đến Thái Bình Dương rồi!
"Cầm tiền, mời các cô đi ăn đi." Trầm Hoan đưa tiền cho Thư Tiểu Mãn, Thư Tiểu Mãn vốn không muốn nhận, nhưng dưới ánh mắt áp lực của Trầm Hoan, cô run run nhận tiền. Mà câu nói sau đó của Trầm Hoan làm cô muốn làm rơi tiền: "Hiểu Hạ gọi điện, nhất định phải hỏi ra cô ấy ở chỗ nào cho toi."
Cổ nhân nói đúng mà, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Lúc này Thư Tiểu Mãn thật muốn chặt tay nhận tiền, cô đã làm gì vậy nè. Cô vẻ mặt cầu xin: " Được..."
Trầm Hoan dặn dò xong rồi, lái xe khỏi vườn trường. Chỉ để lại Thư Tiểu Mãn cầm một chồng tiền thật dày, hai mắt đẫm lệ rưng rung về ký túc xá.
"Oa, tiểu Mãn, anh rể bạn thật hào phóng, nhiều tiền như vậy thật là mời bọn mình ăn cơm hả?" Một đám nữ sinh ngồi trên giường nhìn một chồng tiền trên bàn, tiếng thở dài cao thấp nối tiếp.
Thư Tiểu Mãn cả sức thở dài cũng không có. Cô thế này tính là bị Trầm Hoan thu mua rồi? Trở thành đặc vụ đặt bên người chị Hiểu Hạ? Nga, đây đều là cái gì và cái gì?
Ngay khi bạn học Thư Tiểu Mãn vây quanh một đống tiền kia ríu ra ríu rít thảo luận chỗ nào ăn cơm tương đối tốt, điện thoại Thư Tiểu Mãn bỗng nhiên vang lên. Cô cầm lấy nhìn nhìn, chỉ thấy là một dãy số xa lạ, do dự một hồi vẫn là nhận.
Diệp Hiểu Hạ nghe trong microphone truyền ra giọng nói hữu khí vô lực của Thư Tiểu Mãn, cảm giác thân thiết nảy lên trong lòng. Cô cảm thấy cổ họng mình hơi cứng rắn, trong lúc nhất thời một câu cũng nói nói không nên lời, chỉ nghe Thư Tiểu Mãn đối diện không ngừng uy uy uy kêu không ngừng, sau đó vừa mắng có bệnh, vừa tắt điện thoại. Thẳng đến nghe thấy trong microphone truyền ra đô đô đô ngắt kết nối, Diệp Hiểu Hạ mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng lại gọi qua.
Thư Tiểu Mãn nhìn thấy lại là số điện thoại không nói chuyện vừa rồi, tức giận bất bình nhận, lập tức mắng: "Này, người nào vậy! Muốn làm cái gì hả! Không nói chuyện giả quỷ cái gì! Tôi nói cho anh, trong nhà tôi trên có làm quan dưới có tróc quỷ, trái hỗn xã hội đen, phải có bày quán, anh tới cái gì tôi cũng không sợ!"
Diệp Hiểu Hạ nghe giọng Thư Tiểu Mãn rất có tinh thần, nhịn không được phác xích một tiếng bật cười: "Tiểu Mãn, trong nhà em vênh váo như vậy, sao chị không biết?"
Đầu kia điện thoại im lặng, yên tĩnh làm Diệp Hiểu Hạ cơ hồ có thể nghe được nữ sinh đối diện chít chít thế nào thế nào thảo luận cái gì. Mà sau đó cô phát hiện kia tiếng kia không thấy, có lẽ là Thư Tiểu Mãn đến chỗ khác. Quả nhiên, cô lại nghe thấy tiếng cửa mở và đóng lại, giờ phút này mới nghe thấy giọng Thư Tiểu Mãn vang lên. Hoặc là nói là tiếng cô kêu lên: "Chị Hiểu Hạ, đến cùng chị đi chỗ nào!"
" Chị đi ra du lịch." Diệp Hiểu Hạ nói rất dễ dàng, đáp án này lập tức bị Thư Tiểu Mãn oán giận mãnh liệt, cô vốn cũng không biết Thư Tiểu Mãn mắng chửi người có thể lâu như vậy cũng không lặp lại, qua 20 phút, cô ấy vẫn còn lải nhải oán giận, Diệp Hiểu Hạ nghe không nổi nữa, ra tiếng cự tuyệt: "Tốt rồi tốt rồi, không phải chị tốt rồi sao? Đâu có nghiêm trọng như em nói vậy."
"Chị biết cái gì! Viện trưởng Vương đã báo án!" Thư Tiểu Mãn hừ một tiếng: "Đều đã báo án ba tuần, nếu chị lại không gọi điện thoại, đoán chừng chị sẽ thành dân cư mất tích."
Diệp Hiểu Hạ ách nhiên thất tiếu, mà sau đó lại không khỏi cảm thấy thực xin lỗi viện trưởng Vương, đồng ý với Thư Tiểu Mãn lập tức gọi điện thoại về. Nói xong muốn cúp điện thoại, nhưng Thư Tiểu Mãn lại liên tục gọi cô lại: " Chị Hiểu Hạ, sao chị không liên hệ Trầm Hoan?"
Nghe thấy tên này, trong lòng Diệp Hiểu Hạ nhịn không được co rút đau đớn, người đàn ông kia. Cô cho rằng bọn họ quen biết không lâu lắm, muốn lãng quên cũng sẽ không quá lâu, lại thật không ngờ người này giống như là vết sẹo khắc thật sâu ở trên người, cô muốn xem nhẹ cũng không làm được. Cô im lặng, nửa ngày cũng không biết nên trả lời thế nào, qua một lúc, mới nha nha nói: "Chúng ta chia tay."
"Uy uy, Trầm Hoan giống như không nói như vậy." Thư Tiểu Mãn vừa nói chuyện, vừa quay đầu xuyên qua thủy tinh nhìn một chồng tiền thật dày trên bàn, nội tâm thở dài, cô đúng là bắt người tiền tài, thay người tiêu tai.
"Trầm Hoan? Anh ấy nói cái gì?"
"Anh ấy nói hai ngươi hiểu lầm." Thư Tiểu Mãn vội vàng tường tận tinh tế từ đầu chí cuối nói chuyện ngày đó mình và viện trưởng Vương đi khu công nghiệp điện tử cực hạn, sau đó lại thêm mắm thêm muối nói Trầm Hoan vì tìm cô mà tiều tụy cỡ nào.
Diệp Hiểu Hạ nghe Thư Tiểu Mãn tự thuật, trong lòng hơi hơi nhịn không được mà chua xót, nhưng vẫn hừ lạnh: "Thì tính sao?"
Thì tính sao? Thì tính sao? Thư Tiểu Mãn xem thường, cô cảm thấy mình thực không nên cuốn vào chuyện giữa hai người này. Một bên là Diêm vương lạnh lùng, một bên là con lừa quật cường, cô chỉ là một tiểu nha đầu nhu nhược làm chi mà đi theo để bị khinh bỉ cả hai mặt?
Nhưng đạo đức tận trung làm việc, Thư Tiểu Mãn vẫn moi ra hiện cô ở chỗ nào từ miệng Diệp Hiểu Hạ, có thế này cô mới cúp điện thoại. Sau đó lập tức gọi điện thoại Trầm Hoan, cẩn trọng mật báo.
Đối với thực lực Thư Tiểu Mãn mật báo như thế, Trầm Hoan tỏ vẻ khen ngợi cao độ, hơn nữa hứa hẹn vật chất.
Thư Tiểu Mãn ngồi trên giường, một lần một lần đếm tiền mặt thật dày, tự mình buông tha cho suy nghĩ. Quên đi, kỳ thực đang làm chuyện tốt không phải sao? Tuy rằng nho nhỏ "Bán đứng" chị Hiểu Hạ, nhưng, cô chỉ suy nghĩ cho tương lai hạnh phúc của chị Hiểu Hạ thôi. Đàn ông đẹp trai có tiền có năng lực lại còn chỉ nhìn thấy chị Hiểu Hạ như Trầm Hoan, đi đâu tìm chứ! Cho nên, cô là đang làm chuyện tốt.
Đương nhiên, cô cũng là hơi hơi làm một chút nỗ lực cho tiền tiêu vặt của mình, nhưng, Thư Tiểu Mãn kiên quyết không thừa nhận đây là phương diện chủ yếu.
Cô là một người kiên trinh cỡ nào, sao có thể vì tiền tiêu vặt vài năm mà bán đứngchị mình chứ? Thư Tiểu Mãn vuốt tiền mặt hồng hồng kia, hắc hắc nở nụ cười.
Cô tin tưởng vững chắc, cô nhất định là đang làm chuyện lợi quốc lợi dân. Chẳng qua, cô cảm thấy cô hẳn là yêu cầu thêm chút tiền công với Trầm Hoan, lần sau mời đi cô ăn hải sản.
__
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
71 chương
10 chương
122 chương
69 chương