Cực Đạo Truy Sát
Chương 55
Trịnh Bình sung sướng lâng lâng ngồi trên giường như thằng ngốc trông chừng Sở Tịch, đợi đến khi Sở Tịch say sưa giấc nồng tỉnh lại, nằm ườn ra như Lam Thái Hòa(1), sau đó Trịnh đại gia nhà chúng ra sẽ ba chân bốn cẳng chạy tới chạy lui hầu trà, quạt mát, bóp vai đấm chân. Sở Tịch cụp tai lại câu được câu mất nghe Trịnh Bình vận lực toàn thân ra sức pha trò cười, nói đến câu thứ tám thì Sở Tịch nhíu mày, ra lệnh: “Mang bút ra đây cho tôi!”
(1) Lam Thái Hòa: Một vị tiên kỳ lạ trong Bát Tiên. Xem thêm [Link]
Trịnh Bình lập tức lập tức lấy ra cây bút ngòi vàng từ trong túi mình, hai tay nâng cao đỉnh đầu dâng lên.
Sở Tịch không thương xót dùng bút ngòi vàng nghiến răng nghiến lợi vẽ nguệch ngoạc một dãy vạch đen lên tường, sau đó đếm số vạch đen, xoa cằm nói: “Đúng là chất đổi thì lượng đổi.”
Trịnh Bình tranh thủ ôm y: “Ý em là tấm lòng của anh với em từng chút từng chút tích lũy thành biển lớn, khiến em cảm động đến mức yêu anh luôn phỏng?”
“Không, không phải,” Sở Tịch quả quyết phủ nhận, “—— Tôi đang nói Kim Thạch chọc giận tôi bao lần cuối cùng tích lũy lại thành một đống, giờ tôi có thể….”
Sở Tịch cười hề hề, Trịnh Bình rùng mình một cái, chợt nhớ lại tối qua lúc mình lén lút mò vào phòng thấy Sở Tịch đang vẽ vạch đen lên tường…..
Sở Tịch đứng lên, nhìn xa xăm về phía trời xanh mây trắng, “Rốt cuộc phải làm sao mới thể hiện được nét tính cách ông chủ nhân từ của mình đây ta?….”
Kim Thạch lúc này vẫn không biết mình đã bị lên thớt, gã trên đường đi chơi về nhận được một cú điện thoại, đầu dây bên kia run rẩy sợ hãi gào thất thanh: “Mr.King! Không xong rồi! Lô hàng ngài đặt trước của chúng tôi bị mất rồi!”
Kim Thạch bước hụt chân lảo đảo xém ngã nhào: “Cái giề? Sao mất được? Mất ở đâu?”
Người bên kia như ngồi trên đống lửa: “Là lúc qua trót lọt đến cửa biển thì bị tàu mang hiệu chống buôn lậu lục soát, ban đầu chúng tôi đâu biết là giả, chờ chúng đi rồi mới phát hiện không đúng, lúc này biết đi đâu mà đòi hàng? Không chừng có nhà nào nẫng tay trên….”
Kim Thạch lầm bầm rên rỉ: “Kêu các người vận chuyển là tin tưởng các người, giờ tiêu rồi, lô súng đạn đó là tôi ăn mảnh, nào dám để tiểu mỹ nhân nhà tôi biết? Tính xấu của Sở Tịch trong giới nhà nhà đều hay, lỡ để y biết được chắc tôi bị bán đi làm giai bao mất.…”
Kim Thạch người này thật ra không dám lén lút làm bừa. Gã thích bài bạc, nhưng chỉ thi thoảng chơi vài ba ván cho đã cơn thèm; gã thích gái đẹp, nhưng hiếm lắm mới ghẹo gái chọc Đổng Sa, đến vuốt râu hùm Sở Tịch còn không dám; gã thích tiền, nhưng Sở Tịch đã bao gã đủ tiền, dù nửa đời trước gã nay đây mai đó, nhưng nửa đời sau hoàn toàn không phải lo chuyện tiền nong. Có thể nói, mỗi ngày của gã bây giờ thuận buồm xuôi gió, căn bản không có gì đáng bận tâm.
—— Chỉ có duy nhất một điều: Gã thích súng ống, thích cực kì, thích vô cùng tận. Súng tốt pháo tốt thậm chí máy bay xe tăng đẹp cũng đều là tính mạng của gã, không nỡ chia lìa.
Đáng tiếc là Sở Tịch sớm biết tỏng bản tính hấp ta hấp tấp của gã, việc buôn súng bán đạn đều giao cả cho thuộc hạ tâm phúc quản lí, tự mình mỗi ngày hỏi đến, đá Kim Thạch sang một bên. Kim Thạch không phải dạng có đầu óc làm ăn, nhưng hễ thấy súng mới đạn xịn vừa mắt mình, liền như thiếu nữ tuổi teen mê quần áo đồ hiệu tối ngày soi hàng mới nhất của Bonds(2), nước miếng tuôn như mưa.
(2) Trang web bán quần áo. Bản gốc là Bouds. Hình như chị Hoài có chút nhầm lẫn vì gu gồ hổng ra cái gì luôn.
Lần này Sở Tịch bị bệnh lâu ngày, việc trong nhà không cần can dự vào, Kim Thạch đốt sạch mấy đồng tiêu vặt, tự mình lén đặt mua một lô vũ khí nhỏ. Việc này nếu để Sở Tịch biết đúng là đại họa, Sở Tịch tuy đối đãi với người bên mình rất hậu hĩ, nhưng việc làm ảnh hưởng đến thanh danh gia đình mình, biết được là không xong.
Kim Thạch ban đầu cũng nơm nớp lo sợ xảy ra sai lầm, nào ngờ giữa đường đứt gánh, vũ khí bị phát hiện lại còn bị hải quan giả mạo cuỗm đi —— Giời ạ, lỡ đâu để cho Sở Tịch mặt mỹ nhân tâm rắn rết biết được, Kim Thạch gã chẳng phải hết đường sống sao? Ai biết được Sở Tịch đã từng có ý nghĩ tống Kim Thạch sang Thái làm người mẫu chuyển giới hay chưa!
Kim Thạch lập cà lập cập trở về nhà, vừa đúng giờ cơm, Trịnh Bình lại một lần nữa mặt dày ở lại nhà người ta ăn chực, khiến cho Đổng Sa cực kì không vui. Đổng Sa luôn tâm niệm cậu cả nhà mình đi với tên lưu manh này đúng là quá thiệt thòi, giờ cơm tối ra sức lấy đũa gõ bát, vừa gõ vừa chửi chó mắng mèo: “Cả ngày chả làm cái tích sự gì! Chỉ biết ăn chầu uống chực! Loại này khỏi cần bước chân vào Sở gia, cứ vứt cmn ra thùng rác cho xong!”
Kim Thạch mồ hôi ròng ròng, cứ nghĩ người đẹp Đổng Sa mắng vào mặt mình. Nhưng Trịnh Bình da mặt dày, mặt trơ trán bóng đã thành thương hiệu, vừa tủm tỉm gắp rau cho gái vừa cười nói: “Nè nè nè, ăn ngon uống ngon đi, mấy hôm nay trời hanh khô coi chừng da dẻ có vấn đề…”
Đổng Sa vỗ đũa, vênh vang tự đắc chỉ ra cửa nói: “Cút!”
Trịnh Bình xém chút biến sắc: “Dựa vào đâu?”
Đổng Sa đáp: “Dựa vào anh đã từng tới đây gọi người chĩa súng vào tôi, với cả dựa vào tôi bây giờ là bà chủ nhà này!”
Phụt một tiếng Sở Tịch phun ra ngụm nước, sau đó dưới ánh mắt long lanh sáng ngời của bàn dân thiên hạ ho đến rớt phổi đòi thêm giấy ăn. Trịnh Bình cũng chăm chú nhìn y, Đổng Sa cũng chăm chú nhìn y, Sở Tịch chùi chùi miệng đứng lên, đẩy bàn ra nói: “Tôi ăn xong rồi.” Sau đó cắm mô tơ vào chân chuồn thật nhanh.
Kim Thạch khổ sở đứng lên, nói: “Tôi tôi tôi tôi…. Tôi cũng chuồn….”
Trong phòng ăn khói đen lượn lờ ba ngày không dứt, Đổng Sa bà lớn cùng Trịnh Bình bà nhỏ hằm hè đối mặt, Sở Tịch tiểu mỹ nhân là mầm mống tai họa cho tất cả thì đang ra sức ngồi trong phòng tạo dáng. Kim Thạch nhón tay kiễng chân đi vào, tạo dáng vô cùng nịnh bợ trước cửa: “Cậu Sở….”
Sở Tịch đầu không ngoảnh lại: “Làm gì?”
Kim Thạch thận trọng dè dặt hỏi: “Dạo này có phải tôi thể hiện…. không tốt lắm?”
Sở Tịch ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hoàn toàn khác quét một vòng từ trên xuống dưới gã, tiếp đó tao nhã vỗ tay tán thưởng: “Anh cuối cùng cũng nhận ra điểm này, giỏi ghê, biết mình là tốt—— Giờ anh muốn nói sao?”
Kim Thạch uốn éo nắm góc áo: “Cũng không có gì, ngài ngài ngài… ngài có việc gì cần sai tôi làm không?”
Trời đất chứng giám, bạn trẻ Kim Thạch trước kia không có việc không muốn tìm mình, có việc lại càng không tìm tự dưng chủ động đến xin làm thêm việc. Sở Tịch bật cười, thong thả vuốt cằm: “Có việc gì cần làm à? —— Đúng rồi, hai ngày trước bọn Lưu Triệt có tóm được tàu buôn lậu giả mạo hải quan, tôi muốn hỏi bên đó xử lý xong chưa, anh đi hỏi Lưu Triệt xem.”
Tàu buôn lậu giả mạo hải quan? Lưu Triệt?
Kim Thạch mắt sáng như sao—— Người quen! Người quen dễ bàn việc! người quen dễ đi cửa sau! Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để đào sâu tìm hiểu tin tức nội tình mờ ám sao?
Kim Thạch tru lên một tiếng nhảy tưng tưng: “Đại gia ta tới đây!”
Nếu dùng thủ pháp minh họa hoạt hình, phía sau bóng dáng rời đi của Kim Thạch, trên nền khói bụi rền vang trong sân chính Sở gia, phút chốc tạo thành màn khói đen mờ ám, mãi chẳng thấy tan.
Sở Tịch ngồi sau bàn giấy, dùng trang sách che mặt, chỉ thấy bả vai y run bần bật vì ra sức nín cười.
Bạn trẻ Kim Thạch, thiếu gia đây đã cho anh cơ hội rồi đấy thây.
Thiếu gia đây rất có đạo đức giúp người thành công đó.
Phải nắm chắc cơ hội, cơ bất khả thất thời bất tái lai ^_^ (cơ hội chỉ đến một lần, phải biết tận dụng)
__
Lưu Triệt nhìn tên sát thủ da trắng, tóc đen, mũi cao, cười vô lại, chân mày lóe ra tia đòi nợ, bỗng dưng thái dương giật giật.
“Tóm lại anh có việc gì?! Tôi đâu có quan hệ gì với anh đừng gọi tôi là bé yêu tôi cũng không phải ông xã nhà anh!!”
Kim Thạch xua tay: “Bớt nóng bớt nóng, anh đây chẳng qua muốn tìm chú em ôn lại chuyện xưa thôi mà. Có thời gian ăn cơm không? Có thời gian tán gái không? Cùng nhau đi chơi gái đi, hôm nay anh mời chú em!”
“…..” Lưu Triệt nghe thế tức giãy đành đạch nhưng giãy không nổi bị Kim Thạch xách cổ ra ngoài. Sát vách vừa khéo là câu lạc bộ đêm Đổng Sa mới mở, các em gái đều đáp ứng tiêu chuẩn của Đổng Sa, mặt bự phấn, giày cao gót, đi đường nện guốc cộp cộp vang lên tư tưởng bốc mùi của bọn lắm tiền.
Kim Thạch đứng trước cửa phòng thuê hò hét om sòm: “Gọi hết mấy cô đẹp nhất chỗ các người ra đây! Đại gia đây đêm nay mời cán bộ đến! Cán bộ bao rượu! Nhanh chân lên cho người ta nhờ!”
Má mì che miệng cười: “Đại gia ngài cứ nóng vội, cán bộ đâu rồi? Cho mama xem một cái nào~”
Lưu Triệt lửa bốc lên đầu, ngăn Kim Thạch kéo xềnh xệch mình vào ghế lô, tự dưng binh một tiếng va vào cửa; trong thoáng chốc tất cả mọi người đều nghe rõ rành rành tiếng dây “tách” đứt phựt trong não bộ đang giữ vững lí trí của Lưu Triệt.
“Ui da! Ui da!” Kim Thạch bị ngã trên ghế sofa, xoa đầu mình cười ha hả: “Cưng à dáng vẻ tức giận của cậu thật mẹ nó giống con dâu bị chòng ghẹo, mwahahaha….”
Dây thần kinh của Lưu Triệt không chỉ dứt, mà một lúc sau còn “pực” một tiếng hằn rõ trên trán.
Con dâu? Ai giống con dâu? Mẹ cha bây mới là con dâu cả nhà bây cả hang cả hốc đều là con dâu!
Lưu Triệt tóm lấy cổ áo Kim Thạch lôi từ ghế sofa dậy: “Ai bị chòng ghẹo? Ai? Nói lại cho ông mày nghe!”
Kim Thạch lúng túng vò đầu: “Không phải cậu sao?”
Một khắc sau, tiếng đấm đá, kêu la, bàn ghế lật tung vang lên khắp nơi, má mì lắc mông dẫn một bầy MM (gái) đẩy cửa bước vào, ngẩn tò te nhìn thấy Lưu Triệt một chân đạp lên người Kim Thạch, một tay ra sức túm quần áo gã; bạn nhỏ Kim Thạch nhà chúng ta liều mình phản kháng nhưng vô ích, đám MM rõ ràng nhìn thấy quần chíp Manhattan cùng hai núm nho nhỏ mê người trước ngực.
Lưu Triệt phẫn nộ điên cuồng đập bẹp Kim Thạch dưới sàn nhà: “Ai là con dâu bị chòng ghẹo? Anh mới là con dâu bị chòng ghẹo! Anh mới rõ rành rành là con dâu bị tôi chòng ghẹo chà đạp rõ chưa——”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
7 chương
58 chương
19 chương
86 chương