Cực Đạo Hoa Hỏa
Chương 2 : Áo choàng tắm
CHƯƠNG 2: ÁO CHOÀNG TẮM
La Ký một cước đá bật cửa phòng. Lâm Phong chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, đảo mắt một cái đã bị ném tới trên giường.
La Ký khóa ngồi trên người cậu, dùng bàn tay chai sạn vì nhiều năm cầm súng ở trên mặt cậu vuốt ve: “Cậu thật sự rất xinh đẹp, Phương Thiên Hà từ đâu mà có thể tìm được một bảo vật như cậu vậy?”
“.... Khi tôi đến trường, anh ấy đã giúp đỡ tôi...sau đó tôi đến Hongkong thì lại đến tá túc ở nhà anh ấy.”
“Đến trường? Trung học sao?”
“Không, đại học.”
“Đại học?”
Lâm Phong nói tên một trường đại học vô cùng nổi danh, cao đẳng ngoại ngữ văn hệ.
“Nha, xem ra chuyện học hành của cậu cũng không tệ lắm, bây giờ vẫn còn đi học sao?”
Lâm Phong run run lắc đầu. Vì bàn tay mang theo nhiệt độ của La Ký vẫn ở trên má, làm toàn thân cậu trở nên căng thẳng: “Năm nay tốt nghiệp, tôi muốn sớm đi làm nên đã đến Hongkong này, tạm thời còn chưa tìm được việc... “
La Ký hứng thú hỏi: “Phương Thiên Hà không nuôi cậu sao?”
Lâm Phong dùng sức lắc đầu: “Tổng giám đốc Phương cùng tôi không có loại quan hệ như ngài nghĩ đâu, tôi chỉ tạm thời để anh ấy giúp, về sau sẽ trả ơn anh ấy.”
“Hôm nay cậu đã trả nợ hắn rồi.” La Ký nở nụ cười, hắn đối với mối quan hệ của vật nhỏ xinh xắn này với Phương Thiên Hà một chút cũng không có, “Nói vậy, bộ dáng đáng thương này của cậu là vì sợ tôi sao?”
Người bình thường mỉm cười luôn làm cho người ta có cảm giác thả lỏng, thân thiện, nhưng La Ký lại khác. Hắn cười lên nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười, sắc mặt vẫn là vẻ lo lắng, làm cho người ta khi không lại cảm nhận được áp lực.
Có người nói, bởi vì khi còn là thiếu niên, hắn phải ở bên ngoài lăn lộn, dốc sức làm việc, phải chịu áp lực quá lớn lại trong thời gian dài mà tạo thành. Tính tình La Ký không được tốt, cho dù là thủ hạ tâm phúc cũng có chút sợ hãi hắn.
Lâm Phong không trả lời, chỉ cúi mặt, khép lại đôi mắt thật dài, hướng phía đuôi giường lui xuống. La Ký đoán cậu đã học xong đại học, năm nay ít nhất cũng đã hơn hai mươi đi, nhưng cậu đơn bạc lại tinh xảo như vậy, thật không giống với những người hai mươi tuổi bình thường.
Hắn vỗ vỗ mặt Lâm Phong, “Ngoan, đừng sợ như vậy. Đi tắm trước cái đã, rồi tôi sẽ trị cậu.”
Trong phòng tắm, nước ấm chảy xuống, bao phủ lấy thân thể. Hơi nước tràn ngập không gian nhỏ hẹp. Lâm Phong thân thể trần trụi đứng trong làn hơi nước, nhìn chuỗi phật châu trên cổ tay. Trong viên phật châu được gắn một máy liên lạc mini, lóe ra một chút hồng quang, đó là tín hiệu đặc công bên ngoài theo mệnh lệnh liên lạc.
Lâm Phong chậm rãi nhếch lên khóe môi cười lạnh, giật đứt chuỗi phật châu, đem máy liên lạc quăng vào cống thoát nước.
“Năm năm……” Cậu thì thào thở dài, thanh âm trầm thấp tưởng chừng như không nghe thấy, “Ta đã chờ đợi một thời gian lâu như vậy…..”
Đại khái là cậu đã chờ lâu lắm, ngủ đông lâu lắm, cho nên trái tim cùng thần kinh đều đã trở nên chết lặng. Rốt cục cũng đợi được đến thời khắc này, ngược lại trong lòng cảm thấy như bị đánh thật mạnh, bất ngờ không kịp đề phòng.
Tiếng nước trong phòng tắm thật lâu sau mới ngừng lại. La Ký cũng không gấp. Hắn ngồi ở đầu giường, châm một điếu thuốc, chậm rãi nhìn nó cháy dần.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, La Ký ngẩng đầu lên, đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một đôi chân trắng nõn nà đặt trên tấm thảm lông dê mềm mại thượng hạng, vì nóng mà hơi chút phiếm hồng, những giọt nước chưa kịp lau khô như những giọt mưa theo từng bước chân để lại trên tấm thảm, nếu không để ý kĩ sẽ không nhìn thấy.
Hắn không đưa cho Lâm Phong áo ngủ vì vậy cậu đành mặc áo tắm của hắn đi ra, cơ thể nhỏ bé như bơi trong lớp áo rộng thùng thình, vạt áo thiếu chút nữa từ trên vai trượt xuống.
La Ký cười rộ lên, rút ra khắn tay, cúi người lau đi những giọt nước nơi mắt cá chân. Lâm Phong theo phản xạ thoái lui nửa bước liền đã bị La Ký bắt lại, gắt gao đặt tại chỗ: “Cậu sợ tôi?”
Lâm Phong nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Vì sao?” La Ký đứng lên, mỉm cười nhìn chằm chằm Lâm Phong, “Tôi nhìn rất hung dữ sao?”
Lâm Phong do dự một chút, khẽ gật đầu.
La Ký cúi đầu, ở bên tai cậu, nhẹ nhàng hỏi: “nếu đã như vậy sao còn từ trong xe cứu tôi ra?”
Lâm Phong rũ mắt xuống: “La tiên sinh nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
La Ký tách ra một chút, vẫn là vô cùng gần gũi, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Cậu liền cúi đầu, ánh đèn bao trùm lấy vầng trán, tựa hồ run run có chút sợ hãi, lại không thấy rõ biểu tình.
La Ký mỉm cười ra lệnh: “Ngẩng đầu lên nhìn tôi.”
Lâm Phong nao núng một chút.
La Ký một phen túm lấy cổ tay cậu, mạnh dùng sức làm cho Lâm Phong lảo đảo một chút, bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Một trận đau nhức làm người ta khó có thể chịu được theo xương cổ tay truyền đến, cơ hồ như bị chặt đứt làm cậu thất thanh kêu lên.
La Ký thản nhiên cười lạnh: “Phản kháng đi, không phải thân thủ cậu rất tốt sao?”
“A…… Tôi không biết ngài nói cái gì, buông tay! Buông tay!”
Thanh âm cuối cùng nghe thật sắc nhọn, sau đó một tiếng “răng rắc” thanh thúy vang lên, xương bàn tay nơi cổ tay dường như đang ở sai vị trí. Chính La Ký cũng bị làm cho sửng sốt.
Lâm Phong cơ hồ thoát lực, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, cổ tay vì trật khớp mà sưng lên cùng từng mảng xanh tím, nhìn qua thực sự đáng thương.
Từ đầu tới cuối đều không có một chút phản kháng, chỉ là không ngừng giẫy dụa. Chút giãy dụa mềm mại kia chỉ là bất đắc dĩ, chỉ cần một bàn tay là có thể dễ dàng áp chế. Thân là một cao thủ, La Ký biết những kẻ từng trải qua huấn luyện đặc thù trong tình huống khẩn cấp, cơ thể sẽ tự nhiên không chịu nổi khống chế mà làm ra phản ứng. Loại phản ứng này hoàn toàn không thể qua được cặp mắt của những kẻ trong nghề. Lâm Phong vừa rồi bị hắn vặn cổ tay hoàn toàn không có chút phản ứng nào của những kẻ được huấn luyện qua, tựa như con mèo nhỏ yếu ớt quen được chiều chuộng, hoàn toàn không giống với người ngày đó lôi hắn ra khỏi xe.
Có lẽ những người trải qua huấn luyện khắc nghiệt có thể ở thời điểm nguy cấp kiểm soát khả năng phản kháng của bản thân, giả bộ một người bình thường không chịu nổi một đòn…….Nhưng loại cao thủ trong cao thủ như vậy lại có thể là Lâm Phong hay sao???
……chẳng lẽ là do chính mình nhận lầm, hắn thật sự được một tay chân của Phương Thiên Hà giúp đỡ???
La Ký cúi người, ôn nhu đem Lâm Phong kéo đến, cổ tay “táp” một tiếng cố định lại xương cốt. Lâm Phong vì đau đớn cùng sợ hãi mà sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt dài nhắm nghiền vương chút nước, hơi hơi rung động.
“Đừng sợ, là tôi sai. Bây giờ còn đau không?”
Lâm Phong thở hào hển hỏi lại: “La tiên sinh nắm quyền nói một là một, hai là hai, chẳng lẽ tôi nói một câu ngài sẽ dừng tay ngay sao?”
Lời này thực không lưu tình, Lâm Phong vì đau đớn mà giọng nói trở nên nghẹn ngào, thanh âm rất nhỏ lại mềm mại vô cùng làm La Ký liên tưởng đến một loại vải bông thượng hạng, cực kì nhuyễn mịn.
Hắn dung túng mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán cậu: “Ngoan, lần này là tôi không đúng, lần sau sẽ không làm như vậy nữa. Cậu xinh đẹp như vậy, nếu biết nghe lời, ngoan ngoãn theo tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”
Lâm Phong đột nhiên cảm thấy trên vai chợt lạnh, La Ký đang kéo vạt áo của cậu xuống dưới. Nguyên bản tấm áo choàng phi thường mềm mại, rộng thùng thình, thắt lưng thắt hờ, miễn cưỡng bao lấy thân thể, bị La Ký dễ dàng cởi bỏ. Làn da trắng nõn từ vai trở xuống thắt lưng lập tức hiện ra trong làn hơi lành lạnh.
Lâm Phong nhẹ nhàng đè lại bàn tay La Ký, thanh âm có chút run rẩy: “La tiên sinh…..”
La Ký cũng không nóng vội, từ trên cao nhìn xuống dõi theo cậu. Ánh mắt kia mang theo uy lực, không nói một lời cũng có thể làm người ta cảm nhận được sự nôn nóng cùng áp lực trầm trọng.
Lâm Phong chậm rãi buông tay, sau đó chỉ nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của áo choàng rơi xuống. La Ký đem cậu khiêng lên, thật mạnh ném xuống giường. Lâm Phong còn chưa kịp đứng dậy đã bị hắn đè lại, một chân chặn trước ngực cậu không cho cậu có cơ hội chạy trốn, sau đó tự mình cởi áo khoác.
Cravat của La Ký bị dính chút máu từ lúc ở buổi dạ tiệc, màu đỏ đậm nổi bật trên nền cravat màu vàng kim. Màu máu làm cho La Ký có cảm giác vô cùng cao hứng, đôi mắt hắn tựa hồ như nổi lên huyết sắc đỏ đậm.
“Khinh…..nhẹ một chút…..” Lâm Phong bị ấn thật chặt, có chút khó thở, đường cong nơi cổ tuyệt đẹp mà yếu ớt ngửa ra phía sau vẫn không tài nào tránh được bàn tay chai sần, to lớn đang mải miết vuốt ve của La Ký.
“Hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi. Cửa nhà họ La không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi, tôi không cho cậu đi, cậu nếu chết cũng nhất định phải chết tại đây.” La Ký ghé vào lỗ tai cậu khẽ cười, tiếng cười trầm thấp, thanh âm vì *** hưng phấn bừng bừng mà trở nên khàn khàn, dưới ánh đèn ái muội càng lộ ra cảm xúc nguy hiểm. “Thả lỏng nào bé ngoan, bằng không đêm nay cậu nhất định sẽ rất khó chịu đấy.”
Lâm Phong cả người đều run rẩy. La Ký là tay lão luyện, kinh nghiệm cùng kĩ xảo đều không thiếu, hắn tất nhiên biết cách làm thể nào để có thể đạt được khoái cảm cao nhất. Nhưng hắn chưa từng gặp qua khối thân thể nào vừa trúc trắc lại vừa xinh đẹp đến vậy.
Hắn nghĩ đến đứa nhỏ này đã bị Phương Thiên Hà giành trước nhưng Lâm Phong phản ứng rất lạ, một chút kinh nghiệm cũng không có, hoàn toàn giống một tờ giấy trắng để người ta tùy ý vẽ loạn. Thời điểm La Ký tiến vào, cậu không ngăn nổi tiếng rên rỉ, thống khổ, bất lực, La Ký lấy tay che kín miệng cậu: “Chịu đựng!” La Ký ồ ồ thở hào hển, cánh tay như kìm sắt gắt gao giam cầm lấy thân thể trần trụi của thiếu niên. Mồ hôi của hai người hòa vào nhau, nóng hổi, “Mẹ nó, cậu thực chặt.” (xì, anh sướng thí mồ mà còn kêu =__=)
Đau đớn như vậy làm cậu hồi tưởng đến chiều mưa năm năm trước. Thanh âm chói tai của lốp xe phanh gấp trên nền đất, tiếp sau đó cậu cảm giác được đau đớn, giống như bị hất văng lên rồi té lăn thật mạnh. Cậu muốn mở to đôi mắt nhưng tất cả trước mắt chỉ là máu, cả thế giới đều là máu tươi, thảm thiết như vây, chỉ là một màu đỏ vô vọng.
Cậu cắn chặt răng không để cho tiếng rên rỉ thoát ra. La Ký, ngươi chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ đem nỗi thống khổ tê tâm liệt phế gấp cả trăm lần đến trả lại cho ngươi, một ngày nào đó ta sẽ làm ngươi giống như ta, rơi vào địa ngục, nhà tan cửa nát.
La Ký trực tiếp phát tiết tại nơi sâu nhất trong thân thể cậu. Lần đầu qua đi, hắn nhẹ nhàng hôn hết những giọt nước mắt rơi bên má cậu, ôn nhu, lưu luyến giống như thật sự thâm tình. Nhưng Lâm Phong hoàn toàn không cảm giác được. Thời điểm La Ký phát tiết trong cơ thể cậu vì quá đau đớn mà thần kinh không chịu đựng nổi, băng một chút liền chặt đứt.
La Ký cảm thấy mĩ mãn vén lên những lọn tóc đen ướt sũng của Lâm Phong: “Phương Thiên Hà từ nơi nào có thể tìm được một bảo bối như vậy, nhưng thật ra lại thực tiện nghi cho ta.”
Đêm đó, Lâm Phong hôn mê đến ba lượt, đau đớn tỉnh lại sau cơn mê, cậu cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị nghiền nát, thậm chí một cử động nhỏ cũng không thể làm được. Ngược lại La Ký được thỏa mãn, thực thích. Buổi sáng hôm sau hắn thần thanh khí sảng, cảm thấy mĩ mãn thì Lâm Phong lại bắt đầu sốt cao.
La Ký không phải là kẻ thích chiếu cố bạn tình. Tư duy của hắn luôn luôn nhất quán ngươi tình ta nguyện, hai bên thỏa thuận xong như vậy khi xuống giường coi như không còn khúc mắc gì nữa. Hắn cũng có hai bạn tình, nhưng những người đó đều là kẻ có kĩ xảo lão luyện đương nhiên sẽ không có chuyện ở trên giường bị thương, hơn nữa hưởng thụ còn không kịp.
Thương tổn nghiêm trọng như vậy, La Ký căn bản không biết xử lý thế nào, mà hắn cũng sẽ không quản việc này. Nhưng Lâm Phong là ngoại lệ, cậu yếu ớt như vậy, ngũ quan phi thường tinh tế, làn da trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm người ta có loại cảm giác muốn chiều chuộng nâng niu, không thể để thương tổn dù chỉ một chút.
Bên ngoài có người gõ cửa, trợ lý cung kính thấp giọng nói: “Ngài La, nên đến công ty.”
La Ký do dự một chút, nhìn giường lớn hỗn độn. Lâm Phong hơi hơi nhắm mắt, một cánh tay lộ ra bên ngoài tràn ngập những dấu hôn xanh tím.
La Ký dùng tay sờ trán cậu, rất nóng, như muốn phỏng tay vậy.
“Sáng nay không đến công ty, bảo lái xe trưa đến đón tôi.”
Trợ lý nhịn không được nhắc nhở: “Sáng nay phu nhân cũng tới….”
“Biết rồi, tôi đi đây.” La Ký nhìn Lâm Phong, lại thấp giọng sai: “Mời bác sĩ đến, thuận tiện bảo nhà bếp nấu chút cháo điểm tâm.”
Lâm Phong muốn ngồi dậy nhưng vừa động liền truyền tới một trận đau nhức khôn tả. La Ký vững vàng đem cậu nâng dậy tựa vào người, da thịt tiếp xúc đột nhiên làm hai tai cậu trở nên đỏ bừng.
La Ký hơi chút ngẩn ra, trong lòng cuộn lên một cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng khó nói thành lời: “Vẫn đau sao?”
Lâm Phong cả người đều vùi vào trong chăn, nếu La Ký không để ý kĩ một chút cơ hồ sẽ không nhìn ra cái gật đầu của cậu.
“……cậu trước kia chưa từng có bạn gái sao?”
Lâm Phong lắc đầu.
La Ký cười rộ lên: “Tôi cũng nghĩ không có.” Hắn tâm tình vô cùng tốt, mang cả người lẫn chăn ôm vào lòng, suồng sã hôn môi, tiếng cười trầm thấp từ trong ***g ngực phát ra, “Tôi thật sự rất thích cậu. Nghe lời một chút, ở lại đây.”
Lâm Phong sốt cao ba ngày liền, ăn cái gì nôn ra cái đó, cuối cùng ngay cả nước cũng uống không nổi.
Cậu hỗn loạn nằm trên giường, thân thể cùng ý thức như chia thành hai mảnh. Linh hồn như phiêu dật giữa không trung lạnh lùng nhìn chính khối thân thể tái nhợt của mình đang nằm trên giường, không mang theo một tia xúc cảm.
Cái cảm giác như sắp chết này quả thực giống một loại khoái cảm cực hạn, theo đầu dây thần kinh đi đến từng tế bào, giống như nước lũ cuồn cuộn không thấy đỉnh làm con người ta đắm chìm trong cảm giác quên đi tất thảy những thứ xung quanh.
Rất lâu rồi cậu luôn chìm trong cảm giác tuyệt vọng, cuộc sống áp lực, giây phút ngươi chết ta sống đã trở nên quen thuộc đến mức không còn đặt ở trong lòng, làm cho cậu ăn ngủ đều bất an, thần kinh bị bào mòn.
Giằng co như vậy giống như chậm rãi tra tấn, còn không bằng hiện tại chết đi thực sung sướng. Linh hồn tái nhợt phiêu du trong không trung, vô câu cô thúc tự do tự tại.
Lâm Phong không phải lần đầu tiên nếm trải cảm giác này. Cậu nhớ lại quãng thời gian trước kia, khi Lâm gia sụp đổ trước mắt, hoảng hốt, lo lắng, gào thét, hết thảy những gì tốt đẹp đều giống như ánh trăng trong nước không chịu nổi gió mạnh mà vỡ nát.
Cậu thấy lạnh, gió lạnh như thấm vào cốt tủy, xuyên thấu cả cơ thể, mang đi hết thảy độ ấm, ngay cả máu cũng đều như đóng băng.
La Ký đem Lâm Phong ôm thật lâu trong lòng ngực, thiếu niên thân thể đơn bạc chỉ dùng một chút lực nhỏ cũng có thể giữ thật chặt. Hắn nắm lấy một bàn tay Lâm Phong, chậc một tiếng: “Sao lại nóng như vậy?”
Lâm Phong nhướng mi nhìn hắn: “Đều tại anh!”
La Ký cười rộ lên: “Đúng vậy, phải trách tôi. Hôm nay ăn cơm có được không? Nghe quản gia nói khi nãy cậu còn đứng lên đọc sách, xem ra tinh thần cũng không tệ lắm nhỉ!”
“Anh không ở nhà, tôi thấy thật nhàm chán a.” Lời nói của Lâm Phong nhẹ nhàng cơ hồ còn mang theo chút ý cười, khiêu khích hàm súc, “Anh ban ngày làm gì cũng không mang người ta theo, bỏ lại người ta nửa sống nửa chết, ngay cả xem sách anh cũng không cho sao?”
“Tôi ban ngày đương nhiên ở công ty.”
“Nói bậy”, Lâm Phong từ trong cổ áo La Ký lấy ra một sợi tóc thật dài, hướng phía ánh đèn cẩn thận đánh giá: “A, sợi tóc màu rượu, màu sắc thật đẹp a. Nếu không phải là một cô gái trẻ thì chắc chắn sẽ không nhuộm màu tóc này, chắc hẳn da cô ấy rất trắng đi?”
La Ký với tay đoạt lấy sợi tóc kia vứt đi: “Đoán sai! Không có cô gái trẻ nào hết!”
Lâm Phong tâm tư thật nhạy bén, lập tức khẽ cười một tiếng: “Là vợ của anh sao?”
La Ký khi ở Mĩ đã cưới vợ, là do lão gia tử chỉ định. Vợ hắn là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn vật liệu xây dựng, nghe nói cũng là một người phong lưu. Bất quá, bên ngoài phong lưu thì phong lưu nhưng việc nhà thì không thể không giúp, việc La Ký lần này bình an từ Mĩ trở về đoạt vị, vợ hắn cũng đóng vai trò quan trọng.
Sau lần đoạt vị ấy, việc đầu tiên La Ký làm chính là tặng cho phu nhân của hắn một lượng khá lớn cổ phần. Vợ chồng tính toán minh bạch, giấy tờ, chữ kí, tất cả đều có thể lấy ra so sánh đối chiếu rõ ràng.
La Ký đứng lên cởi bỏ cravat, không chút để ý nói: “Cậu lần này đoán đúng rồi, cô ấy đến tham dự đại hội cổ đông. À cô ấy sẽ phải ở lại đây một thời gian.”
Lâm Phong bước chân trần đến phía sau La ý nhón chân giúp hắn cởi quần áo, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng cười: “Anh tính đem tôi đưa đến chỗ nào? Tôi từ nhà Phương Thiên Hà đến đây vậy khi ra khỏi nhà này tôi đành quay lại nhà Phương Thiên Hà thôi, anh thấy sao?”
La Ký nhìn cậu qua gương: “Cậu dám?”
Lâm Phong nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, “Anh xem tôi có dám hay không?”
La Ký mạnh mẽ xoay người lại đem cậu khiêng lên, đi được vài bước cả hai liền ngã xuống giường. Hắn thô bạo xả hạ lớp áo ngủ rộng thùng thình trên người cậu. Lâm Phong từ khi đến đây vẫn không có quần áo riêng vì vậy cậu chỉ có thể mặc quần áo ngủ của La Ký. La Ký cúi đầu là có thể ngửi lấy hương vị chỉ thuộc về mình trên cơ thể cậu, hương vị thật nồng nàn, dai dẳng.
Chỉ cần là người có tính độc chiếm, đối với sắc đẹp tính độc chiếm lại càng mạnh mẽ, rõ ràng. Mùi hương kích thích như vậy cơ hồ làm La Ký lập tức trở nên cứng rắn, hắn thô bạo đẩy cậu lên giường, chỉ kịp khuếch trương qua loa đã nhanh chóng đem chính mình tiến vào.
Thân thể phát sốt cực nóng làm hắn thoải mái “hừ” một tiếng, Lâm Phong gắt gao nhíu chặt mi, thanh âm run rẩy: “Anh…….chậm…..chậm một chút…”
La Ký rốt cuộc cũng nói: “Về sau còn dám nói lung tung nữa không?”
“Anh chờ xem….chẳng phải sẽ biết….”
Ánh đèn vàng nhợt nhạt chiểu lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Lâm Phong. Sống mũi dài thẳng, đôi môi nỏng manh, làn da giống như sứ mịn sáng bóng tinh khiết, ôn nhuận nội liễm, cực hạn yếu ớt.
Kiều diễm như vậy lập tức làm cho dục hỏa trong người La Ký bùng lên. Chuyện công ty, chuyện gia tộc hết thảy, hết thảy đều bị hắn quăng ra sau đầu, khó có thể khống chế được dục hỏa như thiêu như đốt chỉ muốn cháy sạch không còn một mảnh.
La Ký rốt cuộc vẫn đưa Lâm Phong đến biệt thự nhỏ của Lâm gia, chờ cậu hạ sốt hắn liền tự mình đưa cậu đi. Chìa khoa cửa biệt thự hắn giữ một chiếc còn một chiếc đưa cho quản gia nhưng lại không đưa cho Lâm Phong.
La Ký là loại người phi thường tinh tường, ánh mặt hắn quả thực rất lợi hại. Lâm Phong vật nhỏ này trong mắt hắn nhìn qua thực đơn thuần khiếp đảm. Đứa nhỏ này có điểm yêu khí, tuy rằng che dấu rất tốt nhưng dù sao vẫn còn trẻ người non dạ, không thể nào dấu diếm được kẻ từng trải như La Ký.
Ngày đó Lâm Phong nói cậu sẽ về nhà Phương Thiên Hà, tuy rằng giống như giận dỗi mà nói vậy, về sau cũng không nhắc đến nữa nhưng La Ký nghĩ cậu nhất định có gan làm vậy. Đứa nhỏ này không sợ hắn tức giận, thậm chí còn nhiều lần cố ý thử hắn, đôi khi tỏ ra nhát gan đáng thương có khi lại tỏ ra kiêu ngạo làm người ta kinh hãi.
La Ký thực thích vật nhỏ như vậy cho nên không ngần ngại cho cậu biết những điểm mấu chốt. Một khi trở mặt phần tình cảm này của bọn họ coi như chấm hết. Thế nhưng hiện tại ở chung rất tốt, La Ký cảm thấy thật vừa lòng, hắn cũng không nghĩ sẽ dễ dàng phá hư nó.
Kết quả là, La Ký vừa đưa cậu đi không bao lâu liền nhận được điện thoại của Lâm Phong, thanh âm lười biếng giống như ngủ gật nói: “Anh ở đâu? Tôi nhớ anh!”
La Ký cười rộ lên: “ Cậu thật không có chút kiên nhẫn nào, ngoan ngoãn chờ tôi ở nhà đi, bên ngoài rất nắng nên đừng đứng ngoài vườn.”
“Tôi vẫn ở trong phòng nhưng vừa mới nãy nhìn thấy xe anh đi qua.”
La Ký từ trước đến giờ chưa từng gặp qua vật nhỏ mào đáng yêu đến thế, trong lòng cảm thấy ngứa ngày như bị móng vuốt mèo nhỏ cào cào: “…được rồi, nghe lời tôi, tôi hiện tại phải đến công ty, buổi tối tôi đến chỗ cậu.”
Lâm Phong nghiêng ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, một tay cầm điện thoại, một tay che ánh mặt trời, ánh mắt hơi hơi nheo lại nhìn theo chiếc xe màu đen dần dần đi xa rồi mất hút.
“Được, tối nay anh đừng quên.” Cậu nhẹ nhàng cười sau đó cúp điện thoại.
Người hầu đã bị cậu đuổi ra khỏi phòng, lại thêm một tầng plastics cách âm, Lâm Phong mở cửa sổ lớn, trong phút chốc ý cười trên mặt biến mất thay vào đó là khuôn mặt âm trầm: “Cảnh sát Phương thân thủ thật tốt, biệt thự này có mấy tầng bảo vệ vậy mà lại có thể thần không biết quỷ không hay vào đến tận đây.”
Phương Thiên Hà đẩy ra cánh cửa trước mặt, một chút thanh âm cũng không phát ra: “Hôm đó vì sao không tuân thủ theo kế hoạch làm việc? Hiện tại tổ đặc công đang hoàn toàn rối loạn, cậu tính sao đây?”
“Tuân thủ kế hoạch thì hiện giờ anh đã chết rồi cảnh sát Phương ạ.” Lâm Phong thản nhiên nói.
Phương Thiên Hà nghẹn lời.
“Tôi rất hận một người trong La gia này” Lâm Phong từ từ nói, “Tôi vốn có một cuộc sống thật tốt ở Nam Mĩ, vậy mà người này lại phá hủy hết thảy. Tôi là kẻ chất đầy thù hận, vẫn luôn muốn tìm kẻ này để trả thù nhưng suốt năm năm qua vẫn không có cơ hội. Cảnh sát Phương, tôi phải cám ơn anh, nếu không có cảnh sát các anh hỗ trợ, tôi vĩnh viễn không bao giờ vào được cửa La gia”
“Cậu đang nói La Ký?”
“Không” Lâm Phong cười thành tiếng, “không phải hắn.”
“Cho dù cậu muốn tìm La gia tính sổ nhưng cũng không thể tùy tiện phá hư kế hoạch của cảnh sát được! Cậu cũng biết rõ, tự tiện hành động thì ngay cả giám đốc sở cảnh sát cũng không thể bảo vệ cậu được, có biết hay không?”
Lâm Phong đột nhiên cúi người xuống, cơ hồ chỉ cách khuôn mặt Phương Thiên Hà một khoảng nhỏ: “Cảnh sát Phương, tôi có thể lý giải sự lo lắng của anh cho tôi không?”
Phương Thiên Hà vững vàng theo dõi ánh mắt cậu: “Mỗi một mật vụ tôi đều quan tâm đến an nguy của họ.”
Lâm Phong cười lạnh: “Anh đúng là cảnh sát tốt.”
“Không dám nhận, quá khen quá khen.”
Lâm Phong vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Phương Thiên Hà, “Cảnh sát tốt, lần sau làm nhiệm vụ nên cẩn thận một chút, anh xem, chỗ này đều trầy da rồi này…”
Phương Thiên Hà bất ngờ không kịp đề phòng, đẩy cậu thật mạnh. Lâm Phong lảo đảo vài bước mới trấn định lại được nhìn Phương Thiên Hà cười to: “Cảnh sát Phương, tôi bất quá cũng chỉ là quan tâm anh thôi, cần gì phải phản ứng dữ dội như vậy? Sợ tôi ăn mất anh sao?”
Cậu tươi cười không hề kiêng nể, trong phòng âm u không có ánh mặt trời, nụ cười của cậu thật giống như một đóa hoa nở rộ, một đóa hoa kịch độc.
Trái tim Phương Thiên Hà một trận đập nhanh, hắn bỗng nhiên đứng dậy không quay đầu lại, mở cửa nhảy xuống dưới.
Phía sau hắn truyền đến tiếng cười của Lâm Phong, tiếng cười thanh thanh như ngấm vào cốt tủy làm người ta như trúng độc, đã đi xa rồi mà tiếng cười ấy vẫn như quanh quẩn bên tai làm người ta không thể giãy dụa. Phương Thiên Hà bay qua tường biệt thự, vì tinh thần hoảng hốt mà thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Lâm Phong là người rất đáng sợ, cậu đối với người khác tính toán cực kì chính xác, lãnh khốc nắm bắt. Bất luận kẻ nào trong mắt cậu cũng chỉ là một con rối gỗ mặc cậu đùa nghịch, mặc cậu tùy tâm sử dụng mà thôi.
Mặt trời thực sự quá nóng, hai bên thái dương Phương Thiên Hà dần dần ướt đẫm mồ hôi. Hắn biết lựa chọn để cảnh cục và Lâm Phong hợp tác là sai lầm nhưng thời điểm này hắn không thể ngừng lại được.
Lâm Phong nắm bắt rất nhiều tin tình báo tuyệt mật, cậu có quan hệ với những người ở thế giới thượng lưu, có thể dễ dàng moi được những bí mật của giới tài phú, khả năng mà cảnh sát bọn họ không bao giờ có thể chạm đến được. Nếu Lâm Phong mặc kệ, thì dù bọn họ làm gì cũng không thể phủ nhận La Thị quả thực là đệ nhất hắc đạo thế gia xứ cảng này.
La Ký vì bận hội nghị mà về muộn, vừa ra tới cửa ông ty đã thấy Dư Lệ San chờ sẵn bên ngoài, quần áo sang trọng, trang sức lấp lánh, lộ nửa ngực. Dư Lệ San đã qua ba mươi nhưng làn da được chăm sóc cẩn thận nhìn như mới ngoài hai mươi, khuôn mặt trang điểm cao quý, rõ ràng là một phụ nữ ung dung khôn khéo, mạnh mẽ, phong tình tư thái đều tao nhã vô cùng.
Nàng là do lão gia tử chỉ định cho La Ký, xuất thân danh môn lại thông minh tháo vát nhưng cũng không làm lão gia tử hài lòng. Lão gia tử thích những người xuất thân tuy không cao quý nhưng lại dịu ngoan biết nhẫn nhịn để mọi sự trong lòng giống mẹ đẻ của La Ký.
Dư Lệ San cũng biết lão gia tử không thích nàng cho nên đối với vị cha chồng này nếu tránh được thì nàng đều tránh. Sau khi La Ký thừa kế sản nghiệp La gia nàng đương nhiên trở thành nữ chủ nhân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng vẫn nên ở lại đây mấy ngày.
Cơ bản La Ký cũng biết nàng ở bên ngoài làm gì nhưng là vợ chồng cùng hưởng thụ, tình huống vô cùng hài hòa. Chỉ cần bọn họ còn duy trì danh nghĩa vợ chồng, hai gia tộc còn tiếp tục liên kết củng cố. La Ký vừa mới chân ướt chân ráo về Hongkong vì vậy chuyện hai gia tộc liên kết là vô cùng cần thiết.
“Đi thôi, em đã đặt bàn ở nhà hàng, ăn cơm xong hãy về.”
La Ký hơi sửng sốt một chút mới nhớ ra, tuần trước hắn đã có hẹn cùng Dư Lệ San ăn cơm thuận tiện bàn bạc luôn chuyện của ban giám đốc. Sáng nay lúc Lâm Phong gọi cho hắn hắn hoàn toàn đem chuyện này quên sạch.
Hắn gật đầu ừ một tiếng, quay đầu nói với trợ lý: “Gọi điện thoại cho Lâm Phong, nói đêm nay tôi không về.”
Dư Lệ San hỏi: “Lâm Phong là ai?”
La Ký không trả lời nàng, bỏ đi trước vào thang máy.
Dư Lệ San nhìn sắc mặt hắn, tâm tư khẽ chuyển. Nghe thư kí nói La Ký mới tham gia ban giám đốc được một tuần nhưng có hai buổi sáng hắn không tới công ty. Nghe nói hắn không biết từ đâu có được một thằng nhỏ xinh đẹp, làm hắn thần hồn điên đảo, ngay cả người của công ty sát thủ cũng buông tha không truy cứu.
Dư Lệ San trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ muốn dấu giếm nàng cái gì, nàng cũng không rảnh đi quan tâm chuyện yêu đương của hắn
Chỉ cần vị trí nữ chủ nhân La gia không thay đổi, chuyện khác đều có thể bỏ qua không truy cứu. Một tiểu tình nhân xinh đẹp cũng đâu có gì quan trọng.
Lâm Phong ở bên bàn ăn buồn chán muốn chết chờ La Ký trở về. Buổi sáng bị Phương Thiên Hà đẩy mạnh như vậy trong lòng cậu liền ghi hận, trong đầu không biết đã tưởng tượng dùng bao nhiêu thủ pháp tàn khốc trả thù hắn. (em hẹp hòi quá đi =__=)
Quản gia gõ cửa, thấp giọng nói: “Cậu Lâm, ngài La nói đêm nay không về, nói cậu ăn trước, không cần chờ ngài.”
Lâm Phong lười biếng hỏi: “Hắn đi đâu?”
“Đêm nay ngài ấy cùng phu nhân có hẹn ra ngoài, ngài ấy nói sáng nay quên không nói cho cậu.”
Quản gia trong lòng kỳ thật cũng cảm thấy kinh ngạc. La Ký đối với tình nhân quan hệ vô cùng cường thế, hắn muốn đến sẽ đến, nếu không đến cũng sẽ không nói lý do. Cậu chủ mới này nhìn qua tuổi còn trẻ mà bản lĩnh không nhỏ, có thế làm cho La Ký lộ ra ôn nhu cùng nhượng bộ như vậy. Lúc quản gia nghe điện thoại thậm chỉ còn cảm giác được một chút hối lỗi của La Ký.
Lâm Phong cười rộ lên: “Phu nhân? Là Dư Lệ San sao?”
Quản gia trầm mặc không nói, không biết cậu vì sao lại dùng ngữ khí chán ghét lại không chút kiên nhẫn nào như vậy khi nhắc đến tên phu nhân.
“Tôi biết rồi.” Lâm Phong đứng lên, “Tôi không muốn ăn, tôi xuống vườn đi dạo đây.”
Quản gia chỉ biết đi theo phía sau, đi đến phía đầu cầu thang, Lâm Phong mới bước được mấy bước, đột nhiên quay đầu đối quản gia nở nụ cười: “Ông biết không? Kỳ thật mấy năm nay tôi thường xuyên bị thương, thường xuyên ngã gãy xương hoặc cháy máu đầu.”
Quản gia không hiểu cậu đột nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì, chỉ có thể sững sờ đứng đó
“Kỳ thật tôi vô cùng sợ đau. Trước đây được cha mẹ chăm sóc chu đáo nên vô cùng yếu ớt, luôn luôn tùy hứng làm bậy, một chút đau đớn cũng không thể chịu đựng được. Về sau, mỗi lần bị thương tôi đều tự nói với chính mình sẽ đem đau đớn gấp trăm ngàn lần trả lại kẻ đã làm tôi đau. Nghĩ như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được nữa.” (chậc, suy nghĩ này của e bệnh quá =__=)
Quản gia đột nhiên cảm thấy bất an: “Cậu Lâm, cậu…”
Lâm Phong đưa tay lên môi ý bảo hắn đừng nói. Tay cậu vô cùng tao nhã, loại tao nhã mà chỉ có thể được dưỡng dục trong một thời gian dài ở một gia đình gia giáo mà thành.
“Không cần nói, ông xem.” Lâm Phong nhẹ nhàng mỉm cười: “Tựa như vậy.”
Ngay sau đó cậu trượt chân, trong phút chốc cậu ngã lăn xuống hơn mười bậc cầu thang!
Quản gia trơ mắt nhìn cậu ngã nhào trên mặt đất, một tiếng vang phát ra thật lớn, tay chân hắn đều như nhũn ra, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy lên yết hầu, hơn nửa ngày mới định thần lại, hét lớn: “Người đâu, tới đây!”
Cửa bật mở, người hầu cùng vài tên bảo vệ nhất loạt xông vào, thấy Lâm Phong nằm trong vũng máu mấy cô gài cùng hét lớn lên.
“Mau, mau đưa đến bệnh viện! Gọi điện cho ngài La ngay!”
Spam: Khi làm Xuân Nhật, vì ta chưa có tí kinh nghiệm nào nên ta cứ làm được chương nào thì post chương đó, nhưng mà Cực đạo thì ta đã làm trước đc một ít vì vậy tình hình là các chương sẽ ko bị ngâm dám, ta sẽ post chương mới vào chủ nhật hàng tuần. Còn Thiên hàng thì từ giờ Tiểu Tà sẽ tự post nên ta ko biết khi nào thì có chương mới đâu,
@ SS Wild iu quý: ss ơi, ss đã chính thức vì bát cơm mà bỏ rơi em sao???? hu…hu…oa…oa…oa…*gào khóc*
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
38 chương
10 chương
15 chương
27 chương