Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 97
Editor: Mẹ Bầu
Tiêu Cửu Cửu nhìn vào An Thần, nhếch môi lên, khẽ nở một ý cười đầy mệt mỏi, "Em không sao!"
An Thần mang theo chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói như trách móc, "Làm sao anh lại một mình chạy tới một nơi vắng vẻ như vậy chứ? Anh không sợ sẽ gặp phải chuyện không may hay sao?"
Rốt cuộc An Thần đã có cảm giác, anh và Cửu Cửu đang dần xa cách, dường như ngày một xa hơn, xa hơn rất nhiều rất nhiều. Ánh mắt của Cửu Cửu nhìn anh cũng không còn giống như trước nữa, làm cho An Thần có một cảm giác kỳ lạ không nói ra được.
Tiêu Cửu Cửu trừng mắt nhìn sang An Thần cười dí dỏm: "Anh thấy bộ dạng của em giống như sẽ bị xảy ra chuyện gì đó hay sao? An Thần, tôn chỉ của con người em luôn luôn là người không chọc ta, ta sẽ không chọc người! Nhưng nếu như có người nào đó dám can đảm chọc giận em, em nhất định sẽ làm cho anh ta phải hối hận cả đời! Anh hãy nhìn một chút đi, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), con sói háo sắc kia đã bị té xuống đất như thế nào! Đây chính là một ví dụ tốt nhất."
An Thần nhìn theo ngón tay của cô chỉ.
Lúc này anh mới phát hiện bên cạnh hòn giả sơn, có một người đàn ông còn đang nằm đó! Nhìn thoáng qua cũng thấy, người đàn ông xem ra giống như chim đã bị gãy cánh!
Đôi mắt của Long Khi Phong mở trừng nhìn vào hai người bọn họ. Dienddanlequuydon Ánh mắt của anh ta đang phát ra một ánh nhìn lạnh lẽo, giống như hung thần ác sát vậy, nhưng khổ một nỗi anh ta lại không cách nào đứng dậy được, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com không cách nào đòi nợ cô gái nhỏ kia, người mà trong mắt của anh ta chính là tiểu ác ma nữ! Thoạt nhìn cả gương mặt của anh ta chỉ thấy vừa vặn vẹo vừa thống khổ, nhưng lại cực kỳ bất đắc dĩ và mệt mỏi!
Nghĩ đến lời của Cửu Cửu vừa mới nói, trong lòng An Thần có chút bất an.
Anh nhìn người đàn ông kia, hiển nhiên không phải là một người bình thường, anh hỏi, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc, "Cửu Cửu, người này: thật sự đã dám trêu chọc em sao? Anh đã làm gì em chưa? Có cần anh gọi người tới đây để dọn dẹp anh ta hay không?"
Tiêu Cửu Cửu lắc đầu một cái, "Không cần đâu, em đã dạy dỗ cho anh ta rồi. Em đã cho anh thử chút nhuyễn cân tán, hai giờ sau, anh ta đã có thể khôi phục lại sự tự do của mình. Em chỉ muốn cho anh ta hiểu được, có một vài người mà anh ta không thể đắc tội, đừng có cho mình là thiên hạ vô địch."
Lời nói này của Tiêu Cửu Cửu là nói cho Long Khi Phong nghe, nhưng cũng như là đang nói cho An Thần nghe.
An Thần làm như vẫn không nhận thấy được sự khác thường của Tiêu Cửu Cửu. Trên gương mặt tuấn tú của anh rõ ràng đã có chút buông lỏng ra một chút, khi nghe thấy cô tuyên bố nghênh ngang như vậy, lại duỗi tay ra vuốt vuốt lên đầu của cô, cười nói giống như bất đắc dĩ: "Em đó! Không nghĩ tới em vẫn còn có thể nghịch ngợm như vậy! Nếu anh ta đã không có việc gì, vậy chúng ta hãy trở về đi thôi!"
"Được!"
Tiêu Cửu Cửu đi vài bước, lại quay đầu lại nhìn Long Khi Phong một cái, đối diện với ánh mắt như muốn giết người kia của Long Khi Phong, Cửu Cửu nhìn lại anh ta, giả bộ làm mặt quỷ trêu chọc Long Khi Phong một cái, sau đó liền sóng vai sải bước đi cùng với An Thần.
Long Khi Phong là một người luôn luôn cuồng ngạo, từ lúc nào mà đã phải chịu cảnh ăn rồi nằm bẹp như con ba ba thế này cơ chứ?
Lần này, đúng là lần đầu tiên Long Khi Phong đã bị Tiêu Cửu Cửu hung hăng làm cho mất mặt như vậy. Từ đó, ở trong lòng của anh ta, Tiêu Cửu Cửu đã trở thành một mục tiêu mà Long Khi Phong nhất định phải báo thù rửa hận!
Long Khi Phong hung tợn lập một lời thể ở trong lòng, “con nhóc xấu xa kia, rồi một ngày nào đó, tao sẽ làm cho mày phải ngoan ngoãn chịu nằm ở dưới thân thể của tao, khóc lóc mà cầu xin tao tha thứ! Tao sẽ phải làm cho mày sống không bằng chết!
...
Tiêu Cẩn Chi nhận được báo cáo của Tằng Lỗi. Khi biết được An Thần vậy mà lại dám dẫn Cửu Cửu tới "Thú huyết sôi trào", một nơi rồng rắn lẫn lộn ngổn ngang như vậy để chơi, thì nhất thời trong lòng anh tức giận sôi trào.
Tiêu Cẩn Chi lập tức chỉ đạo cho Tằng Lỗi, "Trước nhất hiện giờ cậu hãy giám sát chặt chẽ Cửu Cửu, tôi lập tức dẫn người chạy tới."
Dầu rằng anh đã nói, cho dù thế nào, anh cũng sẽ tạm thời buông bỏ cô một thời gian, không muốn xen vào cuộc sống của cô nữa! Anh sẽ để mặc cho cô tự do, cứ để cho cô muốn làm bất kỳ chuyện gì mà cô muốn làm đi!
Thế nhưng một khi cô bị một chút gió thổi cỏ lay, anh lại sẽ lập tức khẩn trương không thể đừng được. Sợ rằng, nếu cô chỉ cần thiếu một sợi tóc thôi, anh cũng sẽ đau lòng đến mức không chịu được.
Tiêu Cửu Cửu này, chính là bản mệnh trong cuộc sống của anh, mà anh muôn kiếp không qua nổi!
Cái kiếp này, cũng chỉ có cô có thể phổ độ; cũng chỉ có cô, mới có thể làm cho anh được bình an cả đời!
Co đến thời điểm Tiêu Cẩn Chi chạy tới "Thú huyết sôi trào", thì Tiêu Cửu Cửu cùng với An Thần đang được Lâm Tật Phong hộ tống đi ra đến ngoài cửa, đang chuẩn bị rời đi.
Tiêu Cửu Cửu vừa liếc mắt sang, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi vừa vặn xuống xe. Theo bản năng cô định nhấc chân chạy tới bên Tiêu Cẩn Chi.
Không ngờ, cô lại bị An Thần giơ tay ra níu lại, gương mặt tuấn tú trở nên tối sầm, hỏi cô, "Cửu Cửu, em đã quên chuyện xảy ra ngày hôm đó rồi hả?"
Tiêu Cửu Cửu nhìn thật sâu vào An Thần một cái, sau đó cô nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bàn tay của anh, cười nói, "Hiện giờ đang trước mặt bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ em và anh Cẩn Chi muốn nói vài lời với nhau thôi, mà lại có thể làm cho người ta dựng chuyện thị phi nói xấu hay sao? Nếu như ngay cả chuyện này cũng phải lo lắng, vậy em đây cảm thấy thật hổ thẹn đối với lương tâm của mình, cũng hổ thẹn với một người đã dụng tâm dùng yêu thương nuôi dưỡng em năm năm trời như người thân như vậy!"
Một lời nói này của Cửu Cửu thực sự có sức nặng..., làm cho An Thần cũng không thể nói ra thêm lời nào nữa.
Đồng thời, lời nói kia của cô, cũng làm cho đáy mắt của Tiêu Cẩn Chi tràn đầy ý cười. Cô nhóc ngốc nghếch này, thật sự đã không uổng công anh yêu thương cô như vậy!
Nhìn Cửu Cửu đang bước đi về phía mình, Tiêu Cẩn Chi giống như trong dĩ vãng, anh giang hai cánh tay về phía cô.
Tiêu Cửu Cửu cũng nghênh đón anh. Hai người cùng dùng sức ôm lấy nhau thật thân thiết một lúc, sau đó mới buông ra.
Cô ngước mắt lên nhìn anh cười cười, đáy mắt tràn đầy vẻ không đồng ý, "Tại sao anh lại cứ phải chạy đến như vậy? Em đã nói rồi, anh không cần phải lo lắng đâu, thật sự em vẫn có thể sống rất tốt."
Tiêu Cẩn Chi đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô, "Em vẫn còn biết anh sẽ lo lắng sao? Vậy thì lẽ ra em không nên đến những nơi như thế này mới phải! Em có biết rằng, những người ra vào nơi này đều là những người như thế nào hay không? Nơi này có rất nhiều phần tử nguy hiểm ẩn nấp, không cẩn thận, em sẽ rước họa vào thân đó, cô nhóc ngốc nghếch ạ!"
Nghe thấy lời nói này của Tiêu Cẩn Chi..., trong nháy mắt Tiêu Cửu Cửu nghĩ tới người đàn ông kia lúc này vẫn còn đang nằm đần người ra ở phía sau hòn giả sơn trong vườn hoa. Cô im lặng chấp nhận lời khuyên bảo của Tiêu Cẩn Chi, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không phản bác lời nói của anh nữa.
Cô nhanh chóng chuyển sang một đề tài khác, "Anh cũng đã thấy rồi đấy, hiện giờ em đang sống rất tốt, đang chuẩn bị đi về nhà đây. Anh cũng có thể yên tâm đi về nhà đi thôi!"
Tiêu Cẩn Chi liếc mắt nhìn An Thần đang đứng ở cách đó không xa, trong ánh mắt của anh mang theo một chút cảnh cáo, sau đó anh nói với Cửu Cửu, "Về sau, em cũng bớt lui tới với cậu ta đi! Một người dám can đảm đưa em đi tới nơi này vui chơi, khẳng định là trong lòng cậu ta cũng chẳng có điều gì tốt đẹp. Nếu như em thật sự bị xảy ra chuyện gì, bất kể là ai, anh cũng sẽ làm cho hắn phải chôn theo em!"
Lời nói này, anh nói ra chính là cố ý muốn cho An Thần nghe thấy.
Cơn giận trong lòng An Thần bốc lên. Anh đi tới trước mặt Tiêu Cẩn Chi, cùng đối mắt với Tiêu Cẩn Chi, giọng nói căm thù, "Tiêu Cẩn Chi, lời nói này của anh là có ý gì vậy? Tôi đưa Cửu Cửu tới đây chẳng qua cũng chỉ muốn cho cô ấy được mở mang thêm kiến thức mà thôi. Tôi mà lại có thể muốn làm hại cô ấy hay sao?"
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vừa mới nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, nhìn thấy bọn họ nói cười đùa vui ăn ý, nhìn thấy giữa hai người bọn họ chỉ có thân thiết và ấm áp không chút che dấu như vậy, An Thần lại cảm thấy ghen tỵ đến mức muốn nổi điên.
"Cậu không thể hại cô ấy sao? Chính bản thân cậu hãy tự vấn lương tâm của mình một lần xem sao, cậu có ý đồ gì đối với Cửu Cửu hay không?"
Tiêu Cẩn Chi thấy bộ dáng của An Thần như bày ra một hũ dấm chua, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Muốn nhúng chàm Cửu Cửu của anh sao, cứ nằm mơ đi!
An Thần có tật giật mình, trong nháy mắt không nói được thành lời. Anh ta hơi nghiêng người một chút, sau đó mới gắng gượng đứng thẳng thân thể lên, cố chấp chống đỡ, nói, "Tôi đối với Cửu Cửu như thế nào, Cửu Cửu tự sẽ biết, anh không cần phải đến đây để nói những lời khích bác ly gián như vậy. Cho dù như thế nào đi nữa, tôi đây cũng là một người đàn ông chưa lập gia đình. Tôi và Cửu Cửu, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả đi, chỉ cần chúng tôi cảm thấy vui vẻ là được. Chúng tôi có đi đến nơi nào, chuyện này cũng không chút liên quan đến anh. Tiêu tiên sinh, anh chớ coi Cửu Cửu là vật riêng tư của mình như thế."
An Thần nói xong, dắt tay Cửu Cửu: "Cửu Cửu, chúng ta đi!"
Tiêu Cửu Cửu nhìn Tiêu Cẩn Chi một cái, nói với anh, "Anh Cẩn Chi, em đi về trước cùng với An Thần, anh cũng trở về đi thôi! Bye bye!"
Tiêu Cẩn Chi muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cũng trong lúc đó anh nhận được ánh mắt của Tiêu Cửu Cửu đang nháy mắt ra dấu với anh, cho nên anh dừng chân lại, không đuổi theo hai người nữa. Cũng không thể làm gì khác hơn, Tiêu Cẩn Chi chỉ nói, "Vậy thì cậu hãy cẩn thận một chút, đừng có để cho tôi coi cậu là loại đê tiện có mặt người dạ thú."
An Thần nghiêng đầu hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cười lạnh nói, "Rốt cuộc ai mới là cái loại người có mặt người dạ thú, chúng ta cứ chờ xem!"
Lên xe, đến ngay cả Lâm Tật Phong vẫn một mực đứng bên cạnh xem kịch vui, An Thần cũng không thèm để ý, dứt khoát ngồi lên xe, mạnh mẽ khởi động xe, vội vã lái xe phóng đi.
Tiêu Cửu Cửu có thể cảm nhận được sự tức giận trên người An Thần truyền thấu ra bên ngoài. Cô chỉ cảm thấy buồn cười, anh có cái gì mà phải giận dữ quá mức như thế chứ? Chỉ bằng những dự tính của anh cùng với sự tổn thương của anh đối với cô như vậy, để cho anh chết một nghìn lần cũng không hề quá đáng. Anh Cẩn Chi nói như vậy, vừa nói động đến anh, An Thần đã lập tức bày ra ngoài cái bộ dáng như vậy, chính là đã dẫm nát cái vẻ mặt tương tự với Phượng Thần.
Phượng Thần của cô vĩnh viễn không bao giờ có thể đối xử với cô như vậy. Đồ giả mạo cuối cùng vẫn là đồ giả mạo, chống đỡ không được bao lâu, cuối cùng cũng sẽ lộ cái đuôi hồ ly ra ngoài.
An Thần, nếu hiện tại anh thu tay lại thì mọi chuyện sẽ hoàn hảo, bằng không, anh cũng đừng trách tôi đã không khách khí đối với anh!
Kẻ dám làm tổn thương tôi sẽ phải bồi hoàn lại cho tôi gấp trăm lần!
Ở một đầu này vở kịch hay đã hạ màn, nhưng ở một đầu khác vở kịch hay lại mới vừa bắt đầu.
Lại nói sau khi Tiêu Cửu Cửu lôi kéo An Thần nghênh ngang rời đi, rất nhanh chóng đã có mấy bóng người chạy tới chỗ Long Khi Phong đang nằm dưới đất kia, cùng nhau đỡ anh ta lên, "Lão đại, anh không sao chứ?"
"Lão đại, có muốn em đi bắt lại con nhóc xấu xa kia lại để cho anh trút giận hay không?"
"Lão đại..."
"Lão đại..."
Ánh mắt của Long Khi Phong mang theo sự cảnh cáo, lạnh lùng đảo qua lại trên mặt của mấy tên thủ hạ. Trong nháy mắt, mấy người kia lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm một câu gì nữa.
Khi Long Khi Phong có ý bảo, bọn họ vội vàng đỡ Long Khi Phong đến trên xe, lại cùng hẹn với bạn bè một tiếng, gặp mặt nhau ở khách sạn "Thú huyết sôi trào", lúc này mới lái xe trở về khách sạn.
Hai giờ sau, rốt cuộc Long Khi Phong đã có thể nhúc nhích được!
Long Khi Phong từ trên giường nhảy dựng lên là một chuyện, đến ngay tất cả mọi thứ trong nhà cũng đập hết, mang tất cả những tức giận, khó chịu mà anh ta đã phải chịu đựng suốt mấy giờ qua, đều phát tiết sạch ra ngoài.
Con nhóc xấu xa kia! Lại còn dám giả bộ tính kế tao sao, nhóc con xấu xa cứ chờ đấy, chờ đến khi tao đã vào được nhà, hãy xem tao thu thập mày ra sao!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
20 chương
6 chương
26 chương
12 chương