Editor: Táo đỏ phố núi Lúc Đông Phương Cảnh Nhiêu gấp tới mức sắp giậm chân thì rốt cuộc Tiêu Cửu Cửu rốt cuộc mở mắt ra, cô lại nhẹ nhàng vén ống tay áo của phu nhân bá tước lên, đưa tay nắn bóp từu dưới cổ tay lên đến cánh tay, rồi lại nhìn ấn đường và lưỡi của bà một chút, cuối cùng nhanh chóng buông tay của phu nhân bá tước ra. Cô nhẹ giọng hỏi, “Phu nhân, gần đây tim của bà thường hay quặn đau?” Ánh mắt của phu nhân bá tước sáng lên, “Đúng vậy!” Tiêu Cửu Cửu lại hỏi, “Gần đây cổ họng cũng không được thoải mái?” “Đúng vậy!” “Khớp xương cũng đau?” “Đúng vậy!” “Toàn thân đau nhức không có chút sức lực?” “Đúng vậy!”  [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Trong lòng tiêu cửu cửu cũng biết, phán đoán của mình tám chín chục phần trăm là không sai rồi! Cô khẽ mỉm cười, “Tây y chẩn đoán phu nhân bị bệnh tim?” “Không sai! Bọn họ chính là dùng thuốc trị bệnh tim cho ta, chẳng lẽ không đúng sao?” Lúc này phu nhân bá tước nhìn Tiêu Cửu Cửu bằng ánh mắt không giống như trước nữa, đối với lời nói của Tiêu Cửu Cửu đã tin sáu phần. Tiêu Cửu Cửu có thể chẩn đoán chính xác được triệu chứng của bà, còn nói được kết quả tây y chẩn đoán ra, hiển nhiên cô bé thật sự là chuyên gia! Tiêu Cửu Cửu từ chối cho ý kiến, “Trái tim của ngài có vấn đề, là bởi vì chứng phong thấp nghiêm trọng nên mới dẫn tới viêm cơ tim và viêm cổ họng, cùng với sự thay đổi của làn da, nếu như bọn họ chữa trị viêm cơ tim cho phu nhân, vậy thì chỉ có thể chữa trị phần ngọn, nhưng không chữa trị được phần căn bản, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến cho căn bệnh của phu nhân không trị hết hẳn được.” Phu nhân bá tước bừng tỉnh hiểu ra, “Ta hiểu rồi! Bọn họ căn bản đã trị nhầm phương hướng. Tiểu Tiêu, ta có thể gọi cháu như vậy không?” Tiêu Cửu Cửu cười gật đầu, “Dĩ nhiên có thể!” Phu nhân bá tước vỗ vỗ tay của cô, lại hỏi, “Vậy bệnh của ta có thể trị được không?” Tiêu Cửu Cửu lại cười nói, “Đương nhiên là có! Hôm nay trước tiên cháu sẽ dùng châm cứu đả thông kinh mạch hàn thấp, rồi lại kê cho ngài một toa thuốc, hãy sắc thuốc theo yêu cầu của cháu trong vòng một tuần, cháu tin là chỉ trong vòng một tuần là có thể thấy được hiệu quả. Một tuần sau, cháu sẽ tới khám cho ngài, nhìn xem hiệu quả như thế nào, đến lúc đó lại xem có cần phải thay đổi toa thuốc hay không.” “Tiểu Tiêu, chuyện này làm phiền cháu rồi!” Phu nhân bá tước càng nhìn càng thấy Tiêu Cửu Cửu thuận mắt hơn rồi. Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía Bern nói, “Bern, tôi muốn châm cứu cho phu nhân bá tước, xin ngài hãy tránh ra trước một lúc được không?” Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Lúc này Bern đã tin phục Tiêu Cửu Cửu hơn phân nữa rồi, mới vừa mới bắt đầu anh nhìn thấy Đông Phương Cảnh Nhiêu đưa Tiêu Cửu Cửu tới đây, thấy gương mặt và bộ dạng non nớt của cô, anh vẫn thật sự có chút lo lắng, rút cục cô thực sự có tài thật hay là không? Mặc dù lúc ấy trong lòng có hoài nghi, nhưng mà với tu dưỡng nề nếp anh vẫn đè nén sự hoài nghi này xuống dưới đáy lòng, giống như theo lời Tiêu Cửu Cửu nói, người mà anh mời tới, anh đương nhiên càng hy vọng cô dùng sự thực để nói chuyện. Đúng như lời Đông Phương Cảnh Nhiêu nói với anh, không có chút khả năng sao dám đi lên núi? Nếu Tiêu Cửu Cửu thực sự không có chút bản lãnh nào, thì Đông Phương Cảnh Nhiêu tuyệt đối sẽ không đưa cô tới trước mặt của phu nhân bá tước. Dù sao chuyện này cũng liên quan tới tính mạng của phu nhân bá tước, mà tầm quan trọng của phu nhân bá tước trong gia tộc này, không cần phải nhiều lời, nếu như bà xảy ra chút không may nào, Bern anh không chiếm được quả ngon ăn đã đành, ông cố nội bá tước còn có thể sẽ lột da anh cũng không chừng. Đây cũng là nguyên nhân mà những người kia hy vọng Tiêu Cửu Cửu là một lang băm vô năng, cũng nhân đó mà mượn cơ hội tốt để giẫm đạp lên vị thiếu gia Bern này. Đợi sau khi Bern rời khỏi đây, Tiêu Cửu Cửu mời phu nhân bá tước cởi quần áo trên người ra, sau đó để La Ân lấy rượu cồn khử độc, rồi bắt đầu động tác nhanh nhẹn thi khiển châm pháp Cửu Long. Quản gia La Ân ở bên cạnh nhìn động tác châm cứu của Tiêu Cửu Cửu, động tác càng lúc càng nhanh, không bao lâu, trên người của phu nhân bá tước quấn đầy những cây kim dài óng ánh, khiến cho bà nhìn thấy phải kinh hãi. Cây châm dài như vậy châm xuống, cũng không bị đau sao? Quản gia La Ân nhìn phu nhân bá tước vẫn đang cười nhạt giống như trước, trong lòng không khỏi thầm khen y thuật châm cứu quả nhiên là thần kỳ. Lại nhìn sang Tiêu Cửu Cửu, bàn tay của cô đang vê vê cây châm, vận khởi khí tức Cửu Long, rồi đưa nội khí của mình chậm rãi đi vào, vận hành châm, khiến cho khí lạnh của phu nhân bá tước dẫn ra ngoài. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Lúc này khuôn mặt non nớt của Tiêu Cửu Cửu tràn đầy nghiêm túc, nhìn vó một vẻ đẹp đoan trang và tĩnh lặng, đặc biệt khiến cho lòng người rung động. Thuật nội tức Cửu Long của Tiêu Cửu Cửu chỉ tu luyện được mấy năm, tu vi còn thấp, cô mới chỉ vận hành được bảy châm thì có cảm giác sức lực trong người như bị rút sạch rồi. Nhưng nếu như cứ bỏ qua như vậy, thì tương đương với công sức vừa rồi của cô uổng phí, cô chỉ có thể cắn răng, thúc giục tia nội khí cuối cùng trong cơ thể mình. Quản gia La Ân và Đông Phương Cảnh Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Cửu Cửu ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống rất nhiều, trong lòng không khỏi lo lắng cho cô. Đợi tới khi chín cây châm được rút hết ra, thì Tiêu Cửu Cửu cảm giác như khí lực của mình đã bị rút hết sạch, cả người từ đầu đến chân đều ướt đãm, giống như là vừa mới được vớt từ dưới nước lên vậy, quần áo ướt đẫm dính sát vào người, dinh dính cảm giác rất khó chịu. Đông Phương Cảnh Nhiên và quản gia La Ân vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu sắp không đứng vững thì vội vàng chạy tới đỡ lấy cô. Đông Phương Cảnh Nhiên có chút lo lắng nhìn cô, “Cửu Cửu, em không sao chứ?” Tiêu Cửu Cửu lắc đầu một cái, cảm kích cười cười với cô, “Em không sao! Chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi thôi!” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn. Rồi cô nói với La Ân, “Quản gia La Ân, làm phiền bà dùng nước sạch lau sạch người cho phu nhân bá tước, nên để cho bà ấy ngủ một giấc thật ngon, sau đó theo cháu đi lấy toa thuốc để sắc, sau khi phu nhân tỉnh lại thì bà hãy cho phu nhân bá tước uống khi vẫn còn nóng, sau một tuần, xin quản gia La Ân cẩn thận cho phu nhân bá tước uống thuốc đúng giờ, đúng một tuần, là có thể thấy được hiệu quả.” La Ân nhìn phu nhân bá tước đã ngủ yên ổn ở trên giường, ánh mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu đã có sự kính trọng nhiều hơn, “Tiểu thư Tiêu, cô hãy yên tâm! Tôi nhất định sẽ nghe theo lời của thầy thuốc, cô là một cô gái trẻ rất tốt!” Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt cười một tiếng, “Cám ơn!” Thấy La Ân đi vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, Đông Phương Cảnh Nhiên lặng lẽ nói ở bên tai của Cửu Cửu, “La Ân rất ít khi khích lệ người khác, Cửu Cửu, quả thật em rất tốt!” Tiêu Cửu Cửu khẽ bấm cô một cái, ngay sau đó nói, “Em sẽ nhanh chóng viết cho bọn họ một đơn thuốc, sau đó đi về nhanh thôi! Cả người ướt nhẹp khó chịu muốn chết!” “Hay là để chị nói Bern tìm cho em một bộ quần áo, trước tiên dẫn em đi tìm một chỗ tắm rửa cho sạch sẽ đã? Nếu như em cứ trở về như vậy, người trong nhà chị lại tưởng là em bị ngã xuống sông, ông nội bà nội có thể sẽ lột da chị ra mất!” Tiêu Cửu Cửu cúi đầu nhìn quần áo ướt đẫm trên người của mình, nhìn đúng là rất nhếch nhác khó coi, với lại dính vào trên người cô cũng rất khó chịu, nên cô không từ chối nữa, “Vậy cũng được! Vậy thì chuyện này đành làm phiền tiểu thư Đông Phương đi tìm bạch mã hoàng tử của chị để giải quyết vấn đề này giúp em.” Đông Phương Cảnh Nhiêu khẽ chọc nhẹ lên trán cô một chút, “Cái con nhóc chết tiệt này, ngay cả anh của chị còn không dám sai bảo chị, cũng chỉ có mình em mới dám sai bảo chị như người ở vậy thôi!” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn. Tiêu Cửu Cửu vô tội trừng mắt nhìn, “Có sao? Em có như vậy sao?” Đông Phương Cảnh Nhiêu liếc cô một cái, “Đúng vậy, em không có, là do chị tự tìm khổ vào người, được chưa?”