Tiêu Cửu Cửu không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn tấm chi phiếu kia, trên đó viết một số tiền là mười triệu nhân dân tệ! Quả nhiên là một khoản tiền rất lớn! Nhưng mà, phim truyền hình cũng thường gặp loại tình tiết máu chó như thế này, không ngờ bây giờ cô lại gặp phải tình huống như vậy, lúc này Tiêu Cửu Cửu thật sự không biết trong lòng mình có cảm giác như thế nào nữa, nghĩ tới nếu như bây giờ cứ cầm lấy số tiền này rồi rời khỏi Tiêu Cẩn Chi, sau này không gặp lại anh nữa, thì trong lòng của cô lại đau đớn như bị người ta xé rách, đau tới mức không thở nổi nữa. Taoo do leê quíy dđono. Chẳng lẽ... Không có bối cảnh gia đình hùng mạnh, thì cô không thể tự do lựa chọn một cuộc sống và một người yêu theo ý mình hay sao? Diệp Tú Trinh thấy Tiêu Cửu Cửu trầm mặc không nói, lại dùng lời lẽ sâu xa nói, “Chuyện đi ra nước ngoài, tôi nghĩ là Cẩn Chi sẽ sắp xếp giúp cô, tôi tin tưởng rằng tất cả những gì mà thằng bé làm cũng đều vì muốn tốt cho cô! Tiêu Cửu Cửu, cô thấy sao? Dù gì thì thằng bé đã nuôi cô nhiều năm rồi, chắc không phải sẽ nuôi ra một con sói mắt trắng chứ? Có phải cô cũng nên suy nghĩ tới hoàn cảnh khó khăn lúc này của Cẩn Chi một chút hay không? Chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn tập đoàn Ẩn Ngọc mà thằng bé nhiều năm cực khổ xây dựng nên, lại bị sụp đổ trong vòng một đêm?” Những lời này của Diệp Tú Trinh, giống như chọc đúng buồng tim trên mắt của Cửu Cửu, khiến cho cô có cảm giác vừa đau lại vừa nhức, lại còn có cảm giác không thở nổi nữa. Đúng vậy! Khó trách Diệp Tú Trinh lại nói cô như vậy, mấy năm nay Tiêu Cửu Cửu cô không phải vẫn ỷ vào việc Tiêu Cẩn Chi vô cùng cưng chiều cô sao? Nếu như không có sự che chở và cưng chiều của Tiêu Cẩn Chi, thì Tiêu Cửu Cửu cô không là cái gì cả! Mà Tiêu Cẩn Chi đối xử với cô và Phượng Thần tốt như vậy, chẳng lẽ cô thật sự trơ mắt nhìn sự nghiệp đồ sộ của anh cứ như vậy mà bị sụp đổ? leê quý d0n9. Nhìn anh trở nên tay trắng chỉ vì cô? Không! Dĩ nhiên là không rồi! Ngay cả chính bản thân Tiêu Cẩn Chi cũng đã từng nói, bây giờ anh không đủ năng lực để đối đầu trực diện với nhà họ Tiêu, nhà họ Lương, chuyện lần này, nếu như anh thực sự không chịu thối lui, nếu như anh đến chết vẫn không chịu buông tay đối với cô, như vậy, có phải hai nhà Tiêu, Lương sẽ liên thủ lại ra tay độc ác đối với anh? Có phải bọn họ sẽ dùng các loại phương pháp để ép buộc anh buông tha cô mới thôi? leê quý d0n9. Nếu như hai nhà Tiêu, Lương thật sự hạ quyết tâm muốn anh mất đi tất cả, nếu như Tiêu Cẩn Chi không chịu thỏa hiệp, vậy bọn họ sẽ ép Tiêu Cẩn Chi không thể tiếp tục che chở cô nữa, sau đó sẽ ra tay giết cô, khiến cho Tiêu Cẩn Chi tuyệt vọng, lại tiếp tục buộc anh trắng tay, nghèo tới mức không có cách nào sống nổi nữa, rồi lại tiếp tục buộc anh trở về nhà họ Tiêu làm một người con ngoan ngoãn, chẳng lẽ đây chính là mục tiêu cuối cùng của ông cụ Tiêu? Tiêu Cửu Cửu suy nghĩ tới trường hợp này, rồi lại liên tưởng tới chuyện gần đây Tiêu Cẩn Chi liên tục phải đối mặt với khó khăn, liền không tự chủ được mà đau lòng cho anh, trong tim, liên tục truyền tới một cảm giác đau đớn. Lúc này, Diệp Tú Trinh lại hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Cô có biết tại sao lần này nhà họ Tiêu lại không chịu ra tay giúp Cẩn Chi không?” Cửu Cửu bé nhỏ lẳng lặng nhìn bà, lắc đầu một cái. Trên mặt của Diệp Tú Trinh thoáng qua biểu cảm tôi biết ngay là cô rất ngu dốt mà, khẽ mỉa mai nói: “Đó là bởi vì nếu như cô vẫn cứ luôn ở bên cạnh nó, chẳng những không giúp cho nó, mà còn có thể không ngừng gieo họa cho nó, để cho nó cả đời không có thành tựu gì! Tiêu Cửu Cửu, nhiều năm như vậy, cô thật sự cho rằng chúng tôi không quản được nó hay sao? Cô thật sự cho rằng chúng tôi không biết nó đang làm cái gì?” “Không! Những thứ này chúng tôi đều biết, biết rất rõ ràng, Cẩn Chi đã làm bao nhiêu chuyện cho cô và Phượng Thần, đã bỏ ra bao nhiêu, trong lòng của các người cũng nên biết rất rõ chữ? Bây giờ nó chỉ vì cô, bất chấp tất cả muốn chống lại nhà họ Lương, cô thật sự cho là, bằng năng lực của nó có thể chịu được đòn phản kích của nhà họ Lương? Tôi cho cô biết, nằm mơ đi! Chỉ cần nhà họ Tiêu không đưa tay ra cứu nó, thì nó xong rồi!” Giọng điệu của Diệp Tú Trinh càng lúc càng sắc bén, ánh mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu càng lúc càng trở nên hung ác, ánh mắt kia hung ác tới mức Tiêu Cửu Cửu có cảm giác bà Tiêu hận không thể một miếng ăn cô luôn. Hình như Diệp Tú Trinh cũng cảm thấy mình có chút kích động quá mức, lại dừng lại một chút, hít một hơi, mới lạnh nhạt nói, “Tiêu Cửu Cửu, có một câu nói rất hay, có một loại yêu gọi là buông tay, nếu như cô thật lòng quan tâm Cẩn Chi, vậy thì hôm nay tôi lấy thân phận của một người mẹ, thành tâm thành ý cầu xin cô, bỏ qua Cẩn Chi nhà chúng tôi được không? Lùi một bước thì trời cao biển rộng, cô cho nó một con đường sống, cũng là cho cô một tương lai tốt đẹp, khiến cho tất cả mọi người đều tốt hơn, có được không?” Quả nhiên mục đích nhà họ Tiêu so với phỏng đoán của cô cũng không khác biệt lắm! Phu nhân Tiêu tới là để bảo cô rời đi. Rất lâu sau Tiêu Cửu Cửu cũng không lên tiếng. Diệp Tú Trinh cũng không ép buộc cô nữa, lời cần nói bà đã nói hết, bây giờ chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của Tiêu Cửu Cửu, nếu như người phụ nữ này thật sự yêu con trai của bà, vậy thì nhất định cô ta sẽ lựa chọn cách rời đi. Cho nên, Diệp Tú Trinh không nóng vội! Quả nhiên đúng như dự đoán của phu nhân Tiêu, cuối cùng Cửu Cửu cũng khẽ ngước đôi mắt lên, đôi mắt kia đen láy sâu thẳm, giống như nhìn thấu được sự tĩnh lặng và tang thương cất giấu của vạn vật. Diệp Tú Trinh nhìn vào ánh mắt của cô, cảm giác như chút suy nghĩ xấu xa mà bà đã che giấu bị cô nhìn thấu toàn bộ, khiến cho trong lòng của bà ta thoáng cảm thấy không được tự nhiên, lại có chút tức giận, mình cũng đã từng tuổi này, lại thất bại ở trên tay của một con bé trẻ người non dạ như thế này? Sao bà có thể cho phép bản thân mình thua được? Đang lúc thiếu chút nữa thì Diệp Tú Trinh nổi giận, lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu Cửu Cửu, “Được! Tôi đồng ý với bà, bây giờ tôi sẽ rời đi!” Hôm nay Tiêu phu nhân đã lấy tương lai của Tiêu Cẩn Chi ra nói chuyện rồi, nếu như cô không đồng ý, xem như người mà Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi năm năm là cô, không phải thực sự trở thành sói mắt trắng trong mắt của phu nhân Tiêu rồi hay sao? Dđienn damn leie quyýdon. Lại nói, cô cũng không muốn bởi vì mình mà làm liên lụy tới Lôi Đình và Tiêu Cẩn Chi. Nếu như cô rời đi, có thể đổi được hạnh phúc và bình an cho hai người bọn họ, vậy thì cứ đi thôi! Diệp Tú Trinh lấy được câu trả lời hài lòng từ Tiêu Cửu Cửu, trong nháy mắt sự bất mãn ở trong lòng liền biến mất, nụ cười ở trên mặt cũng chân thành hơn đôi chút, “Cửu Cửu, cô là một cô gái thông minh, tôi tin tưởng cô nhất định sẽ tìm được hạnh phúc!” Cuối cùng phu nhân Tiêu tao nhã rời đi. Tiêu Cửu Cửu thì lại giống như một bức tượng đá, vẫn ngồi ở trên ghế salon, khi trời tối cô cũng không hề hay biết! Cho đến khi cửa phòng khẽ vang lên, lúc này Tiêu Cửu Cửu mới từ trong mộng tỉnh táo lại. Dđienn damn leie quyýdon. Ngước mắt lên nhìn, thì nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi và Đông Phương Cảnh Mộ cùng đi vào, cô vội vàng cầm lấy tờ chi phiếu để ở trên bàn trà nhét vào trong túi. Mặc dù nói tờ chi phiếu này vĩnh viễn sẽ không dùng tới, nhưng mà cô không thể để cho Tiêu Cẩn Chi biết là mẹ anh đã từng tới tìm cô được.