Editor: Mẹ Bầu Mà anh, không thể thua! Cho dù chỉ có khả năng một phần vạn, anh cũng phải dập tắt một phần vạn có thể có này! Tuyệt đối không cho bất kỳ một người đàn ông  nào có một chút xíu cơ hội! Cửu Cửu, tha thứ cho anh! Anh sẽ dùng cả đời để yêu em, để hoàn trả lại cho em tất cả những thiệt thòi mà anh còn thiếu nợ đối với em! Tiêu Cẩn Chi đau lòng ôm lấy Tiêu Cửu Cửu đang nhào về phía anh, nghe cô ghé vào bên lỗ tai anh thì thào nức nở,,  "Anh Cẩn Chi, anh đưa em về nhà đi!" Sự bi thương của Cửu Cửu, làm cho anh cảm động lây. Tiêu Cẩn Chi khàn giọng nói một câu, "Được!" Nhưng khi bọn họ xoay người định rời đi, đột nhiên nghe thấy Lương Kinh Diễm phát ra một tiếng gầm giận dữ, "Tiêu Cẩn Chi, anh là vị hôn phu của tôi, anh định dẫn người phụ nữ kia đi đâu vậy?" Tiêu Cẩn Chi quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt nhìn Lương Kinh Diễm một cái, cất tiếng cười lạnh lùng, đưa tay nắm lấy bờ vai của Tiêu Cửu Cửu, tiếp tục đi ra ngoài. Lương Kinh Diễm thấy Tiêu Cẩn Chi ở trước mặt mọi người như vậy, mà anh cũng không thèm ngắm nghía đến mình một chút, tức giận đến nỗi gương mặt cũng trở nên vặn vẹo đến không còn nhìn ra hình dạng gì nữa. Nơi đáy mắt Lương Kinh Diễm, tản mát ra một ánh nhìn lạnh lẽo âm hiểm tựa như một con rắn độc vậy. Mặc dù ngày hôm nay tiểu Đào đã thành công trong việc làm nhục con đàn bà đê tiện kia,  nhưng mà, hiện tại người mất thể diện lại chính là Lương Kinh Diễm cô! Đôi nam nữ chó má Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu kia, trước mặt nhiều người như vậy lại dám ôm nhau, cùng nhau rời đi như thế! Lương Kinh Diễm hận! Cô ta cực kỳ oán hận! Cô ta cực kỳ oán hận! Ông trời, tại sao ông lại không để cho tôi chết đi chứ? Tại sao ông còn muốn giữ tôi lại, để ngày ngày tôi cứ phải nhìn cái cảnh đôi nam nữ chó má kia, lắc lư ở trước mặt tôi? Tại sao ông cứ muốn để cho hai người bọn họ tới đây,  làm chướng mắt của tôi, làm tổn thương tới trái tim của tôi chứ? A a a a a —— Vẻ mặt của Lương Kinh Diễm đau buồn phẫn nộ muốn chết. Cô ta càng thêm oán hận vì không thể bầm thây Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu ra thành vạn đoạn. Rõ ràng là Lương Kinh Đào từ hôn, theo lý thuyết, bọn họ nên đắc ý mới đúng! Nhưng mà, hiện tại Lương Kinh Diễm vừa oán hận lại vừa tức giận. Mà người trong cuộc Lương Kinh Đào kia thì lại càng thấy trong lòng không hề cảm giác thấy một chút vui sướng dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com khoái trá, mà chỉ có nỗi đau vô tận, liên miên không dứt. Khác xa với chị em nhà họ Lương, thực sự, Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu, còn có mấy người trong bọn Đông Phương Cảnh Mộ, lại cảm thấy giống như vừa nhận được sự giải thoát vậy. Mấy người đàn ông bọn anh giống như là đã buông xuống được gánh nặng. Từng người một đều mang vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm, khóe mắt mang theo ý cười, động tác nhanh nhẹn ngồi lên những chiếc xe sang trọng, bọn họ chạy thật nhanh thẳng tiến về phía khu bảo tồn Ngọc Sơn. Bọn họ muốn uống rượu, bọn họ muốn ăn mừng! Ăn mừng bảo bối Cửu Cửu của bọn họ, đã giống như chim Phượng Hoàng hồi sinh sau lửa cháy! Từ nay về sau, Cửu Cửu của bọn họ sẽ không bao giờ còn có sự mê luyến đối với người đàn ông có bề ngoài quá giống Phượng Thần kia nữa. Từ nay về sau Cửu Cửu của bọn họ, dáng vẻ sẽ càng thêm xinh đẹp, tư thế kiêu hãnh đứng thẳng vững vàng. Tiêu Cửu Cửu có thể hiểu được sự vui mừng của mấy người bọn họ, mặc dù trong lòng của cô vẫn cảm thấy nối đau mơ hồ. Nhưng thật ra thì cái kết quả này, Tiêu Cửu Cửu cũng đã sớm dự liệu được. Hôm nay cô thật sự bị rơi vào loại kết cục này, mặc dù danh tiếng của cô có chút bị tổn thương, nhưng thật sự lại đã làm cho cô thở phào nhẹ nhõm. Chuyện phát triển như vậy, thì mới là bình thường, như vậy mới phù hợp thái độ và cách làm việc của nhà họ Lương. Say cả đêm, xin nghỉ học một ngày nghỉ ngơi, tâm tình của Cửu Cửu khôi phục lại sự bình thản rất nhanh. Ngày hôm sau, cô lại tiếp tục đi học tại trường Đại học B giống như những người bình thường khác. Nhưng cô không nghĩ tới chính là, sân trường Đại học B cũng không sạch sẽ, nghênh đón cô, là một cuộc khiêu chiến mãnh liệt hơn, càng đáng sợ hơn. Khi cô bước vào sân trường thì lập tức phát hiện ra có rất nhiều người chỉ chỉ chỏ chỏ hướng về phía cô, bàn luận xôn xao. Mặc dù Tiêu Cửu Cửu luôn luôn không quá để ý ánh mắt của người khác nhìn mình như thế nào, nhưng thái độ không bình thường và ánh mắt quái dị của mọi người cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, Tiêu Cửu Cửu cũng cảm thấy đã có một chuyện gì đó không tầm thường. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của La Manh. Cô gái La Manh búp bê kia, đừng coi thường tuổi cô còn nhỏ, từ trước đến nay tính tình của cô vốn dĩ rất thoải mái, ai cũng có thể tán gẫu được với cô, đến nỗi mọi tin tức ở trong sân trường này cô đều nắm giữ được rất cụ thể  và vô cùng toàn diện. Tiêu Cửu Cửu đã từng nói trêu ghẹo La Manh rằng, cậu chính là người thông tỏ mọi việc trong sân trường nhất, có chuyện gì cứ việc hỏi La Manh, nhất định cô đều biết. Điện thoại của La Manh vừa thông suốt, Tiêu Cửu Cửu cũng không hỏi vòng vèo quanh quẩn, trực tiếp hỏi luôn, "Tiểu Manh, có phải ở trường học đã xảy ra chuyện gì đó điều gì không tốt đối với tớ hay không? Không hiểu sao tớ có cảm giác ánh mắt của bọn họ khi nhìn tớ có cái gì đó rất quái dị?" "Cái này, cái này..." La Manh lưỡng lự, không biết có nên nói ra hết mọi chuyện hay không! Cô sợ rằng ngày hôm trước Tiêu Cửu Cửu đã vừa mới bị tổn thương như vậy, sẽ không thể chịu nổi sự đả kích mà nghĩ không thông. Tiêu Cửu Cửu vừa nghe giọng điệu này của La Manh, cũng hiểu ngay, chuyện này thật sự là không tốt đối với mình! Cây muốn lặng, mà gió chẳng muốn ngừng! Tại sao cô muốn sống một cuộc sống yên tĩnh, mà lại khó khăn như vậy chứ? Cửu Cửu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi nói với La Manh, "Tiểu Manh, cậu nói đi, bất kể là dạng đả kích gì đi nữa, tớ cũng có thể chịu đựng được! Có phải trong trường học đã có người lan truyền những lời đồn đãi gây bất lợi cho tớ đúng không?" La Manh khẽ ừ một tiếng, trả lời, "Đoạn băng hình trong buổi hôn lễ ngày hôm trước, không biết đã bị người nào quay chụp lại, sau đó, dán ở trên bảng thông báo của trường học, sau đó còn tung lên các diễn đàn lớn trên website. Hơn nữa còn để lại những lời nói rất khó nghe, lại còn có người đăng những lời bình luận khác cũng rất khó nghe. Chuyện này đã làm huyên náo sôi sùng sục khắp cả toàn trường. Tớ vừa mới nghe nói, không biết thế nào mà chuyện này đã đến tai hiệu trưởng rồi, có thể cậu sẽ…” Tiêu Cửu Cửu sửng sờ đứng lặng ngay tại nơi đó. Mục đích làm như vậy của bọn họ, chính là muốn phá hủy cô, muốn làm cho cô phải tiếp tục trơ mặt ra ở ngay Đại học B này nữa sao? "Cửu Cửu, Cửu Cửu, cậu không sao chớ?" Hồi lâu La Manh vẫn không nghe thấy phản ứng của Cửu Cửu, cô không sao kiềm chế nổi sự  lo lắng liền kêu to lên. Lúc này Tiêu Cửu Cửu mới phục hồi lại được tinh thần: "A, tớ không sao! Cậu đừng lo lắng, chút đả kích nho nhỏ này, tớ vẫn đủ sức chịu đựng được." "Cửu Cửu, vậy cậu phải cẩn thận đấy nhé! Bây giờ cậu đang ở nơi nào vậy?" Nghe thấy giọng nói đầy vẻ đau lòng này của La Manh, trong lòng Tiêu Cửu Cửu chỉ cảm thấy như có một luồng ấm áp chảy qua: "Cảm ơn cậu, tớ đã hiểu rồi! Hiện tại tớ đã trở về trường học, lập tức đến tòa nhà giảng đường đây." "Được, vậy tớ và Trương Dương ở chỗ này chờ cậu."