Editor: trang bubble  Trong lòng Tiêu Cửu Cửu run lên, đối mặt một người đàn ông ở trong nháy mắt sống chết đã không cần nghĩ mà có thể lấy mạng che chở mình, cô có thể nói không sao? Vào giờ phút này, nhà họ Lương gì đó, ân oán gì đó, báo thù gì đó, vào giờ phút này cũng bị cô thả bay đến ngoài chín tầng mây. Vào giờ phút này, trong mắt Tiêu Cửu Cửu chỉ có Lương Kinh Đào vì cô liều mình này, cô nhìn ánh mắt của anh, đã có biến hóa về bản chất. Vào giờ phút này, Lương Kinh Đào không còn là một người cặn bã đùa bỡn tình cảm của cô, mà là một người đàn ông không chỉ có có bề ngoài tương tự với Phượng Thần, mà ngay cả giữ gìn trái tim của cô cũng gần như là giống nhau. Cô dùng sức gật đầu một cái với anh, "Ừ, tôi tha thứ anh!" Lương Kinh Đào đã sớm mất máu quá nhiều đang gắng gượng chống đỡ, khi nghe câu này trả lời khẳng định của cô, lộ ra một nụ cười dịu dàng rực rỡ hoa mắt, bàn tay nắm chặt tay của cô, yên lòng để cho mình chìm vào tăm tối. Anh đã không muốn nghĩ vì sao trong khoảnh khắc kia, anh lại ngay cả mạng của mình cũng không cần, chỉ nghĩ phải che chở cô. Anh chỉ biết, anh sợ sẽ mất đi cô! Lại càng không cho phép mình trơ mắt nhìn cô ngã xuống ở trước mặt của mình! Anh có thể bắt nạt cô, nhưng lại không cho phép những người khác bắt nạt cô, chỉ đến thế mà thôi. Tiêu Cửu Cửu vừa thấy Lương Kinh Đào hôn mê, trong lòng vừa sợ vừa rối, cầm tay của anh, chặt đến mức bóp ra dấu vết màu đỏ tím mà cô cũng không biết. Cô đang sợ! Cô sợ, anh cũng sẽ giống như Phượng Thần, cô ôm anh, thân thể lại dần dần lạnh lẽo. Cô sợ, cô lại phải trơ mắt nhìn anh chết đi giống như Phượng Thần, để cho cô lại chịu đựng một loại đau đớn mất đi đục khoét xương cốt một lần nữa. Cho đến khi xe cứu thương tới, cũng không có ai có thể tách đôi tay nắm lấy lẫn nhau kia của Tiêu Cửu Cửu và Lương Kinh Đào ra được. Những bác sĩ trưởng và y tá theo xe cứu thương mà đến kia, trước khi tới cũng đã đựơc người trịnh trọng dặn dò thân phận tôn quý của Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu, bọn họ thấy vậy, cũng không dám chậm trễ, kính cẩn lễ phép hoặc nâng, hoặc mời đưa Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu lên xe cứu thương. Một đường còi cảnh sát gào thét, vội vã đi tới bệnh viện nhân dân Dực Thành. Sau khi đến bệnh viện nhân dân Dực Thành, bên kia đã sớm chuẩn bị xong phòng giải phẫu, Lương Kinh Đào lại nhanh chóng bị người đưa vào, do viện trưởng của bệnh viện nhân dân Dực Thành đích thân dẫn đội, làm giải phẫu cho anh.  Sau khi trải qua chờ đợi tim gan run sợ một phen, không ít người đã tới bệnh viện nhân dân Dực Thành. Long Khi Phong cũng dẫn người chạy tới, thấy mặt Tiêu Cửu Cửu tái nhợt, trên mặt của anh tràn đầy áy náy, "Thật xin lỗi! Cửu Cửu, là chúng tôi không có tận hết chức trách. Em yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!" Lúc này, Tiêu Cửu Cửu một lòng nhớ nhung Lương Kinh Đào trong phòng giải phẫu, đâu còn quan tâm anh ta đang nói cái gì, chỉ là gật đầu về phía anh rồi không nói tiếp nữa. Long Khi Phong nhìn bộ dáng cô lạnh nhạt xa cách như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng lại chỉ có thể ở bên cạnh cô. Thậm chí anh có chút may mắn, may mắn người bị thương là Lương Kinh Đào, bằng không, nếu bị thương chính là Tiêu Cửu Cửu, chỉ sợ bản thân anh đã lòng rối như tơ vò rồi. Sau khi nghe Tiểu Hắc báo cáo, ở trong lòng của Long Khi Phong cũng âm thầm sợ hãi thán phục Lương Kinh Đào dũng cảm quên mình, anh ta lại thật sự sẽ liều mình bảo vệ cô, đây chính là yêu sao? Mà cùng lúc khi Lương Kinh Đào bị đưa vào phòng giải phẫu, Tiêu Cẩn Chi đang bận rộn kế hoạch lớn thu phục nhà họ Lương ở Kinh Đô, cũng nhận được báo cáo của Tằng Lỗi. Tiêu Cẩn Chi tức giận lớn hết mức, cảm thấy bất mãn sâu sắc vì Tằng Lỗi cho Lương Kinh Đào cơ hội một lần liều mình cứu người như vậy. Cuối cùng, anh chỉ lạnh nhạt nói một tiếng, "Tôi lập tức phái người qua nhận vị trí của anh, anh trở về sẽ tiếp tục rèn luyện!" Giọng nói không thể nghi ngờ kia của Tiêu Cẩn Chi khiến Tằng Lỗi chấn động trong lòng, đây là lão đại muốn cho anh về lò làm lại! Tuy là có chút thương cảm, nhưng Cửu Cửu xảy ra chuyện, cũng là anh không muốn thấy nhất. Đây đã là lần thứ hai anh không thể bảo vệ cô vào lúc đầu tiên, lão đại xử lý anh như vậy, đã coi như là rất khoan dung rồi. Mà anh, một hai lần không thể bảo vệ Cửu Cửu chu đáo, anh cũng tự trách mãi, có thể có cơ hội về lò làm lại, cũng tốt! "Vậy có muốn phái người ngăn cản Lương Kinh Đào đến gần Cửu Cửu hay không?" "Không cần! Cô bé kia tính tình cực kì bướng bỉnh, để cho cô đi đụng vào tường nam, đụng đau đớn, cô ấy tự nhiên sẽ quay đầu." "Rõ rồi!" Tằng Lỗi mang theo tràn đầy tiếc nuối, trở về Kinh Đô. Mà bên cạnh Cửu Cửu, đổi thành một người ám vệ khác đang chờ đợi. Về phần người nhà họ Lương, sau khi nhận được người có lòng báo tin, dưới sự kinh hãi, người của nhà họ Lương do mẹ Lương dẫn người chạy tới Dực Thành đầu tiên. Khi mẹ Lương thấy Tiêu Cửu Cửu đột nhiên ngồi ở phòng bệnh của Lương Kinh Đào thì nhất thời vừa giận vừa sợ, "Sao cô ở chỗ này? Không phải là Tiểu Đào nhà tôi lại bởi vì cô mới bị thương chứ?" Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Thật xin lỗi!" Mẹ Lương nhìn cô gái có vẻ mặt khuynh thành này, trong mắt tràn đầy ghen ghét bừng bừng, cả miệng muốn mắng chửi, vẫn đang suy nghĩ đến thời gian con trai lập kế hoạch với mưu đồ suy đi tính lại, lại đổi hết thành giễu cợt và khinh thường, "Tiêu Cửu Cửu, cô thật là có khả năng mà! Cô đã hại con gái của tôi, còn muốn hại... Con trai của tôi nữa sao?" Ở trong lòng bà thầm oán, đồ đê tiện, cứ để cho cô thoải mái một lúc nữa, luôn có một ngày cô phải chết! Tiêu Cửu Cửu vừa thấy mẹ Lương tới, biết nơi này sẽ không còn có việc của cô, nghe được bà tức giận nói, cũng chỉ nhàn nhạt liếc bà một cái, cứ như vậy xoay người rời đi. Tiêu Cửu Cửu cô dầu gì cũng không đến nỗi mềm yếu đến mức bị người chỉ vào lỗ mũi mắng mà không nhúc nhích, cô sợ ở lại tiếp nữa, sẽ không khống chế được ra tay độc chết bà già tư tưởng xấu giả bộ cao quý này. Lương Kinh Đào, ơn cứu mạng của anh tôi nhớ ở trong lòng, có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh! Nhìn Tiêu Cửu Cửu ngay cả một câu nói cũng khinh thường trả lời bà, bóng lưng quyết tuyệt xoay người rời đi, mẹ Lương hứ một cái, vừa mạnh mẽ mắng một câu, "Cô tính là cái thứ gì, đồ hèn hạ!" Mấy giờ sau, Lương Kinh Đào rốt cuộc tỉnh lại! Lúc anh thấy mẹ Lương, sửng sốt một chút, ngay sau đó hỏi, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Cửu Cửu đâu?" Mẹ Lương trừng mắt liếc anh một cái, "Mẹ nói Tiểu Đào, con đây là xảy ra chuyện gì? Coi như muốn lấy lại công bằng cho chị con, con cũng không đến nỗi ném mình đi vào chứ? Thấy con bị thương thành như vậy, mẹ cũng hối hận đồng ý để cho con làm như thế! Mẹ lại chỉ có hai đứa con các con thôi, chị con đã như vậy, nay ngộ nhỡ nếu con có chút chuyện gì, con bảo mẹ làm thế nào mới tốt đây?" Nói xong lời cuối cùng, mẹ Lương đỏ cả mắt, đưa tay lau nước mắt. Trong lòng Lương Kinh Đào mềm nhũn, dịu dàng nói, "Mẹ, con đây là khổ nhục kế, con có chừng mực, mẹ nói mẹ tới đây làm gì chứ? Mẹ vừa tới, đuổi Cửu Cửu đi, con đây không phải là chịu tội vô ích sao!" Nghe được giọng nói oán trách này của con trai, mẹ Lương lại trừng, "Cửu Cửu, Cửu Cửu, bây giờ trong đầu con cũng chỉ có đồ đê tiện kia? Con trai, mẹ thật sự cảnh cáo con, con báo thù thì báo thù, con cũng không thể để yêu nữ kia mê hoặc. Nếu con suy nghĩ cái gì không đứng đắn đối với cô ta, mẹ cho con biết, không cần con ra tay, mẹ cũng sẽ tìm người tiêu diệt cô ta! Nếu không phải là Tiêu Cẩn Chi ngăn cản, người phụ nữ này, mẹ đã sớm muốn ngàn đao bằm thây cô ta, đâu thể để cô ta phách lối đến bây giờ, hừ ~" "Mẹ, chuyện này có thể để cho con xử lý hay không?" Mặt Lương Kinh Đào bất đắc dĩ nhìn mẹ anh, mẹ của anh đến, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của anh. Theo như dự tính của anh, [email protected]đlqđ@bubble editor sau một lần liều mình cứu giúp này, Tiêu Cửu Cửu nhất định sẽ canh giữ ở đầu giường anh. Sau đó, anh lại dịu dàng đối xử lẫn nhau, bắt lại trái tim người đẹp đó là chuyện dễ dàng.  Về phần anh cứu cô là từ mục đích báo thù, hay là đơn thuần muốn cứu cô, thì cô cũng không phân biệt được. Chỉ biết là thấy ánh lạnh của súng bắn tỉa chợt lóe thì bản năng anh lựa chọn che chở cô ở dưới thân thể! Trong lòng của anh mơ hồ có cảm giác giống như anh rơi vào vòng xoáy nào đó, có lẽ sẽ có một ngày, anh cũng sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy này, không thể dậy được nữa. Anh chỉ có thể không ngừng nhắc nhở mình, anh chỉ là đang báo thù, chỉ là đang báo thù mà thôi. Tất cả những thứ khác chẳng qua đều là cảm xúc thứ yếu, không đáng nói tới, chờ chuyện qua rồi, lòng tự nhiên sẽ nhạt đi. Đúng, chính là như vậy! Chính là như vậy! Tự cho là suy nghĩ rõ ràng, Lương Kinh Đào nói về phía mẹ Lương, "Mẹ, mẹ đi về đi! Nếu như mẹ tiếp tục ở lại nơi này, sẽ phá hư kế hoạch của con. Bây giờ mẹ cũng đã thấy, con không sao! Mau trở về đi thôi!" Mẹ Lương thấy dáng vẻ con trai đuổi mình đi, trong lòng tràn đầy chua xót, "Được rồi, mẹ đi, mẹ đi còn không được sao? Con cứ không muốn gặp người làm mẹ này như vậy à? Khó trách mọi người đều nói, có cô dâu liền quên mẹ, con đây còn chưa có cô dâu đấy, cũng đã đối với mẹ như vậy rồi. Nếu quả thật có một ngày như thế, mẹ thấy, đến lúc đó thằng nhóc không có lương tâm như con, ngay cả ai là mẹ con cũng sẽ không nhớ rồi." "Mẹ, mẹ đây là càng nói càng thái quá!" Dưới sự tức giận, Lương Kinh Đào dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý tới bà nữa. Mẹ Lương vừa thấy con trai như vậy, oán hận dậm chân, "Thằng nhóc thúi, vậy mẹ đi về, tự con cẩn thận một chút! Mẹ cho con biết, con có chừng mực cho mẹ, nhưng chớ chơi mình đến thiệt đó!" Nói xong, cũng lười tìm tức giận thêm cho mình, xoay người bèn đi ra ngoài. Nghe được tiếng cửa phòng bệnh đóng lại, Lương Kinh Đào mở mắt ra, tìm được điện thoại di động của mình ở trên tủ đầu giường, gọi cho Tiêu Cửu Cửu. Khi nghe điện thoại kết nối, anh lại thở dài một hơi, cũng còn may! Cô không có tức giận! Ở lúc chuông điện thoại vang đến tiếng thứ ba, tiếng Tiêu Cửu Cửu lành lạnh mềm giòn dễ vỡ xuyên tới đây, "Alô ~" "Cửu Cửu, là anh!" Tiếng của anh có chút không khống chế được mà kích động. So sánh với đó, giọng Cửu Cửu lại có vẻ có chút quá mức tỉnh táo, "Anh đã tỉnh, cảm thấy có khỏe không?" Lương Kinh Đào liền gật đầu, "Tốt hơn nhiều, Cửu Cửu, thật xin lỗi!" Tiêu Cửu Cửu buồn cười ra tiếng, "Tốt đẹp sao nói xin lỗi gì? Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng! Lương Kinh Đào, cám ơn anh đã cứu tôi!" Nghe được cô gọi cả tên cả họ, Lương Kinh Đào không vui cau mày, cảm giác giống như cô dựng lên một bức tường với anh, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, "Cửu Cửu, mẹ anh đã đi rồi, em có thể tới đây ở cùng anh hay không?" Tiêu Cửu Cửu chậm chạp một chút nói, "Được, anh muốn ăn cái gì? Tôi mang tới cho anh!" Mặc kệ đằng sau sẽ phát triển như thế nào, trước tiên xác nhận anh ta không có việc gì, sau này rồi hãy nói!