Edit: nguyệt linh nhi Beta: Tiểu Hồ Ly (E.H) Cục Cưng đơn giản sửa sang lại một tý, soi gương nhe răng nhếch miệng, đáng giận, răng cửa đã không có, chỗ đó trống trơn thật là rõ ràng, xem ra bé không những gặp người không quen, mà thời gian còn không thuận tiện, đợi sau khi về nhà, nhất định cũng phải cùng An Bảo Bối đi bái phật, bé thật sự là không chịu nổi. ”Cái này là vali du lịch trước kia của anh, bên trong mặc dù không có đựng vật gì, nhưng ít nhất xuất ngoại trở về phải mang vali để giả vờ.” ”Ừ.” Cục Cưng lên tiếng tiếp nhận túi du lịch trong tay Dập Dập, hai nguời xuống lầu gọi xe, đến cửa béng ty y dược của Trác Thất, Dập Dập xuống xe tiễn bé: “Muốn anh đưa em lên hay không?” Cục Cưng quái dị nhìn cậu một cái: “Anh đi lên muốn làm gì? Em đã đến nơi, anh có thể đi về!” ”Chậc chậc...” Dập Dập nhìn bé một cái: “Nhìn một chút, đối đãi với người giúp em, em phản ứng kiểu gì vậy? Nhóc con, anh còn hơn em hai tuổi đấy, về sau trước mặt của anh phải dùng kính ngữ! Động một chút là hô tên, giọng điệu nói chuyện với anh cũng phải sửa! Nhóc con! Bằng không em thật đáng lo lắng trong tương lai em sẽ gả không được!” Cục cưng phồng má, nhìn xem Dập Dập hời hợt giơ quả đấm, đánh một cái trên đầu bé. ”Anh vừa rồi không có làm chuyện mà một người anh trai nên làm, em làm gì phải dùng kính ngữ với anh?” Cục Cưng hỏi ngược lại, thái độ như trước ác liệt, cậu cũng không đối bé tốt, dựa vào cái gì bé còn ngoan ngoãn tiếp nhận khi dễ của cậu? Dựa vào cái gì chứ? Bé không phải là kẻ hèn mạt. ”Em con nhóc kia...” Cậu làm như vậy nhiều còn không phải là vì tốt cho bé? Lần đầu tiên làm người tốt, thật đúng là... Không phân biệt tốt xấu không nhìn được tâm ý tốt của người ta. ”Như thế nào?” Cục Cưng nhìn Dập Dập hướng quả đấm tới bé, cái cổ ngẩng cao cao, bé mới không sợ đâu! Có bản lĩnh cậu liền đánh bé một tý thử xem, cậu dám đối với bé như thế nào, bé liền ở trước mặt của cậu khóc, khóc chết cậu, khóc loạn cậu, khóc phiền cậu! ”Được rồi được rồi, em đi đi, nhanh lên đi, anh nhìn em thực phiền!” ”Đi thì đi! Ai hiếm lạ gì anh chứ!” Cục Cưng hướng về phía cậu làm mặt quỷ xoay người lại, kéo rương hành lý đi vào, Dập Dập nhìn xem bóng lưng của bé hoàn toàn biến mất, mới cảm giác toàn thân mình hết thảy cũng không được tự nhiên, thật sự là không biết chính mình lãng phí nhiều thời giờ trên người của bé như vậy đến cùng làm gì? Chẳng lẽ chính mình đột nhiên muốn làm người tốt sao? Nghĩ tới đây, chính cậu cũng nhịn không được lạnh run, cậu nghĩ cậu điên rồi, đúng là điên rồi. Đã trễ thế này, cậu cũng nên về nhà, liếc nhìn tòa cao ốc một chút mới vừa quay người đi, dường như dưới chân có đồ vật gì bị mình dẫm phải, cúi đầu nhìn, đó chẳng phải là dây chuyền của cục cưng, không biết là rớt khi nào. Cậu nhặt lên cầm ở trong tay nhìn nhìn: “Đồ cũng không coi cho tốt, rớt cũng không biết.” Tính chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, đối với Cục Cưng mà nói hẳn là không quá quan trọng đi? Dứt khoát ném ở chỗ này, trả lại cho bé cũng rất phiền toái. Dập Dập ném dây chuyền tới vị trí cũ, đột nhiên cảm giác được như vậy có chút không đạo đức. ”A!” Dập Dập kêu một tiếng, thật sự là bị con nhóc kia phiền chết! Nếu đã thấy được đồ của bé, lại không thể giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy, nếu như dây chuyền này đối với bé mà nói rất quan trọng lại đột nhiên biến mất không thấy mà chính bé tìm không được, cũng không biết cái con nhóc kia có thể hay không lần nữa khóc lớn. ”Nước mắt của con gái đó.” Dập Dập cầm lấy dây chuyền của Cục Cưng cười cười, người kia đâu được tính là con gái? Đặc biệt buồn cười, rõ ràng là nhóc con miệng còn hôi sữa, khóc gì gì đó cũng là bản tính đi? Cậu cũng không nhớ rõ thời điểm chính mình còn khóc đến cùng là lúc nào. Dập Dập trong tay cầm dây chuyền cất vào túi. Cậu chỉ là không muốn thấy cái con nhóc kia bởi vì dây chuyền khóc mà thôi, mới không có ý gì khác đâu. ”Trác Văn Dương!” Cục Cưng kéo vali hành lý, vừa đi ra thang máy, liền nghe thấy Trác Nhất Phong dường như phát điên kêu tên Trác Văn Dương, trong phòng làm việc sớm đã không còn một nhân viên, Cục Cưng cười cười, nhìn xem cậu nhỏ sau khi nhận điện thoại của ông ngoại cũng đã cho nhân viên trong văn phòng nghỉ hết, có thể là sợ lúc mình bị ông ngoại đánh làm cho các nhân viên chứng kiến sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân? ”Con tới đây cho ta!” ”Con không đi...” Cha của anh xem anh là thằng ngốc sao? Nếu là quá khứ, chẳng phải sẽ bị Trác Nhất Phong đánh vô cùng thảm? ”Con thằng nhóc thối tha này, cũng dám gạt ta, bây giờ còn không dám đến!” Hai người, một già một trẻ, trốn tìm vòng quanh cái bàn của Trác Văn Dương, ai cũng không chịu nhường cho ai. Trác Văn Dương dựa sát bàn làm việc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Trác Nhất Phong, chỉ cần có chút biến động nhỏ, anh liền hướng tới phương hướng thuận chiều kim đồng hồ chạy, tuyệt đối không để cho cha anh bắt được. ” Con lại đây!” ”Con không đi!” Trác Văn Dương kêu thảm, vì cái gì anh đã trưởng thành N năm trở thành người đàn ông, bây giờ còn bị cha ở trong phòng làm việc của mình đuổi theo đánh chứ? May mắn anh đã sớm nói cho nhân viên của công ty tan tầm, nếu là lần này bị họ nhìn thấy, mặt mũi của anh khẳng định tất cả đều vứt sạch. ”Con lại đây, ta không đánh con.” Trác Nhất Phong thở không nổi nữa, hôm nay vì đuổi theo Cục Cưng nên anh đã dùng hết tinh lực, hiện tại cũng không có dư thừa khí lực cùng Trác Văn Dương chơi cái gì trò mèo vờn chuột? Dù sao hiện tại trước lừa gạt thằng nhóc kia đến rồi nói sau. ”Con mới không lại đâu!” Lần trước cha già liền dùng một chiêu này lừa gạt anh, anh đáng thương cuối cùng còn không phải là bị Trác Nhất Phong đánh muốn chết muốn sống? Dù sao hiện tại Trác Nhất Phong dùng chiêu này đã vô dụng với anh, anh đã một lần lại một lần bị lừa bởi chiêu này, anh mới không có đần như vậy bị cha anh bắt nạt. Coi như là cha ruột, trong người chảy một nửa huyết thống, anh cũng không cần! ”Con lại đây, ta hôm nay thực không còn khí lực, không đánh tới con.” Trác Nhất Phong hai tay đặt ở trên bàn làm việc, chống đỡ thân thể vô lực nhìn anh: “Ta thật không đánh con, không còn khí lực.” Xem thủ đoạn trước kia đối với Trác Văn Dương vô dụng, ông nhất định còn phải có vài cái mới được. ”Con không... Cha, nhân phẩm của cha bảo đảm hiện tại ở trong lòng của con, uy tín cơ bản là không, lời của cha con mới không tin! Liền coi như cha nói không đánh con, nhưng cha cũng không nói không đạp con!” ” Con thằng nhóc này...” Lại đoán được suy nghĩ trong lòng ông, thật sự là cánh cứng cáp, cái gì cũng có thể làm được, Trác Nhất Phong nhìn qua quản gia Bonaparte đứng ở một bên: “Bonaparte, bắt thằng nhóc đến cho ta!” Hai nguời hai mặt giáp công, nhất định có thể làm cho Trác Văn Dương ngoan ngoãn bó tay chịu trói. ”Ô ô... chú Bonaparte.” Trác Văn Dương đã bắt đầu làm nũng, cả khuôn mặt đều là đáng thương. ” Chú Bonaparte, ngài nhất định sẽ không bắt con, có đúng hay không? Con không muốn bị rơi vào trong tay cha, con sẽ bị cha đánh chết, xem con vừa đáng thương vừa đáng yêu như vậy cũng không giúp đỡ sao.” Bonaparte quản gia trên mặt lộ ra vẻ tươi cười bất đắc dĩ, Trác Nhất Phong đối với ông thật sự còn dùng chiêu này, ông thật đúng là không có biện pháp để cho thiếu gia nhà mình chịu khổ, không có biện pháp, đành phải hướng tới Trác Nhất Phong cúi người xin lỗi: “Xin lỗi lão gia, Bonaparte làm không được.” Dù sao cũng nhìn từ nhỏ đến lớn, sao có thể nhẫn tâm nhìn Trác Văn Dương bị người đánh? Cho dù đối phương đối với mình có ân tình vậy cũng không được. ”Anh... Anh hiện tại cũng không nghe lời của ta?” Con trai không nghe lời của ông coi như xong, như thế nào ngay cả Bonaparte bên cạnh ông cũng không giúp ông? Còn giận ông? ”Xin lỗi lão gia, Bonaparte cái gì cũng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.” Cha con ở giữa chiến tranh thật sự ông không thích hợp ở đây, quản gia Bonaparte lui về phía sau một bước, lười phải xen vào nữa, ông thật không đến chứng kiến, thật là không đến không nghe, cho nên ông cái gì cũng không biết! ”Chú Bonaparte. Giỏi lắm! Con đại biểu quốc gia cảm kích chú!” Trác Văn Dương hướng về phía quản gia Bonaparte dựng thẳng lên ngón tay cái, quản gia Bonaparte nghiêng đầu, không lý giải được ý tứ trong lời nói của Trác Văn Dương, ông thật sự là không hiểu, chính mình không giúp lão gia bắt thiếu gia lại, việc đó cùng quốc gia có quan hệ gì. ”Đừng tưởng rằng Bonaparte không theo giúp ta cùng nhau bắt con, ta có thể bỏ qua cho con! Con thằng nhóc thối tha này, cũng dám gạt ta! Nói! Con đến cùng mang Cục Cưng đi nơi nào? Hôm nay ta nhìn thấy người kia đến cùng là chuyện gì xảy ra?” ”Cha, con đều nói cho cha biết rất nhiều lần được hay không? Cục Cưng ở Australia, lập tức sẽ trở lại, vừa mới còn gọi điện thoại cho con mà, nói ở sân bay, đang ở ngồi xe trở lại, ngài chờ một chút sẽ chờ được, cục cưng nhất định sẽ trở lại, nếu như không trở lại, con lại tùy ý ngài xử lý được không?” Hy vọng vừa rồi Cục Cưng gọi điện thoại tới nói những thứ kia là thực, sẽ không lừa gạt anh, bằng không anh thật sự là phải rời nhà trốn đi, cả đời cũng không dám trở lại. ”Ta nghe con nói nhảm! Cục Cưng nếu là gọi điện thoại cho con, vậy con cho ta xem đi! Hoặc là đưa điện thoại cho ta, chính ta sẽ gọi cho Cục Cưng! Xem Cục Cưng đến cùng phải hay không thực lập tức trở về!” ”Cha xem... Ngài không tin ta...” ”Hắc! Kia thật đúng là xin lỗi, uy tín của người đối với con đã gần bằng không!” Thật sự là... Lời dạy dỗ của ông cũng toàn rập khuôn, không để cho anh có một tia chỗ trống, ông tại sao có thể như vậy không giảng đạo lý chứ?! ”Dù sao con nói là sự thật, Cục Cưng nào có cái gì điện thoại di động, vừa rồi Cục Cưng là ở trong đại sảnh của sân bay dùng điện thoại công cộng gọi tới, liền tính ngài biết rõ mã số, cha gọi qua cũng là không có người nghe!” ”Xem đi xem đi, còn nói không phải đang nói dối, Cục Cưng làm sao không có điện thoại di động, thời điểm ta ở nước Pháp đã mua cho Cục Cưng một cái mới nhất!” Cục Cưng núp ở cửa, thẹn thùng gãi gãi đầu, Trác Nhất Phong mua cho bé điện thoại di động, lúc bé đi tìm Vinh Ninh liền bị bé đánh rơi vào cống thoát nước nhà vệ sinh. ”Đó là bởi vì...” Trác Văn Dương lại thuận miệng bịa đặt một câu: “Đương nhiên là bởi vì hết pin.” ”Tên lừa đảo! Con thật đúng là cho rằng ta kém thông minh sao? Ta gọi cho bé nhiều như vậy cũng không nghe máy, điện thoại di động khẳng định không có ở đây, Trác Văn Dương, con nói rõ ràng cho ta, Cục Cưng có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Hoặc là bị ngươi bán? Nếu không, hôm nay lúc ta nhìn thấy Cục Cưng, Cục Cưng như thế nào không dám nhìn ta chưa? Gọi bé, bé còn nói nhận lầm người?! Con tên khốn kiếp này, khẳng định là đối với Cục Cưng đã làm ra chuyện gì!” ”Ai da, con nào có chứ! Con thương Cục Cưng như vậy làm sao sẽ bắt nạt Cục Cưng?!” Thực muốn nhìn một chút rốt cuộc trong đầu Trác Nhất Phong chứa cái gì, tại sao có thể oan uổng con trai của mình như vậy? Rõ ràng đều là thân sinh đó! Chênh lệch thế nào lớn như vậy chứ? Mặc dù chứng kiến cậu nhỏ bị ông ngoại đuổi theo rất thú vị, nhưng là nếu tiếp tục như vậy, cậu nhỏ khó tránh khỏi quá mức bi thảm, bé vẫn là mau mau đi ra gặp Trác Nhất Phong, bằng không ông thật là sẽ đối với cậu nhỏ không khách khí. ”Dạ, ông ngoại...” Cục Cưng xuất hiện ở cửa kêu ông, Trác Nhất Phong hiển nhiên là bị Trác Văn Dương chọc giận điên lên, không nghe thấy, hai nguời lại bắt đầu vây quanh bàn làm việc, xông lên đánh nhau tiếp. Cục Cưng gãi gãi đầu, hai người bọn họ cũng không cần phải đến một bước này nghênh đón bé đi? ”Ôi chao? Cục Cưng tiểu thư?” Hoàn hảo, cuối cùng có người phát hiện sự tồn tại của bé, quản gia Bonaparte trừng mắt nhìn đi đến bên cạnh bé, nhìn trái nhìn phải, xác định đúng là Cục Cưng, kích động cầm tay của bé. ”Cục Cưng tiểu thư? Thật sự là Cục Cưng tiểu thư?” ”Đúng, ông Bonaparte.” Bé có trưởng thành lên sao? Còn muốn tỉ mỉ xem một lền, mới xác định thật sự là bé? Quản gia Bonaparte xoay người nói: “Lão gia! Không cần đuổi theo đại thiếu gia, Cục Cưng tiểu thư trở lại.” ”Thằng nhóc thối, ta để cho con chạy, con chạy hòa thượng không trốn khỏi miếu!” ”Cha, con đều nói, Cục Cưng không có chuyện gì!” Cha anh như thế nào liền không tin anh? ”Lão gia... Cục Cưng tiểu thư trở lại!” Bonaparte quản gia lại lần nữa gọi, ”Bonaparte, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó đừng động, không cần nói dối ta! Ngươi giúp thằng nhóc này một tý, cẩn thận ta không khách khí với ông!” Hiện tại Bonaparte quản gia nói gì cũng không thay thế được tâm tình lão gia? Hóa anh ở trong lòng lão gia nhà anh, làm người uy tín cũng gần đến không sao? Cục Cưng đối với cảnh tượng phòng làm việc thở dài, thiệt là, xem ông ngoại cùng cậu nhỏ còn hoạt bát giống trước kia, chỉ là... chú Bonaparte vì cái gì trong nháy mắt trở nên u ám? Chẳng lẽ… Sau khi bé trở về, ông mất hứng? Sao, không quan hệ. Cục Cưng cười đẹp mắt, vài ngày không thấy, mọi người còn là theo trước kia giống nhau, cãi nhau, rất tốt sao. ”Ông ngoại! Cậu nhỏ!” Cục Cưng hai tay biến thành cái loa, hướng về phía cha con hai người vẫn còn chơi trò trốn tìm gọi. ”Bonaparte, ta nói, liền coi như ông học theo giọng nói Cục Cưng, ta cũng là sẽ không...” Lời còn chưa nói hết, Trác Nhất Phong cảm giác, cảm thấy có cái gì không đúng, thanh âm này cũng không phải là loại Bonaparte có thể học được. ”Cục Cưng... Là giọng nói cục cưng.” ”Ông ngoại - -” cục cưng kêu ông, để xuống vali hành lý chạy như bay đi qua, Trác Nhất Phong dừng bước lại nhìn xem Cục Cưng hướng ông chạy tới, từ từ ngồi xổm người xuống dương lồng ngực nghênh đón bé: “Cục Cưng - - “ ”Ông ngoại!” Hai nguời cuối cùng lần nữa ôm chầm, thần kinh Trác Văn Dương luôn trong trạng thái căng thẳng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo, ở thời khắc mấu chốt Cục Cưng đột nhiên xuất hiện cứu anh một mạng. ”A, Cục Cưng của ông, cục cưng ngoan của ông ngoại, có nhớ ông ngoại không?” ”Nhớ ạ! Cục Cưng rất nhớ ông ngoại.” Cục cưng hướng tới gò má Trác Nhất Phong hôn một cái, “Thời điểm Cục Cưng ở Australia cũng ngày ngày nhớ tới ông ngoại đâu, cho nên liền sớm trở lại.” ”Ừ...” Trác Nhất Phong sững sờ một tý, Cục Cưng cũng nói bé vừa mới từ Australia trở lại, như vậy hôm nay chứng kiến đứa bé kia không phải là Cục Cưng? Nhưng mà... Không thể nào chứ, hai nguời thế nhưng giống nhau như vậy, chẳng lẽ ông là ông ngoại còn nhận sai cháu gái của mình? ”Ông ngoại, ngài làm sao vậy?” Cục Cưng biết rõ còn cố hỏi hỏi, vụng trộm nhìn Trác Văn Dương một cái: “Cục Cưng trở lại ông ngoại chẳng lẽ không cao hứng sao?” ”Đương nhiên không phải.” Trác Nhất Phong mắt xoay chuyển, Cục Cưng cũng trở lại, đứa bé kia ông cũng không phải suy nghĩ. Kết quả... Thế nhưng hoàn toàn OK? Trác Văn Dương vô lực tê liệt trên ghế ngồi, anh hết sức nghiêm trọng hoài nghi mình đến cùng có phải hay không là con ruột của cha anh, rõ ràng anh cũng là cha của đứa trẻ. Trác Văn Dương bất mãn bĩu môi, Trác Nhất Phong trừng mắt liếc anh một cái, sợ là đã kéo thần kinh của anh đang thả lỏng cũng đứng lên, anh chẳng lẽ lại chuyện làm cái gì khiến cho Trác Nhất Phong tức giận? ”Lần này ta tha thứ con, tiếp theo con lừa gạt nữa ta cùng Bảo Bối đưa Cục Cưng đến địa phương khác...” Trác Nhất Phong híp híp mắt, Trác Văn Dương đành phải đối ông cười khổ, thiệt là, ông là cha kiểu này... Ai. ”Con biết rõ con biết rõ...” Lần sau liền tính Cục Cưng ở trước mặt của anh khóc, anh cũng sẽ không để Cục Cưng rời đi bên cạnh anh, vài ngày này cục cưng không có ở đây, anh chỉ sợ bị An Bảo Bối cùng Trác Nhất Phong phát hiện. Nhưng mà lần này coi như xong, chỉ hy vọng tiểu tổ tông kia không cần lại bắt nạt anh, nói dối gì gì đó, anh đã lãnh đủ rồi. Cục Cưng ôm thân thể Trác Nhất Phong, hướng về phía Trác Văn Dương le lưỡi một cái, hai tay làm ra hình chữ V. Trác Văn Dương chỉa về phía bé, đứa bé này, thực sợ bé bản tính khó sửa đổi. ”Nếu Cục Cưng đã trở lại, sắc trời cũng không sớm, chúng ta về nhà đi được hay không?” ”Được!” ”Nhìn Cục Cưng vài ngày không thấy, sắc mặt đều trở nên khó coi, chờ ông cho con ăn ngon.” ”Tốt!” Cục Cưng ngọt ngào gật đầu, quả nhiên không có bị bọn họ phát hiện hôm nay ở trong đứa bé đuổi theo trong phòng ăn là bé. Mới vừa đi vài bước, Cục Cưng chợt nhớ tới một nhân vật quan trọng tồn tại, mặc dù biết đại khái An Bảo Bối xem chừng còn ở trong phòng ăn cùng người đàn ông kia nói chuyện phiếm, vì không để cho Trác Nhất Phong phát hiện, bé còn giả bộ làm ngu ngốc hỏi thăm: “Ông ngoại, mẹ đi đâu?” ”Mẹ hả...” Trác Nhất Phong đột nhiên dừng bước lại, đúng rồi, còn không kịp đem chuyện An Bảo Bối xem mắt nói cho Cục Cưng, Cục Cưng vẫn luôn cùng An Bảo Bối sống nương tựa lẫn nhau mà biết mẹ mình muốn cùng nam nhân khác kết hôn, cũng không biết sẽ là dạng phản ứng gì, có thể hay không đối với mẹ mình cảm thấy bài xích? ”Làm sao vậy? Ông ngoại? Mẹ chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? “ Đúng vậy, dựa theo phản ứng của Trác Nhất Phong, quả nhiên An Bảo Bối hôm nay là đi xem mắt? ”Ân... Cục Cưng, ông ngoại không biết làm như thế nào nói cho con, nhưng mà coni nên biết, mẹ yêu ngươi, cho dù có một ngày sẽ có một người cùng mẹ, mẹ cũng là vẫn như cũ yêu con...” Trác Nhất Phong đối với cục cưng giáo dục tư tưởng, những lời kia, bé nhưng là so với ai khác đều rõ ràng, nhưng là chân chính gặp được, cũng không phải là thả lỏng tâm tình có thể tiếp nhận. ”Cho nên, ông ngoại là nói mẹ muốn tái hôn?” Bé không có lộ ra khuôn mặt nôn nóng, phiền muộn, chỉ là mang theo vẻ tươi cười nhìn ông. Trác Nhất Phong có chút không đành lòng, nhưng mà ông thật sự là không nghĩ nhìn An Bảo Bối sống cô độc một mình.