“Biết rõ, biết rõ...” Vinh ba vuốt tâm tình nói, “Chờ một chút con vào phòng bếp nói Bảo Bối đi ra, ba có chút lời nói nghĩ muốn cùng cô ấy nói...” “Ba muốn cùng cô ấy nói cái gì?” “Bốp - -” Vinh Ninh giọng điệu cứng rắn mới vừa mở miệng hỏi, Vinh ba một bàn tay vỗ tới bắp đùi của anh, Vinh Ninh đau nhe răng nhếch miệng, “Kêu con đi con phải đi, ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy? Ba còn có thể đem cô ăn được không? Con cũng không nghĩ con là nên đối đãi Cục Cưng và Bảo Bối như thế nào, thân là ba của con, không cùng người ta nói xin lỗi có thể được sao?” Vinh Ninh lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt không tình nguyện nói, “Được được được, con biết rõ vẫn không được sao? Nhưng người làm sai chuyện là con, phải nói xin lỗi cũng là con nói xin lỗi, không lần lượt đến ba.” Vinh Ninh thanh âm càng ngày càng thấp, nhưng Vinh ba trực tiếp rống lên, “Nhanh đi!” Lão gia tử ngày thường rất ôn nhuận, vạn nhất phát hỏa, ông đến cũng có chỗ đáng sợ. Mặc dù, Vinh Ninh tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng cũng biết Vinh ba tìm An Bảo Bối nói chuyện, cũng nhất định sẽ không để cho An Bảo Bối khó xử hoặc làm những chuyện gì quá phận đối với cô. Vinh Ninh đi đến phòng bếp, thò đầu ra đối với trong phòng bếp đầu ho khan vài trận. Trong phòng bếp, hai người phụ nữ còn đang bận khí thế ngất trời, An Bảo Bối quay đầu, ngọt ngào hỏi, “Có chuyện gì sao?” Mặc dù trong hốc mắt của cô còn có chút một chút lệ quang lóe lên, Vinh Ninh nhìn mắt của cô, lại an tâm cười cười, ánh mắt hạnh phúc như vậy... anh nhìn, nhiej tim đã đập không quy tắc. “Ba tìm em có lời muốn nói, có được hay không? Nếu là không nguyện ý, liền nói thẳng ra, cự tuyệt là được.” “Đúng, lời nói của lão đầu tử kia, từ trước đến nay mẹ xem như không khí, con đừng để ý.” Vinh mẹ để tay trên vai An Bảo Bối, một dòng nước ấm liền như vậy chảy ở trong lòng của cô, cô lắc đầu nói, “Không quan hệ.” Sớm muộn cũng là muốn đối mặt, hơn nữa Vinh ba cũng không phải loại người gây chán ghét. An Bảo Bối rửa tay, ra phòng khách, Vinh ba mỉm cười cùng cô gật đầu, kêu cô đi theo ông đến trong thư phòng, An Bảo Bối âm thầm dùng ngón tay xoắn tạp dề, cô nhìn thấy Vinh ba đi đến chỗ bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, sau đó móc ra một cái hộp tinh xảo để ở trên bàn viết, ông điềm đàm hướng về phía An Bảo Bối cười, kêu cô đến. An Bảo Bối đi qua, Vinh ba đem cái hộp mở ra, một cái vòng ngọc liền xuất hiện ở trước mặt An Bảo Bối, chất lượng ngọc kia thoáng mờ đi một chút, có thể coi là chưa thấy qua quá nhiều đồ quý báu An Bảo Bối cũng một cái có thể nhìn ra cái vòng ngọc này giá cả xa xỉ. Vinh ba đem vòng ngọc lấy ra để ở trong tay nhìn. Tựa hồ là lẩm bẩm tự nói, hoặc như là nói với An Bảo Bối, “Vòng tay này, là năm đó mẹ của ba ở trước lúc ba kết hôn tặng cho lão bà của ba, đây cũng liền tính là mẹ chồng tặng đồ vật gia truyền cho con dâu đi, thật nhiều năm đều để ở chỗ này cũng không đeo, ngọc vật này là có nhân khí, để đặt thời gian lâu dài, không có người mang, màu sắc cũng liền trở nên mờ đi.” Ông nhìn An Bảo Bối một cái, “Đúng rồi, Vinh Ninh có tặng cho con một cái nhẫn ngọc đúng không?” An Bảo Bối gật đầu nhẹ, “Dạ.. nhưng mà hiện tại con không đeo ở trên người.” Bây giờ chiếc nhẫn kia còn đáng thương bị cô chôn ở chỗ chân tường nhà Trác gia. “Chiếc nhẫn đó, con có nghe nói qua lịch sử của nó chưa?” An Bảo Bối lắc đầu, cô không có nghe nói qua. Chỉ là vẫn nhìn Vinh Ninh đeo, xem ra hẳn là vô giá. Sau khi chia tay, cô liền thấy cũng không đeo.