Vinh Ninh chỉ vào trong hồ nước, giống như là cũng sớm đã làm xong, chuẩn bị thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, An Bảo Bối nhìn anh cái bộ dạng tức cười kia, đành phải không nhịn được cười khanh khách, “Được rồi được rồi, đem những thứ lý luận lộn xộn kia của anh đều ném vào Thái bình dương đi tốt lắm, em lại không nói gì... Nói đùa và nói nghiêm túc, anh còn phân không rõ sao?” “Anh biết rõ.” Vinh Ninh lập tức trầm trụ thanh âm, kéo tay của cô, làm như tuyên thệ, “Có muốn hay không... Theo giúp ta đi gặp người nhà của anh, và bạn bè.” Từ lúc đầu, đoạn thời gian hai nguời vừa mới lui tới kia, thoáng cái liền rơi vào bể tình An Bảo Bối là thấp kém, theo ý nếu cô đã lui tới cũng nên trông thấy bậc cha chú nhà trai, ở phương diện này bất kể là đối với nhà người có tiền, hay là người nhà bình thường mà nói đều là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà chính là chuyện hết sức bình thường như vậy, cho đến khi rời đi bên người Vinh Ninh, toàn bộ 8 năm qua, cô cũng không có ước nguyện được đền bù qua, đã từng rất muốn hỏi Vinh Ninh, có thể hiểu tất cả mọi thứ về anh hay không, người nhà của anh, bạn bè của anh, nhưng mà trước giờ Vinh Ninh lại cũng không có cho cô cơ hội như thế, khi đó lúc nào cô cũng tự an ủi mình, có lẽ đối với Vinh Ninh còn có chính mình mà nói, gặp người gì gì đó, khó tránh quá sớm, lâu ngày cho đến khi đã nhiều năm như vậy, cô cũng đã hoàn toàn quên mất cái loại cảm giác này năm đó. Đột nhiên Vinh Ninh yêu cầu, vẫn là hơi chút đem mình sợ hết hồn. Vinh Ninh nhìn ánh mắt An Bảo Bối lóng lánh, một bộ dạng bất khả tư nghị, anh kéo tay của cô, nhẹ nhàng hỏi, “Em có muốn không?” “Vì cái gì?” Rõ ràng chính là chuyện rất bình thường, cô lại còn là bật thốt ra ba chữ này, vì cái gì... Đúng vậy, vì cái gì a. “Trên thế giới không có vì cái gì nhiều như vậy, chỉ là muốn cho em đi cùng anh gặp gỡ bạn bè của anh, người nhà của anh.” Vinh Ninh hôn một chút đầu ngón tay của cô, “Sau đó nói cho bọn họ biết, người phụ nữ này...” Anh chỉ vào chính mình đứng đối diện An Bảo Bối, “Là anh muốn, muốn lấy về nhà làm lão bà, muốn cả đời đều ở cùng một chỗ với người phụ nữ này, như vậy... Bảo bối, nghe được lý do như vậy, em có nguyện ý hay không cùng anh ở chung một chỗ? Đi gặp người nhà của anh, bạn bè của anh?” An Bảo Bối ngẩng lên đầu nhìn Vinh Ninh, một khuôn mặt cảm thấy giống như là dường như đã có mấy đời mặt, gật đầu nói, “Được.” “Ừm...” Thật lạ, vì cái gì chỉ những lời nói đơn giản, đi gặp người thân của nhau, chuyện bình thường đơn giản như vậy, cô lại hạnh phúc giống như mua vé số trúng năm trăm vạn vậy, vui mừng, không nhịn được nước mắt rơi như mưa? “Ngoan...” Vinh Ninh ôm cô vào lòng, đi từ từ, nhân tiện thân mật lau nước mắt của cô. Nếu như nói đời này anh Vinh Ninh không sợ trời không sợ đất, lòng dạ thẳng thắn vô tư lời nói, như vậy đời này anh tối thực xin lỗi người kia chính là An Bảo Bối. Cũng may thời gian còn không quá muộn, đủ để 2 bên có thể bù đắp cho nhau. Đối với cô, không vỏn vẹn chỉ là xin lỗi, còn có tình yêu. “Đúng rồi, em cảm thấy em nên gọi điện thoại cho Tô Nhất Dạ, thông báo một chút.” “Không cần, trước gặp bạn bè và người nhà của anh, về phần Tô Nhất Dạ... Chờ chúng ta đã sắp cử hành hôn lễ trước một ngày thông báo, nói cho cô ấy biết một tiếng là được.” “Nhưng mà... Hôm nay cái thân cận này...” “Không quan hệ, chú út sẽ giải thích tốt.” “Vì sao a? Tô Nhất Dạ cũng không phải bạn bè của anh sao?”