“Ai...” An Bảo Bối cảm thấy dưới lòng bàn chân bước, mỗi một bước đi tựa giống như là người bị chốt quả cầu sắt gian nan, làm cho cô không có nửa điểm tinh thần, Cục Cưng từ trong nhà Vinh Ninh đi ra, thẳng nhận lấy, nửa đường kẹt xe nghiêm trọng, An Kỳ bỏ cô xuống đi tìm Cục Cưng, để cho cô sớm đi trước, lời nói này đơn giản, không phải là nói rất rõ ràng, mọi người cùng nhau đi sao? Kết quả lại vẫn là đem cô bỏ xuống. An Bảo Bối dừng bước lại nhìn xem tủ kính ven đường trong bầy đặt búp bê vải, cả người đều dán lên, nhìn xem búp bê vải bộ dáng gượng cười, nhẹ giọng lẩm bẩm nói, “Mày cũng giống như tao sao? Đi làm chuyện bản thân mình không thích làm, bất quá, mày so với tao hạnh phúc hơn nhiều, bởi vì có người chỉ muốn nhìn thấy mày sẽ trở nên rất vui vẻ, đây cũng là lí do mày tồn tại đi?” Vừa mới cùng búp bê vải cách tủ kính nói dứt lời, An Bảo Bối lại là một bộ dạng rầu rĩ không vui, giơ tay lên nhìn thời gian, lập tức liền đã tới thời gian ước hẹn rồi. “Nguy rồi, bị muộn rồi!” Lần hẹn hò này là vì muốn cùng cái người muốn cùng bản thân hẹn hò nói chuyện một chút vấn đề, lãng phí thời gian của người ta cũng coi như xong, thế nhưng cũng không thể ngay cả gặp mặt đều làm cho đối phương chờ đợi. Mới vừa quay đầu, đột nhiên trong lúc đó, cánh tay bị người khác lôi kéo, còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo của người kia, thân thể cũng sớm đã bị người ta kéo vào trong lòng của anh ta. “Cứu...” “Là anh!” Hai chữ cứu mạng kia còn không có từ trong miệng của cô nói ra, người nọ phát ra âm thanh trầm thấp rầu rĩ từ đỉnh đầu của cô vang lên, An Bảo Bối kinh ngạc một trận, nhưng trong lòng kia đột nhiên nổi lên tầng tầng rung động, lại thủy chung ở trái tim cô vẫy không đi, nhưng, dù sao lý trí còn là làm cho cô khôi phục bình thường. Hôm nay... Hiện tại... Cô làm sao có thể gặp anh? Không biết như thế nào cho phải, nhưng là thân thể cứng ngắc, coi như đại não chi phối ý nghĩ của mình, nhưng mà thân thể không nhúc nhích được, chính là không nhúc nhích được. Muốn gặp anh, cũng không dám, hiện thời anh liền ở trước mặt của mình, thậm chí còn có thể rõ ràng rành mạch cảm nhận được trong thân thể của anh nhiệt độ chậm rãi tản mát ra, dường như người kia liền nghĩ là hiểu cô hết thảy, khí lực ôm cô trở nên càng lớn. “Tôi... Tôi...” Tôi đang vội, tiếng nói kia ngăn ở trong miệng của cô, lại như thế nào cũng nói không ra, người này... Vinh Ninh anh ta... Vinh Ninh yên lặng không nói gì buông thân thể của cô ra, anh sợ anh động tác bất thình lình này của anh sẽ hù đến người phụ nữ này. Hai nguời bốn mắt nhìn nhau nhìn chăm chú một trận, trầm mặc đã lâu, hai nguời không ai từ trong miệng nói ra nửa chữ, bầu không khí ái muội không rõ, tựa như là thiếu nam thiếu nữ vừa mới bắt đầu nói yêu đương, hai người trên mặt gạt đi một tia ửng đỏ, An Bảo Bối kịp thời cúi đầu xuống, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến, thế nhưng sẽ ở dưới tình hình như vậy hai nguời lần nữa gặp nhau. “Em sẽ không có cái gì, nghĩ muốn nói với anh sao?” Vinh Ninh thân thể cúi xuống, làm cho mình thân cao bằng An Bảo Bối, hai tay chống đỡ đầu gối, nghiêng đầu hỏi thăm. Muốn cúi đầu, trốn tránh ánh mắt Vinh Ninh, chiêu số này hiển nhiên cũng đã hoàn toàn bye bye, An Bảo Bối có chút vô tội ngẩng đầu lên, điểm điểm, lại lắc lắc, cô không biết mình đến cùng phải nói như thế nào mới tốt. “Oh...” Vinh Ninh trừng mắt nhìn, trên vẻ mặt có chút một chút thương cảm, “Được rồi, nếu là em không có lời nói nói với anh, anh đến là có lời muốn cùng em nói.”