“Ba và con đi ra ngoài trước.” Vinh Ninh kéo Cục Cưng rời đi, đóng cửa lại, thân thể ngồi chồm hổm nhìn cô, “Làm sao vậy? Có chuyện gì tìm ba? Đợi lát nữa ba muốn ra ngoài cùng Nhị gia gia, có lẽ hôm nay là không chiếu cố được Bảo Bảo, Cục Cưng ở nhà ngây ngốc cùng ông nội và bà nội vui chơi được hay không?”
“Nhưng mà...” Cục Cưng hai cặp mắt vòng vo chuyển, “Ông ngoại để cho con bây giờ trở về nhà.”
Đôi mắt Vinh Ninh trong giây lát không có hào quang, bắt đầu từ lúc hai chữ ông ngoại được nói ra khỏi miệng, “Thì ra là như vậy a.” Vinh Ninh tựa hồ vô cùng dịu dàng, vuốt ve đầu của cô nói, “Bây giờ ông ngoại còn không có dự định tiếp nhận ba, ba cũng không có cách nào đưa Cục Cưng trở về.”
“Không quan hệ, Cục Cưng tự một mình có thể về nhà.” Thật sự là không thể nhìn gương mặt này của Vinh Ninh, bộ dạng đáng thương, nhìn trong lòng của cô cũng một chút run rẩy, lưu cho Vinh Ninh một nụ cười tươi tắn, một tay bye bye, nên rời đi trước.
Vinh Ninh thở dài một hơi, nhìn qua hành làng kia cũng sớm đã không có bóng dáng, đổi lại lúc đi đến căn phòng hé ra khuôn mặt nhàn nhã, lại phát hiện Vinh Dự đang hướng về phía gương chính mình loay hoay đầu không nhiễm một hạt bụi lại đang nghiêm chỉnh trải tóc.
“Chú đang làm gì?”
“Sửa sang lại kiểu tóc.” Vinh Dự dễ dàng đáp trả Vinh Ninh vấn đề, thậm chí còn là một bộ dạng thản nhiên tự đắc.
“Phục chú.” Vinh Ninh mặt mỉm cười không chút khách khí đem tóc của anh ta làm loạn, chọc cho Vinh Dự bất mãn, Vinh Ninh đến là không có tỏ ra không kiên nhẫn nhàn nhạt giải thích, “Chú trong ngày thường chính là quá mức cứng nhắc, bất kể là kiểu tóc hay là ăn mặc, nếu là mặc cháu tìm quần áo cho chú, lại kiểu tóc vừa rồi của chú, sẽ đem đối phương dọa chạy.”
Vinh Dự cẩn thận ngẫm lại, Vinh Ninh nói đến cũng không phải là không có đạo lý, hay là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia chờ anh ta động thủ.
Vinh Ninh tùy tiện cấm lấy tóc của Vinh Dự tóc, “Chú út, yêu cầu của chú cũng đừng quá cao, thấy đối tượng hẹn hò tạm được, liền trực tiếp đem chuyện làm đi.”
“Tại sao?”
“Trên cái thế giới này, chẳng ai hoàn mỹ, trong lòng mỗi người nghĩ, trên thực tế lại cũng không thể chân chính đạt được ước muốn, chú cũng đừng cứ mãi chọn tới chọn lui, sớm một chút thành gia, cũng coi như đúng tâm tư của ba rồi, cũng chặt đứt cái nhóm người hủ nữ có ý dâm dâm đối với chú.”
Vinh Dự mới vừa rồi còn đang hưởng thụ híp hai mắt, nghe lời nói của Vinh Ninh, chợt ngẩng đầu lên, “...” Lời nói mới vừa rồi của Vinh Ninh, rõ ràng mang theo lưỡi đao.
“Không phải là cháu nói...” Vinh Ninh thấp thân thể, nhìn qua trong gương Vinh Dự, lộ ra ánh mắt sắc bén, “Sớm một chút kết hôn cho cháu! Không cần cho cháu thêm phiền toái! Chú út!”
Vinh Dự khấu lỗ tai, anh cũng biết, Vinh Ninh tuyệt đối không có tâm tư tốt lại hòa nhã như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
4 chương
113 chương
107 chương
70 chương
52 chương
66 chương
308 chương