“Là không đáp ứng, cục cưng là con của cháu, cháu có trách nhiệm chiếu cố nuôi dưỡng, bảo bối là cháu thua thiệt cũng là cháu yêu, cháu cũng sẽ không còn như lần trước như vậy buông tay.”
“Năm đó vứt bỏ thê nữ nhân nhưng là ngươi, hiện tại cục cưng lớn như vậy, lại đáng yêu như vậy, ngươi hiện tại muốn dẫn bọn họ đi? Ngươi đang đùa gì đó? Ngươi thực coi Trác gia dễ khi dễ?”
“Cháu không phải là ý này, mà là năm đó đích xác là có thể thông cảm được...”
“Được rồi!” Vinh Ninh lời nói bị Trác Nhất Phong cắt đứt, “Ta lười không có thời gian cùng ngươi nhiều lời những thứ khác nói nhảm, ta sẽ không để cho nữ nhi cùng cháu ta lần nữa lên tàu cướp biển!”
“Cháu...”
“Chúng ta đi!” Trác Nhất Phong không đợi Vinh Ninh giải thích, kéo An Bảo Bối, vẫn chưa đi một bước, Vinh Ninh bắt lấy cô, “Chú Trác, vừa rồi chú nói cháu tuyệt đối không thể đáp ứng, cháu cũng không thể liền như vậy làm cho bảo bối cùng cục cưng đi theo chú đi.”
“Ta mang theo nữ nhi của ta cùng ngoại tôn nữ về nhà ngươi cũng quản?” Trác Nhất Phong trừng Vinh Ninh một cái, Vinh Ninh buồn bực, cúi đầu nhìn xem An Bảo Bối, “Bảo bối.” Lời của anh dịu dàng, “Anh chỉ là muốn cùng em trò chuyện, mặc kệem rốt cuộc hiện tại có nguyện ý hay không một lần nữa lại cùng anh cùng nhau nữa, anh cũng chỉ là nghĩ muốn nói với em, cho em biết trong lòng của anh hiện tại chính đang suy nghĩ gì, cũng muốn nghe một chút trong lòng của em nghĩ cái gì.”
“Em...” An Bảo Bối nhìn xem hai tay của mình bị hai người thân nhất giữ chặt, một bên là Vinh Ninh một bên là Trác Nhất Phong, Trác Nhất Phong vừa mới biết rõ sự thật, Vinh Ninh cũng ở trước mặt của ông xuất hiện, đúng là lúc ông nổi giận, bất kể là không phải là vì Vinh Ninh suy nghĩ, hiện tại thật sự là không nên lại làm cho hai nguời gặp mặt.
“Bớt cùng con của ta nói những lời nói kia buồn nôn, lừa gạt người khác, thủy chung cũng là không lừa được ta, đến phiên thủ đoạn tán gái, ngươi còn nộn vô cùng!” Trác Nhất Phong lớn tiếng mắng, ngược lại hỏi hướng An Bảo Bối, “Bảo bối, ngàn vạn lần không thể bị lời của hắn lừa gạt, cái kia kkhông phải là cái gì tốt, chẳng lẽ con quên tám năm trước ta vừa mới tìm được con? Cốt nhục như củi, lại mang thai? Nếu không thì cha tìm được con, năm đó con rất có thể chết đói đầu đường, mà hết thảy này là ai làm hại?”
Trác Nhất Phong nói có chút nói ngoa, nhưng là nhớ tới cũng có phàn là thật.
“Cho nên cháu mới nghĩ nói rõ ràng với các ngươi.” Vinh Ninh nuốt xuống một tý, trong mắt ôn tình lại không có còn để lại nửa điểm, “Mấy năm này... Cháu qua kỳ thật cũng không tốt.”
An Bảo Bối liễm hạ đôi mắt, cô hiểu, nhưng là hôm nay...
“Ta cũng đã sớm nói, ngươi không cần nói nhiều những thứ khác nói nhảm! Đuổi mau buông tay, chúng ta không nghĩ tạm biệt ngươi một cái!” Bên này Trác Nhất Phong vẫn như cũ không thuận theo không nháo.
“Bảo bối...”
“Bảo bối!”
An Bảo Bối giật giật bị Vinh Ninh bắt lấy cánh tay, “Vinh Ninh, anh còn là thả em ra đi.”
“Bảo bối...” Vinh Ninh mở ra miệng, cầm lấy cánh tay cô khí lực cũng giảm đi rất nhiều.
“Ba ba, chúng ta còn là đi về trước đi.” Thừa dịp Vinh Ninh không có khí lực, An Bảo Bối rút về cánh tay của cô, Trác Nhất Phong hơi chút dùng sức, đem thân thể của cô chuyển hướng phía sau ông, hung dữ chỉ đầu Vinh Ninh, “Ta nói cho ngươi biết, Vinh Ninh! Bất kể là ba ba ngươi, vẫn là sau lưng của ngươi tập đoàn Đế Không, ta mới sẽ không sợ! Người đã thua thiệt nữ nhi của ta rất nhiều, sẽ không lại khuyết điểm cô những thứ gì, nếu như ngươi còn dám đến dây dưa con của ta, ta thì để xuống toàn bộ thân gia tài sản với các ngươi liều lĩnh đánh cuộc!”
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
4 chương
113 chương
107 chương
70 chương
52 chương
66 chương
308 chương