“Đều đã là chuyện quá khứ rồi, có gì tốt để mà nói chứ.” Cô càng giả bộ không để ý, thì càng nói rõ là cô nhớ mãi không quên.
“Anh muốn nghe.” Anh cất giọng khàn khàn, nụ cười lạnh nhạt.
“Tôi không muốn nói.” Vô Song có chút tức giận, tại sao anh nhất định phải vạch trần vết sẹo của cô. Con ngươi tối sầm lại và thêm vài phần âm lãnh, nụ cười như không tồn tại,
“Không đề cập tới, là trong lòng em còn yêu hắn, không bỏ được hắn......”
“Mới không phải, là tôi đã quên toàn bộ những chuyện đã qua, không muốn nhớ lại nữa.” Cô kích động nên cắt đứt lời của anh, hốt hoảng che giấu lại chính là giải thích tốt nhất của giấu đầu hở đuôi. Trong lòng Đông Bác Hải phát lạnh, ánh mắt lạnh như được che bởi miếng băng mỏng lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, sờ sờ mặt trắng noãn của Vô Song, môi mỏng hơi mở;
“Hi vọng em không có gạt anh, là thật sự quên, bằng không......”
“Nếu không thì thế nào?” Vô Song khẩn trương hỏi. Nụ cười có một chút cứng đờ, thần sắc hơi nheo lại, cô gái chết tiệt này đã khẩn trương như vậy, lại còn dám trợn tròn mắt nói dối với anh, xem ra phải cho cô ấy một liều mạnh trước,
“Anh chém hắn.”
“......” Hai mắt trợn tròn, thân thể của Vô Song chợt căng cứng, cả trái tim đều run lên kịch liệt. Thế nhưng anh lại cúi đầu bật cười,
“Sợ? Sợ thì đừng có nói dối với anh, anh thật sự nghiêm túc đó.”
“Đông Bác Hải, tôi với anh là quan hệ như thế nào, tại sao anh lại nhúng tay vào quản chuyện của tôi?” Lần này thì Vô Song thật sự không thể nhịn được nữa mà nổi giận, đẩy ngã Đông Tam Thiếu đang chống ở phía trên cô, rồi ngồi dậy, một không phải là vợ của anh ta, hai không phải là nô lệ của anh ta, cô lui tới cùng với hạng người gì, là chuyện của cô, tại sao anh ta lại uy hiếp, cảnh cáo cô.
“Em muốn danh phận gì, anh hoàn toàn có thể cho em?”
Anh ngồi dưới đất, nghiêng đầu liếc cô, là cầu hôn trá hình sao? Cô muốn danh phận gì? A, Vô Song cảm thấy buồn cười,
“Thật sự danh phận gì anh cũng có thể cho tôi sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu vô cùng nghiêm túc. Vô Song cười châm biếm,
“Tôi xin hỏi Tam Thiếu Gia, anh yêu tôi sao?” Vô Song không biết, lúc cô hỏi những lời này, thì trong mắt có nhiều tia sáng, giống như là cô bé đang khát vọng ăn kẹo. Anh yêu cô sao? Không biết, không biết, anh thật sự không biết, anh chỉ muốn trói buộc người của cô, nhúng tay vào tất cả mọi chuyện của cô, bá đạo đoạt lấy tất cả của cô, tự mình hưởng thụ vẻ đẹp của cô. Là yêu? Hay là ích kỷ? Anh thật sự rất lẫn lộn, cũng không rõ ràng lắm. Nhưng, nếu như có yêu, mà cộng thêm chủ nghĩa đàn ông rắm thúi của chính anh, thì cũng sẽ không nói ra, cho nên anh chau mày, tự nhận nụ cười rất tàn khốc,
“Không thương.”
“Nếu đã không thương, như vậy xin mời Tam Thiếu Gia đừng đến quấy rầy tôi, làm cản trở đối tượng của tôi.” Vô Song bò dậy, cũng cố cười ra vẻ thoải mái, vỗ vỗ bụi đất trên người. Đông Bác Hải cũng đứng lên, nghe cô nói hai chữ 【đối tượng 】 thì a-xít a-xê-tíc ở trong lòng làm thế nào cũng không đè xuống đựơc, nhưng mà anh đã nói không thương cô rồi, chẳng lẽ lại đổi ý? Cô bé này không cười nhạo anh mới lạ, huống chi chính anh lại rắm thúi không chịu mất mặt, anh khẽ cắn răng nói:
“Chúc Vô Song, trước khi anh chưa kết hôn, thì em đừng mơ tưởng nói chuyện yêu đương.”
“Dựa vào cái gì?” Vốn là Vô Song đang nén lửa giận ở trong lòng, khi nghe lời này của anh, thì thét lên, anh cũng quá đáng ghét đi. Thấy cô nổi giận, trong tim của Đông Bác Hải thăng bằng hơn nhiều, tâm tình tự nhiên cũng khá không ít, ôm quyền cà lơ phất phơ mà nói:
“Dựa vào em xui xẻo chọc tới anh.” Đôi mắt của Vô Song phóng hỏa, hung ác nhìn chằm chằm vào anh, giận đến mức không muốn tốn hơi thừa lời mà hét to:
“Cút.” Tốt nhất là cút cho thật xa, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt cô. Đông Tam Thiếu cười cười, không thèm để ý, anh thích xem bộ dạng nóng nảy của nàng thỏ này. Nhưng anh không biết, con thỏ bị
ép quá cũng sẽ cắn người đấy!
“Chú ơi, không biết máy bay đã bay đi đâu rồi.” Cậu bé uể oải chạy tới, vốn là máy bay thì phải bay lên trời, cậu nghĩ làm cho nó bay cao hơn xa hơn, kết quả là bay không trở lại.
“Không sao đâu bảo bối, hôm nào chú mua cho con cái dễ nắm trong tay hơn.” Tâm tình của Đông Bác Hải thật tốt mà sờ sờ đầu của con trai.
“Dạ.” Cậu bé gật đầu một cái và nở nụ cười. Vô Song nhíu nhíu mày, con trai luôn luôn không thích cô thân mật với đàn ông, nhưng mà lại ngoại lệ với Đông Tam Thiếu, còn rất thích anh ta nữa, thật sự là không hiểu nổi. ◆◆ Phòng làm việc của Chủ tịch, Đông lão gọi Vô Song vào, và nói:
“Vô Song, tôi không biết cô và tổng giám đốc tập đoàn Hoa kiều có ân oán cá nhân gì, nhưng tôi hi vọng cô có thể để chuyện riêng xuống, và đón nhận hạng mục này.”
“Chủ tịch, thật sự xin lỗi, có thể ngài sẽ cảm thấy tôi xử trí theo cảm tính, nhưng tôi thật sự là không muốn đón nhận hạng mục này.”
“Ai.” Đông lão thở dài một cái,
“Vô Song, tôi tin là cô có nguyên nhân bất đắc dĩ, cũng biết cô là một đứa trẻ làm việc rất đúng mực, chẳng qua là, loại tâm tình này làm thay đổi thái độ làm việc, quả thực không nên mang vào công tác, thân ở chiến trường, cô không thể lùi bước, mà phải tự tin để đối mặt, biết không?”
“Chủ tịch.” Vô Song muốn nói gì đó, thì bị Đông lão giơ tay lên cắt đứt,
“Được rồi, cô đi xuống đi, hạng mục này tôi sẽ giao cho Kara phụ trách.”
“Cám ơn ông, Chủ tịch.” Vô Song xoay người, cô biết, đã khiến cho ông ấy thất vọng, có lẽ đúng như lời Đông lão nói, cô vẫn chưa đủ trửơng thành. Cô mới vừa trở lại bàn làm việc của mình, thì Ngả Mễ đã hấp tấp chạy tới, tiếng buồn bã thở dài nói:
“Vô Song, cô là đại ngốc nghếch, đại ngốc nghếch, đại ngốc nghếch.”
“Ngả Mễ, tôi làm sao?” Tiểu thư này lại phát bệnh thần kinh gì đây.
“Nghe nói cô đã từ chối hạng mục tập đoàn Hoa kiều?” Vô Song kinh ngạc nhìn cô ấy, quả nhiên cái tước hiệu chị Bát Quái này không phải là hư danh nha, nhanh như vậy mà cô ấy đã biết, cô gật đầu một cái, và nhẹ nhàng nói:
“Đúng vậy.”
“Vô Song cô là đại ngốc nghếch, đại ngốc nghếch, đại ngốc nghếch!” Ngả Mễ thật sự hận không thể mắng cô đến cẩu huyết phun đầu. (chửi cho mất mặt)
“Ngả Mễ, rốt cuộc là thế nào, chị có thể nói trước cho tôi biết rồi sau đó hãy mắng tôi đựơc không.” Vô Song thả tư liệu trong tay ra, và rất nghiêm túc nhìn cô ấy. Ngả Mễ nhìn qua hai bên thấy không có ai, nên cô ấy mới đưa lại gần lỗ tai của Vô Song, nhẹ nhàng nói ra:
“Tổng giám đốc tập đoàn Hoa kiều vẫn còn là một người đàn ông độc thân hoàng kim, cô biết chứ?” Vô Song lắc đầu, Kiều Lệ Vũ vẫn còn là một người đàn ông độc thân, cái này thì cô quả thật không biết.
“Cô cũng không biết?!” Ngả Mễ tức giận nhìn chằm chằm vào cô, ra vẻ, làm ơn đi đại tỷ, cô có thể hiện đại một chút xíu hay không. Vẫy vẫy trán, Ngả Mễ tiếp tục giải thích:
“Căn cứ vào sự điều tra của tôi, anh ấy không chỉ là người độc thân quý tộc, còn là một đàn ông tốt tuyệt thế hiếm có, luỹ thừa tình yêu của anh ấy vẫn là 1.”
“1, cái gì 1?”
“Chính là chỉ nói yêu có một lần, nghe nói còn là ở lúc thời kỳ trung học.” Ngả Mễ thật sự là phục cô, cái gì cũng không hiểu.
“Làm sao có thể?” Vô Song không tin.
“Là thật, Vô Song tôi cho cô biết nha, Chủ tịch muốn cô phụ trách kế hoạch này, chính là muốn âm thầm tác hợp các người, một cơ hội tốt như vậy, cô lại chủ động bỏ qua, cô cô cô cô...... Đầu có phải bị cửa kẹp hay không hả?” Ngả Mễ dùng ngón tay chỉ vào đầu của
Vô Song, cô quá ngốc rồi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
105 chương
12 chương
44 chương
22 chương
60 chương
364 chương
317 chương