Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em 25: đứa ngốc Khi Mặc Nõan tỉnh lại, thì đã là buổi trưa, cô cau mày, hô hấp có chút không thỏai mái, cô ấn đầu có chút chóang váng, thầm nghĩ, sao lại nhớ tới những chuyện năm xưa này chứ! Cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ và kéo rèm cửa sổ ra, tuyết đã rơi liên tục mấy ngày, hôm nay rốt cuộc cũng trong rồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ánh sáng làm cho ánh mắt của cô không nhịn được mà tràn nước mắt ra, mà Mặc Phi Tước thì nhắm mắt lại dựa ở trên ghế sa lon trong phòng, có một valy hành lý nhỏ dựa vào một chân ghế sa lon! Một trận gió lạnh thổi vào từ cửa sổ mở ra, làm cho anh lạnh mà tỉnh lại, thấy Mặc Nõan đứng ở bên giường đưa lưng về phía mình, anh giấu đi khổ sở ở đáy mắt, và nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi!” “Ừ.” Quay đầu lại, tròng mắt đen của Mặc Nõan nhìn anh chăm chú, thanh âm khàn khàn hơi gượng gạo, cho anh một nụ cười miễn cưỡng, cũng rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho Mặc Phi Tước mất hồn mà không dời mắt được! Hai người ngắm nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng cũng là Mặc Nõan đánh vỡ trầm mặc, “Cám ơn anh đã giúp tôi thu dọn hành lý!” Cô nhìn về cái valy hành lý nhỏ, nơi trái tim như có cái dùi đâm tới đau đớn tan lòng nát dạ! “Không cần cảm kích tôi, bên trong không có đồ của em, đều là tôi chuẩn bị cho cục cưng!” Mặc Phi Tước cũng nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cười nhẹ nhàng. “Quỷ hẹp hòi!” Còn tưởng rằng anh thật sự săn sóc như vậy, Mặc Nõan cố làm ra vẻ tức giận vểnh môi lên! “Đồ của em nhiều như vậy, tôi làm sao biết cái gì em muốn, cái gì em không muốn chứ?” Mặc Phi Tước oan khuất mà đứng dậy. “Này đồ của cục cưng còn nhiều hơn đó, làm sao anh cũng biết cái gì cần, cái gì không cần?” Rõ ràng là mẹ nghèo con quý! “Của cục cưng chỉ có một vài món đồ chơi, vốn là tôi cũng muốn cho cục cưng mấy bộ quần áo, nhưng dì Tần nói ngày sinh dự tính của em ở mùa hè, quần áo mùa đông căn bản là không dùng được!” Mặc Phi Tước vừa giải thích, vừa đi qua phía cô. Mặc Nõan tự nhận đuối lý, nên không nói gì nữa! Mặc Phi Tước bất tri bất giác đã đi tới trước mặt cô, trong nháy mắt thân hình cao lớn bao phủ cô, tim của Mặc Nõan đông đông đông cuồng loạn, cô bóp ngón tay thật chặt không để cho mình căng thẳng run rẩy, thấp thỏm mà nhìn thẳng vào mắt anh! Mặc Phi Tước mở đôi tay ra nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, ấm áp trong nháy mắt kia, làm cho nước mắt ẩn nhẫn của cô trào ra, từng giọt một rơi xuống quần áo của anh, hàm răng cắn môi dưới thật chặt, cô không cho phép mình khóc ra tiếng! “Nõan, đáp ứng tôi phải tự chăm sóc mình thật tốt!” Trong giọng trầm thấp lộ ra không đành lòng rõ ràng, nhưng anh vẫn không cố chấp để giữ cô lại. Mặc Nõan đã sắp khóc đến mức khóc không thành tiếng, chỉ là gật đầu một cái thật mạnh! “Điện thoại của tôi vẫn mở 24h chờ em, chỉ cần một cuộc điện thoại của em, thì cho dù tôi ở chân trời cũng sẽ bằng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt của em!” Mặc Nõan cau chặt chân mày thật sâu, tim bị nhéo đau đến mức sắp không thể hít thở, anh quá tốt với cô, cô thật sự gánh vác không nổi! Cho đến khi cô khóc đủ rồi, Mặc Phi Tước mới chậm rãi buông tay ôm chặt cô ra, cúi đầu yên lặng nhìn cô một cái, cái nhìn kia khiến lệ của anh chảy thẳng vào trong lòng! Nước mắt của cô yên lặng khóc và tựa như lướt qua người anh, Mặc Phi Tước chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cô đi, cố tình như không! Anh không thể đoán ra được, một chút cũng không đoán được! Rõ ràng cô có tình cảm với anh, nhưng lại không chịu tiếp nhận anh, anh đã vì sai lầm của mình mà đền bù rồi, vì sao cô lại cố chấp không chịu tha thứ cho anh như vậy, chẳng lẽ lỗi kia của anh, thật sự không thể đền bù được sao? ! Bởi vì khóc mờ mắt, Mặc Nõan không có nhìn đường nên đã đá phải giày mà tối hôm qua tùy ý cởi xuống, đầu đập một cái, Mặc Phi Tước cực kỳ căng thẳng, lập tức tiến lên ôm lấy cô, gấp đến độ bật thốt lên, “Cẩn thận cục cưng!” Một câu “Cẩn thận cục cưng”, làm cho Mặc Nõan nghe mà cảm thấy trong lòng chua đến mức có thể ủ ra đồ chua, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Phi Tước, lại cúi đầu nhìn bụng, vuốt cục cưng trong bụng và nói: “Mặc Phi Tước, anh thật sự rất coi trọng đứa bé này sao?” “Dĩ nhiên.” Trả lời rất dứt khoát, không cần suy nghĩ. “Vậy tôi so với nó thì sao?” Ánh mắt đen như mực của Mặc Nõan rất cố chấp, rất nghiêm túc. Mặc Phi Tước sững sờ một chút, và cũng vô cùng nghiêm túc nhìn lại cô, “Em!” “Không cần cố ý nói lời dễ nghe làm trái với lương tâm để lừa gạt tôi ở lại, vô dụng!” Cô ấn đâm vị trí trái tim của hắn. Tay nhỏ bé bị bàn tay to cầm lấy, anh nhìn cô thâm tình và nói: “Nõan, đây chính là lời thật lòng của tôi, trong lòng tôi, em so với bất cứ kẻ nào cũng quan trọng hơn, so với chính tôi quan trọng hơn!” “Vậy so với chị Uyển Nhu thì sao?” Đây là vấn đề mà cô vẫn muốn biết nhưng lại không dám hỏi, thật ra thì đáp án này đối với cô mà nói đã không còn chút ý nghĩa nào nữa, cho dù là cô ích kỷ nhỏ mọn cũng sẽ không tranh giành tình cảm với một người chết! Đều đã không quan trọng rồi, vậy tại sao còn phải hỏi chứ? A, đây chính là phụ nữ, trời sanh mâu thuẫn, chưa tới phút cuối chưa bỏ cuộc. Mặc Phi Tước rõ ràng bị vấn đề này của cô làm chấn động một chút, khuôn mặt lập tức đọng lại thành tượng đá, thậm chí thắt lưng hơi xê dịch một chút xíu, con ngươi khẽ co lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô giống như có tình cảm kịch liệt gì đó muốn phá kén ra, mím khóe miệng, anh im lặng thật lâu. “Anh coi như tôi không có hỏi đi!” Chống lại tròng mắt từ từ trở nên sắc bén của anh, Mặc Nõan lui ra một bước, nhẹ nhàng muốn đẩy anh ra, Mặc Phi Tước lại đột nhiên gia tăng sức lực trong tay, cúi đầu ở bên tai cô nỉ non: “Địa vị của em ở trong cảm nhận của anh, không ai có thể so được!” Mặc Nõan không dám tin mà ngẩng đầu lên, con ngươi kinh ngạc đụng vào trong tròng mắt ưng sâu thẳm mà lại vô cùng nghiêm túc, cô sợ hãi, kinh hoảng đến vui vẻ, không biết làm sao! Đáp án này cô đã không dám nghĩ lại còn không dám hy vọng xa vời —— Mắt thấy môi mỏng của Mặc Phi Tước sẽ đè xuống, cô giúp việc hầu hạ Mặc Nõan đột nhiên vặn tay cầm cửa đi tới nói: “Tiểu thư bên ngoài. . . . . . A ~ thiếu gia!” Xấu hổ quá! Thiếu gia lại ở trong phòng tiểu thư, tối hôm qua rõ ràng cô thấy thiếu gia từ trong phòng tiểu thư đi ra ngoài rồi mà! Mặc Nõan sợ mà đẩy Mặc Phi Tước ra, vẻ mặt thẹn thùng đỏ một cái, bóp vạt áo thật chặt và hỏi, xấu hổ mà nhìn cô giúp việc và hỏi: “Chuyện gì?” “Tiểu thư, bên ngoài có một vị tiên sinh họ Cố, nói là bạn của ngài, tới đón ngài!” Nói xong, cô giúp việc nhẹ nhàng liếc nhìn Mặc Phi Tước một cái, cô không phải người ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được tình cảm của thiếu gia đối với tiểu thư, cho nên cô bớt đi chữ ‘ trai ’. “Triển Dật?” Sao anh ta lại tới vậy? Mặc Nõan kinh ngạc đến mức nhăn mày, nghiêng đầu nhìn Mặc Phi Tước một cái, anh cũng đang nhìn cô chăm chú, mặc dù ánh mắt lạnh như băng nhưng không có dấu hiệu tức giận. “Ừ, tôi biết rồi, cô bảo anh ta chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay lập tức.” Mặc Nõan mềm mỏng cười với cô giúp việc, cô giúp việc gật đầu một cái rồi lui ra. “Anh đã thả tôi tự do rồi, thì không thể can thiệp mọi chuyện của tôi.” Mặc Nõan quay đầu lại, mở miệng đánh đòn phủ đầu. “Tôi có nói muốn cản trở em cái gì sao?” Mặc Phi Tước chau chau mày, ngược lại làm cho cô nghẹn. “Anh thật sự sẽ không can thiệp vào chuyện của tôi nữa?” Mặc Nõan làm như không tin, nhíu lông mày nhỏ nhắn hỏi một câu. “Đây không phải là em hy vọng sao? Chỉ cần là em hy vọng tôi đều sẽ làm!” Vậy sao? Tròng mắt của Mặc Nõan mới vừa còn có thần đã lập tức ảm đạm không còn ánh sáng, cô hi vọng cô có thể dùng mạng của mình đổi bình an cho cục cưng, anh sẽ không ngăn cản, anh làm được sao? “Nõan, nhớ em đã đáp ứng tôi rồi, phải chăm sóc mình thật tốt!” Thấy cô không nói lời nào, Mặc Phi Tước lại nói. “Tôi biết rồi, tôi một mình nhiều năm như vậy cũng không phải sống rất tốt sao, anh yên tâm đi!” Cô đột nhiên sáng tỏ thông suốt, ngược lại làm cho Mặc Phi Tước không yên lòng. Nhíu chặt đầu mày, thanh âm của anh trầm thấp, “Những năm này, em đều là một mình?” Rất khó tưởng tượng, cô chỉ là một cô gái yếu đuối vừa tinh khiết vừa ngốc, một mình hẳn là có nhiều ương ngạnh mới có thể gắng gượng qua thời gian cô độc tám năm, đột nhiên, Mặc Phi Tước cảm giác mình rất đau, là anh hại Nõan chịu khổ rồi! “Đúng vậy, đây không phải đều tại anh sao, không cho phép tôi kết giao bạn bè, làm hại tôi một người bạn cũng không có!” Dù sao cũng phải đi rồi, cô cũng không ngại nói cho anh biết những thứ này. “Nõan, không để cho em tùy tiện kết giao bạn bè, tôi cũng là muốn tốt cho em!” Anh không để cho cô kết giao bạn bè, là không muốn cô bị người ta lợi dụng, Nõan của anh quá đơn thuần, mà những trai gái kia cố gắng muốn đến gần cô, ai mà chẳng ôm mục đích mới muốn đến gần cô, đương nhiên anh không cho phép rồi! “Được rồi, tôi không nói với anh nữa, tôi muốn đi thu dọn đồ của tôi!” Mặc Nõan xoay người bước đi, Mặc Phi Tước cũng đi theo, lúc thấy cô ngồi xổm người xuống lấy cái valy thì ngăn cô lại, đỡ cô ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng nói: “Để tôi!” “Cám ơn!” Mặc Nõan theo lễ phép, mà nói tiếng cám ơn. “Nõan, thật xin lỗi, những năm này tôi hại em chịu khổ rồi!” Mặc Phi Tước vừa sửa sang lại quần áo cho cô, vừa áy náy nói xin lỗi. Mặc Nõan vuốt bụng, nghiêng đầu cười hì hì nhìn anh, “Tôi không trách anh!” “Mà tôi trách chính mình.” Tay gấp quần áo dừng lại, anh cầm tay của Mặc Nõan , “Nõan, tôi thật sự rất muốn trở lại lần nữa với em!” Thấy Mặc Nõan chần chờ anh đưa tay vuốt bụng của cô và nói: “Coi như là em nể tình của cục cưng, tha thứ cho anh một lần có được không?” “Không được!” Mặc Nõan trả lời rất dứt khoát, cũng cự tuyệt rất cương quyết, chính là vì cục cưng cô mới không thể tha thứ cho anh, nếu như cô có thể sinh con bình thường, có lẽ cô sẽ có do dự! “Mặc Phi Tước, hai chúng ta đã rõ ràng rồi, tựa như anh nói, anh hại tôi không có con, tôi cũng hại anh không có vợ, không phải anh hận tôi sao, mà tôi đối với anh cũng đã chưa nói tới có hận hay không, hiện tại, tôi chỉ hi vọng chúng ta có thể trở thành người xa lạ, cuộc sống ai đi đường nấy, không can dự lẫn nhau, anh nghe rõ không?” Anh liên tục giữ lại, rõ ràng chọc cho Mặc Nõan không bình tĩnh, dây dưa một chút nữa cô thật sự sợ mình sẽ mềm lòng! Mặc Phi Tước nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt có chất lỏng đang lưu động, cô tổn thương anh thật sự rất sâu rất sâu, anh chưa từng hèn mọn như vậy mà cầu xin qua bất cứ kẻ nào, thế nhưng anh lại vì muốn cô ở lại mà buông tư thái xuống, vứt bỏ đi tôn nghiêm, nhưng đổi lấy chính là cô chẳng thèm ngó tới! Anh mím khóe môi tự giễu, nhớ ngày đó lúc anh cười nhạo Đông Bác Hải vô dụng, thật sự không có nghĩ tới có một ngày mình lại càng vô dụng hơn anh ta! Hít một hơi thật sâu, anh cúi đầu và giọng nói buồn buồn đáp ứng một tiếng, “Tôi biết rồi!” Anh xoay người từ trong tủ quần áo ôm quần áo của cô ra, tất cả đồ đều bỏ vào cho cô! Có đúng hay không. . . . . . Mặc Nõan nước mắt lấp lánh mà ngắm nhìn bóng lưng của anh, im lặng mà lẩm nhẩm ở trong lòng, cô cúi đầu vuốt bụng của cô nước mắt rơi thẳng xuống, Mặc Phi Tước anh chàng ngốc này không biết, thật ra thì cô đã tha thứ cho anh rồi!