Hôm sau, Đông Bác Hải từ trong hôn mê mà tỉnh lại, chuyện thứ nhất muốn làm chính là đi tìm Vô Song, Mặc Phi Tước ngăn anh ấy lại, anh đã phái người đi tìm rồi, phía dưới vách đá là biển lớn mênh mông, đừng nói hài cốt không vớt được, ngay cả xác xe cũng tìm không được! Đông Bác Hải không tin, anh ấy cố chấp muốn đi, hai người lại lôi kéo vật lộn một lúc, Đông Bác Hải ra một quyền trước đánh anh ra, sau đó ấy ấy vội vội vàng vàng muốn đi mở cửa, Mặc Phi Tước từ phía sau ôm lấy anh ấy, ném anh ấy trở lại, anh co quắp một chút rồi chân đứng không vững mà ngã ngồi xuống, hơi tàn ~ “Bác Hải, anh tỉnh táo lại đi, Vô Song cô ấy đã chết rồi! Chết rồi!” Mặc Phi Tước thở hổn hển nhìn anh ấy suy sụp tinh thần, anh có thể hiểu giờ khắc này tâm tình của anh ấy rất khổ sở ~ rất đau lòng, nhưng mà dù cho có khó chịu đau lòng thế nào, thì người cũng đã chết rồi, người sống muốn sinh tồn được, thì không thể tự giận mình hành hạ mình như vậy! “Vô Song cô ấy không có chết.” Anh rống lại anh ta, cặp mắt đỏ hồng, trong nháy mắt nước mắt đầy mặt: “Cô ấy đang chờ tôi đi cứu cô ấy, tôi muốn đi cứu cô ấy!” Anh lật người bò dậy. “Anh đi đâu cứu cô ấy?” Mặc Phi Tước lôi vạt áo của anh ấy, lạnh giọng chất vấn. “Cậu tránh ra!” Hai mắt anh như ngọn lửa, tháo tay anh ta ra, không có gỡ được, ngược lại khiến cho anh ta níu càng chặt hơn, anh khó chịu mà hét lớn một tiếng: “Tránh ra!” “Anh không phải vẫn luôn nói tôi rất cần ăn đòn à, hôm nay, tôi để cho anh đánh!” Có tức giận thì phát tiết với anh đo, phát tiết trong lòng ra thì có thể thoải mái một chút! Bùm! Anh ấy không chút khách khí mà đánh một quyền lên trên mặt tuấn tú của anh, vết máu nhạt từ khóe môi anh lan ra, Mặc Phi Tước đau đến mức cắn răng, cũng là không giận mà ngược lại cười, liếc mắt nhìn anh ấy, khiêu khích nhíu nhíu mày: “Đấu lại đi!” Bùm! Lại một quyền, đánh cho mắt anh nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu ra, gương mặt sưng đỏ, đau đến đọ ho khan một tiếng, khuôn mặt thật là đau! Hàm răng cũng rất đau, a! Thật đúng là quan báo tư thù (lợi dụng việc công trả thù riêng) đánh vào chỗ chết ~ “Tránh ra!” Đông Bác Hải dùng sức gỡ tay của anh ra, Mặc Phi Tước níu chặt áo của anh ấy, nhưng mà cũng không chịu buông tay, ói ra một ngụm máu: “Bác Hải, chị dâu nhỏ thật sự đã chết rồi, anh đối mặt với thực tế được không, đừng quên anh còn có đứa con phải chăm sóc, nó đã không có mẹ, chẳng lẽ anh còn muốn nó mất đi cha sao?” “Vô Song không có chết!” Anh ấy lại gầm thét một tiếng, rồi khóc! Mặc Phi Tước bị anh ấy rống đến đinh tai nhức óc, á khẩu không trả lời được, anh ấy không chịu đối mặt với thực tế, dù cho anh có nói 1000 lần, một vạn lần cũng sẽ bị anh ấy bác bỏ, anh từ từ buông tay ra, cúi đầu chống nạnh nặng nề thở dài rồi nói, “Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh đi đến hiện trường sự cố xem một chút, nhưng anh phải đáp ứng tôi, không được làm việc ngốc.” Đông Bác Hải hút hút lỗ mũi, ngừng lại nước mắt —— Mặc Phi Tước lái ô-tô chở anh ấy đi tới bờ biển, ngồi lên du thuyền, rồi đi tới địa điểm rơi xe, trên mặt biển có 19 chiếc du thuyền trôi lửng lờ đang vớt thi thể, ba chủ tớ cậu nhóc đã sớm ở chỗ này bận rộn nửa ngày, nhưng không có thu hoạch được gì. “Cha.” Phát hiện thấy bọn họ tới, cậu bé ra lệnh Ảnh Tử lái du thuyền đến gần bọn họ. Đông Bác Hải cứng đờ đứng ngổn ngang trong gió, ngắm nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, anh mê mang không biết làm sao, không phủ nhận sự thật, nhưng lại không chịu chấp nhận nó! “Tìm được gì không?” Mặc Phi Tước nhìn cậu nhóc và hỏi, cậu bé lắc đầu, ánh mắt sưng đỏ hiển nhiên là mới vừa khóc, cậu lẳng lặng nhìn mặt không có vẻ gì của cha, đoán không ra ý nghĩ trong lòng cha, lại không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của cha. “Mò được rồi, mò được rồi!” Lúc này, có người hô to lên một tiếng, mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, tim cũng theo đó nhấc lên tới cổ họng, hai chiếc du thuyền đến gần anh, trong lưới vớt lên một cái áo cưới lộng lẫy, chỉ cần nhìn một cái, thì Đông Bác Hải đã có thể xác định, áo cưới này là của Vô Song , anh giống như nổi điên nhảy từ du thuyền bên này sang chiếc du thuyền đối diện, đoạt lấy chiếc áo cưới ướt đẫm từ trong tay người kia, nắm ở trong tay thật chặt, lại một lẫn nữa lệ nóng doanh tròng! Không —— Những dòng nước mắt nóng hổi nện từng giọt từng giọt lên trên áo cưới lạnh như băng, đầy trong đầu đều là dáng vẻ mỉm cười cuối cùng lúc Vô Song nói yêu anh, khóc như mưa, lại xinh đẹp e rằng không ai bằng. Anh không tin, không tin Đông phu nhân sẽ chết, không tin. . . . . . Không tin. . . . . . Bùm! Anh bùm một tiếng, nhảy vào trong biển, anh muốn đi tìm Đông phu nhân về, bọn họ còn có hôn lễ chưa xong phải tiếp tục, còn có tương lai chưa xong phải tiếp tục. . . . . . “Cha.” “Bác Hải.” Cậu bé và Mặc Phi Tước sợ tới mức hô to một tiếng, Bạch Dạ và Ảnh Tử lập tức nhảy xuống. . . . . . ******************** *************** Buổi trưa, Thư Yên từ trên giường bệnh tỉnh dậy, trong phòng bệnh trống rỗng, cô cảm thấy mất mát không nói ra được, thì ra đây chỉ là một giấc mộng, cô mơ thấy Đông Hải Sinh luôn ở nơi này cùng với cô, a, cũng chỉ có trong giấc mộng thì anh mới có nhu tình như vậy, trên thực tế làm sao anh có thể quan tâm đến sống chết của cô! Cô ngọ ngoạy muốn bò dậy, nhưng mà cả người đều rất đau, vẫn còn rất mệt mỏi. “Tiểu thư, cô tỉnh rồi.” Cô giúp việc mang canh gà đi tới, thấy cô muốn ngồi dậy, thì cô ta vội vã cất canh gà rồi đỡ cô tựa vào trên giường, ở sau lưng của cô còn kê thêm một cái gối đầu, gối lên như vậy cho thoải mái một chút. “Ngày hôm qua, cô thật là hù chết tôi mà, tôi còn tưởng rằng cô muốn tự sát !” Cô giúp việc vừa đổ canh cho cô, vừa nói. “Tôi gọi điện thoại cho tiên sinh nói cô tự sát, kết quả. . . . . . Ai!” “Sao vậy?” Nghe cô ta thở dài, Thư Yên không nhịn được tò mò nên hỏi. Cô giúp việc dừng tay đổ canh lại, quay mặt sang nhìn cô có chút bi thương, “Tiểu thư, ngài còn chưa biết sao.” “Biết cái gì?” “Tiên sinh. . . . . . Tiên sinh tối hôm qua. . . . . .” Cô hầu gái ấp úng nói không hết câu. “Hắn thế nào?” Một dự cảm xấu xông lên đầu của Thư Yên. “Tối hôm qua ông ấy xảy ra tai nạn xe cộ, đến bây giờ cũng còn chưa có vớt được thi thể.” Cô hầu gái lấy dũng khí nói ra, chỉ thấy sắc mặt của Thư Yên vốn đã không tốt giờ thì trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt ngơ ngẩn, cả người run rẩy, cô hầu gái lo lắng nhìn hai mắt của cô, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chớ?” “Không có, tôi không sao!” Cô lắc đầu, gượng cười. Thấy cô còn có thể cười được, thì cô giúp việc cho rằng cô quá hưng phấn nên đổi đề tài, “Mấy ngày hầu hạ tiểu thư, nên tôi nhìn ra được, tiểu thư đi theo tiên sinh chỉ là bị ép buộc, hiện tại tiên sinh không còn nữa, thì tiểu thư cô cũng được tự do rồi!” “Cám ơn.” Cô giúp việc đưa canh gà cho cô, Thư Yên có chút ngây ngốc nói lời tiếng cám ơn, lúc đưa tay nhận chén thì không có cầm chắc, nên canh gà vung lên tay cô giúp việc, cô ta đau đến mức thét lên. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Thư Yên lập tức sợ hãi mà nói xin lỗi, kéo khăn giấy ở bên cạnh qua lau vết thương bị phỏng đỏ ở mu bàn tay của cô giúp việc, từng giọng nước mắt trong suốt giáng xuống, trong miệng vẫn nhớ tới: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” “Không sao! Không sao!” Cô giúp việc không sao, nhưng lại thấy bộ dáng rơi lệ này của cô, thì cô giúp việc có chút sợ hãi không hiểu, thuận miệng tìm một cái cớ chuồn ra ngoài, “Tiểu thư, tôi đi rửa tay.” Sau khi cô ta rời đi, thì Thư Yên lên tiếng khóc, hắn chết rồi! Hắn rốt cuộc cũng chết rồi! Cô tự do rồi, đây không phải là cô vẫn luôn hy vọng sao, nhưng vì sao cô không vui nổi, tim thật là đau, thật là đau, giống như là có vô số cây kim đang đâm vào, đau đến mức cô sắp nghẹt thở. “Bác sĩ nói thân thể em rất suy yếu, bé cưng cũng chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tâm tình không nên kích động.” Theo khăn tay đưa tới, Thư Yên chậm rãi ngẩng đầu lên, nói không kinh ngạc là giả , nhưng kinh ngạc cũng chỉ là một cái chớp mắt, một giây kế tiếp liền bị áy náy thay thế, cô tổn thương cậu ấy sâu như vậy, còn tưởng rằng cậu ấy sẽ tránh cô cả đời. “Anh mua cho em thức ăn trước kia em thích nhất, thèm ăn thì ăn chút đi, nếu không thì ăn chút cháo cũng được.” Anh đem một túi ny lon đựng đầy đủ thức ăn đặt xuống ở trước mắt cô, sau đó đặt ở trên tủ bên cạnh giường. “Làm sao cậu lại biết tôi ở bệnh viện?” Lau lau nước mắt, Thư Yên có chút ngượng ngùng mà hỏi. “Tối hôm qua có một cô gái gọi điện thoại nói cho anh biết em đã vào bệnh viện.” Anh cũng không nghĩ đến, cô luôn giữ số điện thoại của anh. Thư Yên nghĩ, chắc là cô giúp việc gọi cho cậu ấy, danh bạ điện thoại của cô chỉ lưu có mấy dãy số, cô ta lại như quỷ thần xui khiến mà gọi cho cậu ấy, cũng không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh. “Anh là ai?” Cô giúp việc rửa tay trở về nhìn thấy Chúc Kỳ thì rất là kinh ngạc, hai ánh mắt lóe sáng quét tới quét lui quan sát anh giống như là quét xem vi khuẩn (virus) vậy, Chúc Kỳ thấy cô ta nhăn nhăn mày, thì anh cũng muốn hỏi cô ta là ai ! “A ~ anh chính là vị tiên sinh mà tối hôm qua tôi gọi điện thoại?” Cô giúp việc bừng tỉnh hiểu ra. “Ừ.” Chúc Kỳ cũng gật đầu đáp nhẹ một tiếng. “Tiểu thư, anh ta mới là bạn trai thật sự của cô hả, ha ha.” Cô giúp việc tự nhận thông minh nên suy đoán, nhìn Chúc Kỳ có chút đẹp trai, dáng dấp thật là tuấn tú. “Không. . . . . .” Thư Yên đang chuẩn bị giải thích, thì cô giúp việc liền trực tiếp ngắt lời cô, “Tiểu thư có bạn trai chăm sóc, thì tôi cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa, hẹn gặp lại.” Lúc gần đi, cô ta còn không quên nhìn Chúc Kỳ một cái, so với tiên sinh lãnh khốc, cô cảm thấy người này làm cho người ta thích hơn. Thư Yên thở một hơi, nhìn về phía Chúc Kỳ, “Cậu đừng để ý, Tiểu Cúc đùa thôi.” “Anh cảm thấy mắt cô ấy rất tinh tường.” Chúc Kỳ cười nói có ngụ ý. Thư Yên sững sờ một chút, có chút không thích ứng với ánh mắt nóng bỏng của anh, nên tránh né. “Yên nhi, anh vẫn chờ em, cho anh một cơ hội chăm sóc em được chứ?” Anh đột nhiên kéo tay của cô và thổ lộ, Thư Yên giống như là một con thỏ bị kinh sợ, vội vàng rút tay của mình về, hoảng sợ nhìn anh. “Tiểu Kỳ, giữa chúng ta vĩnh viễn không thể.” “Tại sao không thể?” Anh rốt cuộc có điểm nào làm cô không hài lòng. “Tôi là chị cậu.” “Anh chỉ có một người chị, chị ấy là Chúc Vô Song.” “Tôi đã sớm không còn Thư Yên sạch sẽ của trước kia, cậu biết tôi mang thai con của người khác.” “Anh không quan tâm, chỉ cần là con của em, anh sẽ xem nó thành con của mình mà thương yêu.” “Tiểu Kỳ.” “Chỉ những thứ này thôi sao? Những thứ này đều không phải là vấn đề.” “Tiểu Kỳ.” Thư Yên tức giận: “Tôi không thương cậu.” Đây cũng là vấn đề rắc rối nhất giữa bọn họ. “Tình yêu là có thể từ từ bồi dưỡng, Yên nhi em hãy cho anh một cơ hội, anh có lòng tin em sẽ yêu thương anh.” Chúc Kỳ dùng mỉm cười để che giấu khổ sở trong lòng, mặc dù đã sớm biết cô không thương anh, nhưng nghe chính miệng cô nói ra, vẫn là cực kỳ đau lòng. “Thật xin lỗi.” Trước kia chưa cho cậu ấy cơ hội, hôm nay lại càng không thể, bỏ qua tình yêu không nói, cô cảm thấy bản thân mình rất dơ, căn bản không xứng với cậu vấy, cậu ấy đáng được có một cô gái tốt hơn. “Yên nhi, anh không muốn em nói xin lỗi.” Chúc Kỳ nắm chặt cánh tay của cô, đưa mắt nhìn ánh mắt sáng của cô, “Để cho anh chăm sóc mẹ con em, anh sẽ cho hai mẹ con em một tương lai tốt đẹp, để cho hai mẹ con em trở thành người hạnh phúc nhất trên toàn thế giới.” “Tiểu Kỳ, thật sự xin lỗi.” Cô rất xin lỗi. “Anh rốt cuộc điểm nào kém với Đông Hải Sinh?” Anh thu lại nụ cười và khổ sở mở miệng, anh có tiền mà, có thể vì hạnh phúc của cô mà kiếm ra tiền, tại sao cô lại cố chấp với một người đã chết! Nhắc tới Đông Hải Sinh lại làm cho Thư Yên rơi nước mắt, cổ họng cô nghẹn lại không phát ra được một tiếng, chỉ ra sức lắc đầu! “Được rồi, không nói vấn đề này nữa, ăn một chút gì đi!” Anh chuyển đề tài, không muốn nhìn thấy bộ dạng cô khổ sở, anh múc cho cô cháo thịt nạc đã nấu cả đêm, bưng lại đặt ở trước mặt cô, đang chuẩn bị cho cô ăn, thì Thư Yên ngừng nước mắt, nhìn anh nói: “Tiểu Kỳ, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?” “Em nói đi.” “Đi biệt thự Hương Sơn lấy một vật giùm tôi.” “Thứ gì?” “Một vali nhỏ, tôi để ở trong tủ treo quần áo.” “Đi bây giờ sao?” “Ừ.” “Ừ, anh rất nhanh sẽ trở về , có chuyện thì tìm bác sĩ.” Dặn dò xong, anh liền buông chén xuống , xoay người đi ra phòng bệnh, nhìn bóng lưng anh rời đi thì nước mắt Thư Yên thật vất vả mới ngừng được lại lăn xuống lần nữa, nói thầm ba chữ: thật xin lỗi. . . . . . Tha thứ cho cô vì cô vẫn luôn coi cậu ấy như em trai, cho tới bây giờ cũng không có có yêu cậu ấy, tình cảm là thứ không thể nhất miễn cưỡng, cũng là chuyện không miễn cưỡng được. Cậu ấy hỏi: anh rốt cuộc có điểm nào kém Đông Hải Sinh. Cậu ấy sai rồi, cậu ấy đều mạnh hơn Hải Sinh, chính vì cậu ấy mạnh hơn Hải Sinh, cho nên Thượng Đế mới công bình! Ở trong mắt người khác, có lẽ Đông Hải Sinh là tội ác ngập trời ngàn lần không tha, nhưng cô ở cùng hắn ba năm, bởi vì yêu, nên cô hiểu tất cả của hắn, hắn cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị thù hận che mờ tâm trí mà thôi! Chúc Kỳ đi tới biệt thự Thư Yên theo lời thì mới phát hiện ra mình bị lừa, anh tìm khắp cả biệt thự cũng không còn tìm được cái valy nhỏ theo lời cô, chỉ là ở trong ngăn kéo tìm được một cái hộp nhỏ, bên trong chứa một Con Rối nhỏ, mặt trên tấm thẻ còn viết: phần thưởng cho em trai nhỏ Tiêu Bác Hải. Theo màu sắc cùng với chữ viết của tấm thẻ mà xem, thì quà tặng này đã có lịch sử rất lâu rồi. Khi anh vội vội vàng vàng chạy về bệnh viện, thì cô y tá nói cho anh biết, bệnh nhân đã làm thủ tục xuất viện rồi, anh vội vã gọi điện thoại hỏi bà Thư, có phải Thư Yên được bà đón đi hay không, bà Thư trả lời là Yên nhi cũng không có liên lạc với bà, ngay cả chuyện cô vào bệnh viện bà cũng không biết. Thư Yên rời đi, là cô cố ý muốn trốn anh, trốn mọi người —— Nắm chặt điện thoại, cả người Chúc Kỳ đều hóa đá, tại sao cô ấy không chịu tin tưởng anh, không cho anh một cơ hội chứ? Hít một hơi lạnh thật mạnh, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại! “Tiên sinh, có thể cho mượn điện thoại của anh dùng một chút không?” Lúc này, một thiếu nữ trẻ tuổi, cột đuôi ngựa đen nhánh, mặc áo đầm trắng đơn giản, đi tới trước mặt anh mượn điện thoại. Chúc Kỳ mở mắt lạnh lùng nhìn cô gái, dáng dấp ngũ quan của cô gái rất tinh xảo, trang phục đơn giản làm cô rất thanh thuần, giống như Thư Yên năm đó, nếu đổi lại là thường ngày, anh không nể mặt tăng thì cũng sẽ nể mặt phật, hào phóng cho cô gái ấy mượn điện thoại, nhưng bây giờ, xin lỗi! Chúc đại gia anh đang thất tình, nên tâm tình cực kỳ khó chịu, cho nên. . . . . . rất keo kiệt. “Cô tìm người khác đi, phí gọi đường dài của tôi rất đắt!”