“Nhịn.” Mặc Phi Tước kềm chế bả vai Đông Bác Hải nói thận trọng. Mắt không chớp nhìn lên phía trên, chân mày của Đông Bác Hải rất run rẩy, nhịn thật sự rất khổ cực, thật là đau. . . . . . “Không nói lời nào, đại biểu là tôi nói đúng.” Gã cười ha ha, “Có phải rất hối hận vì đã không sớm một chút nhìn thấy rõ nó là loại đàn ông này hay không, hiện tại tôi cho cô một cơ hội, giết nó, tôi liền thả cô.” Hai mắt của Vô Song đẫm lệ nhìn anh, giống như khó tin. “Đưa.” Gã buông tay nắm chặt cằm cô, từ bên hông móc khẩu súng đưa cho cô, nhìn súng gã đưa tới, Vô Song không dám đưa tay nhận, mười ngón tay quấn vào nhau thật chặt, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên nhìn chằm chằm vào Đông Hải Sinh, tràn đầy nghi ngờ! “Cô hoài nghi là súng rỗng?” Nhìn thấu băn khoăn của cô, Đông Hải Sinh giơ súng bắn lên nóc nhà một phát. Bùm! Một tiếng súng vang lến, bốn phía khiếp sợ! Hiện trường hôn lễ bên ngoài biệt thự, tất cả mọi người bị tiếng súng này vang lên làm cho ngơ ngẩn —— “Tiếng súng từ đâu tới?” Chúc Kỳ nâng một ly rượu đỏ hỏi. “Hình như là từ trong biệt thự.” An Sâm đáp. “Mẹ.” Phản ứng kịp mẹ đã gặp nạn, cậu bé tung ra liền chạy đi vào biệt thự. “Tiểu thiếu gia.” An Sâm đuổi theo. “Tiểu QQ chờ cậu một chút.” Chúc Kỳ ném cái ly, nhấc làn váy mang giày cao gót cùng đuổi theo, anh một ngừơi ông mang giày cao gót chạy trên đường lúc trẹo lúc quẹo, anh định đem giầy đá bay đi. “Lần này còn có nghi ngờ không?” Gã lại một lần nữa đưa khẩu súng cho Vô Song đã bị sợ tới mức che lỗ tai, nụ cười sâu không lường đựơc càng sâu hơn nữa, Vô Song nhìn Đông Bác Hải một cái, anh nhẹ nhàng gật gật đầu với cô, để tay bịt chặt lỗ tai xuống, dòng nước mắt yếu ớt của cô lần đầu tiên sụp đổ, thân thể lạnh rung muốn lui về sau, nhưng mà cô không đường để chạy —— “Cầm lấy, nổ súng giết chết nó, thì cô được tự do.” Đông Hải Sinh duỗi chân dài một cái, đi tới phía sau lưng của cô, kiên quyết nhét súng vào trong tay của cô, bàn tay bao quanh tay nhỏ bé run rẩy cầm súng của cô thật chặt, khẩu súng hướng ngay Đông Bác Hải. Lòng của Vô Song đang liều mạng kêu: không, cô sẽ không nổ súng, sẽ không đả thương Bác Hải, chết cũng sẽ không. . . . . . “Cô đối với nó còn có cái gì đáng để lưu luyến, cô thật sự cho rằng nó thật lòng yêu cô sao? A, cô gái ngốc ngây thơ, Đông Bác Hải cùng mẹ nó là một loại hàng, đối với ai cũng sẽ không có tình cảm thật, chưa từng nghe qua một câu nói, con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa sao? Nổ súng!” “Không, không muốn. . . . . .” Vô Song liều mạng lắc đầu. Đông Bác Hải mơ hồ hít sâu một hơi, cả người đều giận đến phát run phát cứng, nhưng anh mặc nhiên biểu hiện không hề cử động. Đông Hải Sinh thấy anh còn có thể trấn tĩnh như thế, thì trong lòng không khỏi phát sinh lửa giận, nụ cười đọng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Vô Song lệ rơi đầy mặt, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đùa giỡn cười một tiếng: “Có phải cô rất muốn biết rõ, chuyện xưa xảy ra ở trên người Đông Bác Hải hay không?” Vô Song bỗng dừng nước mắt, quay đầu nhìn lại gã, đúng vậy, cô rất muốn biết rõ. “Như vậy, hiện tại tôi sẽ nói cho cô biết.” Gã cười tuấn nhã như vậy, liếc về phía Đông Bác Hải, rốt cuộc phát hiện anh có chút không giống, giận rồi, “Nên nói từ lúc nào đây?” Gã nhìn anh một cái, lần này như ý muốn đã chọc giận được anh, chỉ thấy hai nắm tay của anh siết chặt đến trắng bệch. “Mẹ.” Cậu bé xông vào, nhìn mẹ bị kèm hai bên thì cẩn thận, đi tới bên cạnh cha. “Tổng giám đốc.” An Sâm cũng đi vào ngay sau đó, kế tiếp là Bạch Dạ cùng với Ảnh Tử, cuối cùng đi vào là Chúc Kỳ nâng làn váy lên. Bạch Dạ và Ảnh Tử cẩn thận quan sát trên lầu, tự hỏi làm thế nào bằng tốc độ nhanh nhất đánh bại 19 ngừơi của đối phương. “Hãy nói từ thời điểm Đông Bác Hải hơn hai tuổi đi!” “Đông Hải Sinh, mẹ kiếp, mày có bản lãnh thì giết ông đi, không có bản lãnh thì câm miệng cho ông!” Đông Bác Hi giận đến mức không thể dừng lại mà gầm thét với gã, lần đầu tiên muốn nâng họng súng lên, lần này bị Mặc Phi Tước và An Sâm cùng nhau kéo lại. Vô Song sững sờ nhìn Đông Bác Hải, lông mi dính nước mắt nháy nháy, đoạn quá khứ kia thật sự nghĩ lại mà kinh ngừơi như vậy sao? Đông Bác Hải cắn răng thật chặt, đỏ mặt tía tai, con ngươi dính vào tia máu giống như là muốn nổ tung, đỏ thẫm đến kinh người, Đông Hải Sinh nói gì anh cũng không nghe được, ý thức lại một lần nữa bị vùi lấp vào trong quá khứ nghĩ lại mà đau lòng —— ****** Hồi ức của Bác Hải ****** Từ lúc Lưu Viên Viên dẫn người đến gia đình cậu náo loạn, tiểu Bác Hải liền phát hiện mẹ thay đổi, trở nên không thích cừơi, sau đó còn bảo cậu phải giữ bí mật với tất cả mọi người, nhất là cha, còn tấm bé nên cậu cái gì cũng không hiểu, người lớn dạy sao thì cậu làm như thế. Cuộc sống về sau cũng vẫn như thường ngày, mỗi lần cha tới đều sẽ mang quà đến cho bọn họ, tiểu Bác Hải vẫn rất thích dựa sát cha như vậy, quấn lấy cha kể chuyện xưa, nhưng mẹ luôn là bộ dạng có vẻ buồn bực không vui. Một ngày của hai tháng sau, lúc nửa đêm tiểu Bác Hải thức dậy đi tiểu, lúc đi qua gian phòng của mẹ, thấy cửa mở, cậu nhíu lại ánh mắt nhìn vào trong phòng, trên giường trống rỗng không có ai, lúc ấy cậu liền nghĩ, mẹ đi đâu vậy? “Mẹ, mẹ, ” Cậu kêu mấy tiếng, nhưng không ai đáp lại cậu, cậu gấp đến độ tìm người khắp nhà, nhưng mà mỗi gian phòng đều tìm khắp, cũng không có tìm được thân ảnh của mẹ, cậu gấp đến độ trong lòng lộn xộn, không biết nên làm thế nào cho đúng, ngồi dưới đất ô ô khóc rống, có phải mẹ không cần cậu hay không vậy? Cậu muốn mẹ, mẹ. . . . . . Cậu không biết khóc bao lâu, chỉ biết là lúc khóc đến cơ thể mỏi mệt, thì trong phòng khách sáng đèn. “Tiểu Hải.” Là thanh âm của mẹ, cậu để tay nhỏ bé xuống, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ nhìn mẹ đi tới chỗ cậu, và hưng phấn kêu lên một tiếng, “Mẹ.” “Con trai, sao con ngồi dưới đất khóc?” Mẹ ôm cậu từ trên mặt đất lên, mới phát hiện trên đất có nhiều vũng nước, toàn bộ đũng quần của cậu đều ướt. “Mẹ, mẹ đi đâu vậy, có phải mẹ không cần con hay không?” Cậu nức nở rầu rĩ nhìn mẹ, cái môi nhỏ nhắn vẫn còn đang run rẩy sợ hãi. Đối mặt với chất vấn của con, hốc mắt của cô bỗng đỏ hồi, ôm con vào trong ngực thật chặt, “Con trai, không phải mẹ không cần con, mẹ đi ra ngoài làm chút chuyện, đi, mẹ dẫn con đi tắm, ngủ.” Ở trên người mẹ, tiểu Bác Hải nghe thấy được một mùi rượu cồn, cùng với mùi nước hoa không thuộc về mẹ. Qua mấy ngày, tiểu Bác Hải phát hiện, mỗi buổi tối mẹ đều đi ra ngoài, rốt cuộc cũng có một ngày, lòng hiếu kỳ quấy phá nên cậu lặng lẽ theo dõi mẹ —— Tuy cậu chỉ hơn hai tuổi, nhưng cậu biết rất nhiều, cậu biết gọi điện thoại, biết phím nào gọi cho người nào, biết rõ làm sao thuê xe, cũng biết xài tiền như thế nào. Cậu theo dõi mẹ đi tới một Câu Lạc Bộ rất xa hoa, mẹ xuống xe đi vào, cậu xuống xe cho chú tài xế tờ giấy lớn 100 nguyên, rất phóng khoáng nói không cần ông ấy thối tiền lẻ, chú tài xế mở cửa xe giúp cậu, cậu xuống xe đã không kịp chờ đợi mà chạy vào bên trong, nhưng bị bảo vệ cửa cản lại, cậu nói, cậu muốn đi vào tìm mẹ, mấy bảo vệ cười ha ha, mặc kệ cậu giải thích thế nào, cũng không cho cậu đi vào, cậu cũng gấp muốn khóc, lúc này ——