Chết tiệt.” Nước mắt không hề báo trước mà chảy xuống rào rào, Vô Song vung lên cái túi trong tay đập tới Đông Bác Hải, thế nhưng anh lại không đau không ngứa mà lẳng lặng nhìn cô, và bật cười ~ “Tránh ra!” Anh cố gắng đến gần cô, nhưng lại bị Vô Song đẩy ra, cô lau nước mắt và cảm thấy uất ức, anh thế mà lại dùng cái loại đùa giỡn cô, một chút cũng không buồn cười, bại hoại!
Đông Bác Hải vẫn như cũ không giận mà ngược lại cười, đột nhiên anh làm một chuyện khiến Vô Song trợn mắt há hốc mồm —— “Vô Song, gả cho anh.” Anh quỳ một gối xuống, cầm trong tay một chiếc nhẫn nâng lên trước mặt cô, đôi mắt sâu như mực ở dưới ánh sao chớp động ánh sáng lóng lánh, so với kim cương trong tay còn chói mắt hơn, nhưng trong mắt của Vô Song chỉ có chiếc nhẫn kim cương.
“Chiếc nhẫn thật sự ở chỗ anh?” “Ừ, tối hôm qua anh thừa dịp lúc em ngủ say, đã lặng lẽ lấy nó ra, chính là muốn cầu hôn em một lần nữa.” “.
.
.
.
.
.” Không phải cô cũng đã đáp ứng rồi sao, lại còn một lần nữa, không sợ bị cô cự tuyệt à? “Vô Song, em có nguyện ý chấp nhận lời cầu hôn của anh không?” Nụ cười bên môi bởi vì khẩn trương mà có vẻ hơi căng thẳng.
Nguyện ý sao? Dĩ nhiên là cô nguyện ý.
Chỉ là ~ Đông tiên sinh hôm nay chơi quá đáng, lại còn bảo người giả vờ bắt cóc cô, cũng không sợ hù dọa rách mật yếu ớt của cô.
Đông tiên sinh người ta tuyệt đối là có lòng tin đối với vợ yêu, anh biết Đông phu nhân không phải người nhát gan như vậy, nên mới dám làm như vậy ~~ “Em.
.
.
.
.
.” Cô cố ý kéo dài âm cuối, lộ ra vẻ mặt khó lựa chọn.
“Nguyện ý, nguyện ý, mẹ nói nguyện ý mau đi!” Cậu bé núp ở bên trong bóng tối cũng vì cha mà lau mồ hôi, mẹ còn do dự cái gì chứ, mau gật đầu đáp ứng đi.
“A ~” “Thanh âm gì?” Vô Song nghe được một tiếng kêu thê thảm của con trai, thanh âm này còn có hơi quen tai.
Đông Bác Hải nhíu chân mày một chút, rồi mỉm cười giải thích: “Tiếng mèo hoang kêu thôi.” “Mèo hoang?” Đây là nơi quỷ quái gì mà có mèo hoang? “Meo meo ″” Chúc Kỳ bắt chước kêu lên mấy tiếng mèo, thật đúng là có thể lấy giả làm loạn.
“Cậu à, cậu kêu cái gì?” Câu bé nhỏ giọng hỏi.
Chúc Kỳ sửa sang tóc giả một chút, có chút giận dữ nói:
“Không biết cháu con rùa nào đạp cậu một cước.” Thật sự có mèo hoang? ! “Nơi này là địa phương nào?” Sao tối như mực thế mà lại không mở đèn chứ? Một cơn gió lạnh thổi qua, Vô Song vòng hai cánh tay nhìn khắp nơi một chút, tối đến mức cái gì cũng không thấy, nghĩ thầm nơi này không phải là bãi tha ma chứ! “Vô
Song, gả cho anh.” Đông Bác Hải vẫn không có thay đổi, cô lại nói sang chuyện khác, muốn anh quỳ bao lâu? “Ách.
.
.
.
.
.” “Gả cho anh ta, gả cho anh ấy, gả cho cha.” Những người núp ở trong bụi cỏ đều đang gào thét lặng lẽ, nhưng mà Vô Song vẫn còn do dự.
.
.
.
.
.
Đột nhiên ở trên bầu trời, pháo hoa đầu tiên nở rộ.
Bùm! Những đốm nhỏ vỡ đầy đầu.
Tất cả người cũng kinh sợ, nhất là Vô Song, sau khi pháo hoa nổ tung, trên bầu trời để lại năm chữ: bà xã, anh yêu em.
“Ai làm đấy, mẹ còn không có đáp ứng mà?” Cậu bé giận đến mức không nhịn được mà cất cao giọng gầm thét một câu, thời cơ còn chưa tới, sao lại bắt đầu phóng pháo hoa chứ.
“Con trai.” Vô Song kêu một tiếng.
Cậu bé quay đầu nhìn mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn viết hai chữ 囧囧,
“Mẹ.” “Chị.” Chúc Kỳ cũng đứng dậy kêu chị một tiếng, lúc này trên sân cỏ toàn bộ ánh sáng đều mở lên, hơn vạn cây nến màu đỏ bao quanh sân cỏ, chính giữa sân cỏ còn dùng cây nến màu đỏ vây quanh một mũi tên xuyên hai tim nối lại thật to, bên cạnh được bố trí thành hội trường hôn lễ.
Lệ nóng lại một lần nữa xông lên hốc mắt của Vô Song, cả người cô cũng ngốc trệ, cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy, hạnh phúc tới quá mau, luôn là cho người ta khó mà tiếp nhận.
“Mẹ, mau đồng ý cầu hôn của cha.” Cậu bé dẫn đầu, mọi người cũng đều nhất trí phụ họa nói, “Đồng ý, đồng ý, đồng ý.
.
.
.
.
.” Dòng nước mắt của vui sướng lăn xuống, cô quay đầu lại nhìn về phía Đông Bác Hải —— “Nếu như mà thế giới của anh, chỉ còn lại ngày cuối cùng, anh hi vọng em cùng với anh vượt qua, đời này kiếp này có thể được lấy được em làm vợ, anh chết cũng không tiếc.” Từng chữ từng câu của anh đều là phát ra từ tận đáy lòng.
“Không cho anh nói như vậy.” Vô Song đi lên trước một bước, nhẹ nhàng che cái miệng của anh lại, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn một chút, lòng tràn đầy vui mừng và gật đầu, “Em nguyện ý, trăm lần nguyện ý, 1000 lần nguyện
ý, 1000 ngàn vạn vạn lần nguyện ý.” Nước mắt vui sướng tựa như vòi nước mở ra, làm thế nào cũng không ngừng được.
“Ô ~” Tất cả mọi người reo hò nhảy nhót, ca khúc hôn lễ vang lên, pháo hoa trên bầu trời chiếu sáng cả hôn lễ cực kỳ xinh đẹp, cuộc hôn lễ này tuyệt đối có thể nói mộng ảo! Đông Bác Hải kéo tay của cô xuống, đeo chiếc nhẫn vào trong tay cô, rồi anh đứng dậy, ngắm nhìn Vô Song thật sâu, bốn mắt truyền nhau, thay thế tất cả lời thề non hẹn biển.
Anh nghiêng người, rơi xuống một cái hôn ở môi cô, chỉ là lướt qua mà không dây dưa.
“Tổng giám đốc, có thể mang phu nhân đi thay quần áo gì chưa?” Cô hầu gái đi tới dò hỏi.
“Ừ.” Bàn tay to thô ráp của Đông Bác Hải lau lau nước mắt cho Vô Song, “Bé ngốc, hôm nay là hôn lễ cuả chúng ta, chỉ có thể cười, không được khóc” “Ừ.” Cô gật đầu ngừng nước mắt, Đông Bác Hải cười hài lòng, “Đi đi, anh chờ em.” “Ừ.” Vô Song xoay người, theo cô hầu gái rời đi.
“Tổng giám đốc, chúc mừng chúc mừng.” An Sâm mặc Tây phục đẹp trai đi tới nói chúc mừng.
“Cha, rốt cuộc con cũng có thể đổi tên rồi.” Cậu bé nhảy tới, hưng phấn đến có chút choáng váng.
“Ai yêu, chân của ta.” Chúc Kỳ nâng váy khập khễnh đi tới, ba người nhìn bộ dạng tức cười của anh chàng ấy, không hẹn mà cùng cười ồ lên,
An Sâm suy tính cả nửa ngày cũng không thể qua cửa ải của mình, cuối cùng vẫn là Chúc Kỳ dũng cảm đảm đương làm nhân vật dâu phụ, An Sâm là phù rể.
“Phu nhân, ngài thật sự là cô dâu xinh đẹp nhất tôi từng thấy.”
Vô Song thay áo cưới xong, bộ mặt cũng trang điểm đơn giản, tuy là đơn giản nhưng cũng xinh đẹp giống như là tiên nữ trên trời, không nhiễm một tia phàm trần, cô hầu gái chờ ở bên cạnh phát ra thở dài từ trong lòng và nói.
“Cô quá khen rồi.” Vô Song có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, trong lòng ngọt ngào giống như là ăn mật vậy, có thể gả cho ngừơi đàn ông mình yêu, là mơ ước mà mỗi một cô bé đều tha thiết ước mơ, hôm nay mộng đẹp của cô đã trở thành sự thật, cảm giác vẫn là giống như đang nằm mơ, cả người lâng lâng thật sự không có cảm giác chân thật.
“Là phu nhân quá khiêm tốn thôi.” Miệng của cô hầu gái rất ngọt, “Tin rằng sau khi tổng giám đốc nhìn thấy ngài, nhất định sẽ bị xinh đẹp của ngài làm cho mê đến thần hồn điên đảo, ha ha.” Vô Song nhẹ nhàng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Phu nhân tôi đi lấy khăn che mặt cho ngài.” Cô hầu gái xoay người đi ra ngoài.
“A ——” Chỉ một chốc lát, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng kêu thảm của cô hầu gái, Vô Song kinh hãi đứng dậy, nhấc làn váy áo cưới xoay người đi ra bên ngoài, muốn đi xem cô hầu gái thế nào, khi cô đi tới cửa, thì thấy tình hình ở bên ngoài, một khuôn mặt trắng bệch kinh hãi ——
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
2 chương
103 chương
9 chương
185 chương
207 chương