“Tiểu Hải.” “Đông Hải Sinh ở đâu?” Dáng vẻ sát khí đằng đằng của anh khiến gò má già nua của ông cụ tăng thêm rất nhiều hối hận và vô cùng đau đớn, đây đều là do ông gieo xuống, ông mới chính là tội nhân, chúng nó không nên thù hận lẫn nhau, chúng nó nên hận ông. “Tiểu Hải, nếu như con thật sự muốn giết một người thì mới có thể giải hận, thì giết cha đi!” Ông cụ từ từ đưa mắt nhìn anh, từng chữ từng câu đều giống như một con dao lạnh đến thấu xương cắm vào trái tim của Đông Bác Hải. “Đông Hải Sinh ở đâu?” Đông Bác Hải cố nén quặn đau khó chịu ở trong lòng, vẫn như cũ hỏi tới nhất quyết không tha, Đông Hải Sinh bị giết, lòng ông ấy đau đớn. Vậy anh thì sao? Hai tháng trước, thiếu chút nữa anh đã chết ở trong tay Đông Hải Sinh, ông có từng đau lòng cho anh hay không? “Tiểu Hải —— đây tất cả lỗi lẫm đều là do cha dựng nên, cha mới là người phải đáng chết nhất, con và Hải Sinh đều là vô tội, đừng tàn sát lẫn nhau nữa, coi như là cha cầu xin con.” Ông cụ luôn luôn cao cao tại thượng, lần đầu tiên cúi mặt xuống đi cầu người, đáng tiếc, đối tượng ông van cầu không những không có chút cử động, mà ngược lại ông càng hèn mọn cầu xin anh, anh càng hận đến mức tận cùng, hai tay duỗi ra, nắm chặt áo của ông cụ, khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen lấn đến gần ông, cặp mắt ửng hồng —— “Ông thật sự đáng chết, Đông Hải Sinh cũng đáng chết, các người đều đáng chết!” Anh hung ác làm ông cụ không khỏi dựng tóc gáy lên, không phải sợ, mà là đau lòng, bởi vì tựa như nó đã hận ông đến tẩu hỏa nhập ma, nuôi nhưng không dạy là lỗi của cha, đây đều là ông bức ra! “Ông không muốn nói, tôi cũng sẽ tìm được anh ta!” Buông áo ông cụ ra, thân hình cao lớn của anh chậm rãi đứng thẳng, ông cụ sững sờ nhìn anh, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói gì. Anh xoay người kéo cửa chính phòng làm việc ra, lúc rời đi cũng không quay đầu lại mà để lại một câu cho ông cụ giống như thay mặt truyền cảnh cáo: “Lần này, để cho tôi tìm được anh ta, anh ta nhất định chết!” Ông cụ run rẩy người, anh đóng cửa oành một tiếng rồi bỏ chạy! ******** Đồng hồ trên tường cứ di chuyển tí tách ~ tí tách, bữa ăn tối phong phú trên bàn bốc khói và tràn đầy hương thơm ngào ngạt, cậu bé gục xuống bàn ước chừng nhìn đồng hồ nửa giờ, từ sáu giờ đến sáu giờ rưỡi, đợi đến mức thức ăn cũng lạnh luôn, người còn chưa về. “Chúng ta ăn trước đi, không đợi.” Vô Song đề nghị. “Mẹ, chờ cha một chút thôi.” Cậu bé ngẩng đầu lên nháy mắt với cậu, ý bảo cậu cũng khuyên mẹ. “Đúng đó chị à, chúng ta đợi anh rể chút đi, chắc là anh ấy đang trên đường về.” Chúc Kỳ ăn ý mười phần phối hợp nói. “Không cần chờ nữa, lúc này chắc là anh ấy đã ăn ở bên ngoài rồi!” Vô Song nói xong thì nhấc chiếc đũa lên. “Vậy ăn cơm thôi!” Chúc Kỳ không khuyên được, nên nhìn cậu bé nói. Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, miễn cưỡng mà cầm đũa lên, Vô Song gắp một cái đùi gà cho cậu bé, ánh mắt của cậu bé âm u nhìn mẹ một cái, muốn nói gì đó, Chúc Kỳ cắt đứt cậu bé, “Tiểu QQ, ăn nhanh đi.” “Con ăn không vô!” Cậu để đũa xuống, thở ra nặng nề. Hai người lớn sửng sốt một chút rồi đưa mắt nhìn cậu bé, Vô Song hỏi: “Bài tập làm xong chưa?” “Còn chưa” “Vậy đi làm bài tập đi, buổi tối mẹ chuẩn bị bữa ăn khuya cho con!” “Ăn không vô!” Lần đầu tiên cậu bé phát giận với mẹ, nhảy xuống cái ghế và xoay người trở về phòng. Cậu tức vì mẹ chẳng quan tâm tới cha, một chút cũng không quan tâm! Vô Song vốn là đang nén lửa giận ở trong lòng, bị con trai tức giận như vậy, nên nhất thời cũng mất khẩu vị, buông chén đũa xuống và đứng dậy đang muốn xoay người, thì Chúc Kỳ gọi cô, “Chị, chị gọi điện thoại hỏi xem anh rể có trở lại không đi!” Cô liền giật mình, lông mày kẻ đen chau chặt, lúc này mới nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, và cô bắt đầu lo, “Tiểu Kỳ, anh ấy đi ra ngoài lúc nào?” Cô tỉnh dậy lại quên mất chuyện có người đuổi giết Đông Bác Hải. “Đưa chị trở về thì anh ấy đi liền!” “Vậy anh ấy có nói gì hay không?” “Anh ấy nói buổi tối anh ấy sẽ trở về ăn cơm tối.” “Chỉ nói câu này thôi, không còn gì khác?” “Không.” Chúc Kỳ bị cô hỏi tới làm cho khó hiểu, “Sao thế chị?” “Không có, không có gì.” Vô Song lắc đầu, vội vàng xoay người trở về phòng thay một bộ quần áo, rồi xách túi đi ra ngoài, Chúc Kỳ cũng đứng lên nhìn cô, không hiểu gì cả mà hỏi, “Chị, chị muốn đi ra ngoài?” “Ừ, Tiểu Kỳ, thay chị chăm sóc Chúc Sử thật tốt.” Cô gật đầu. Chúc Kỳ càng khó hiểu mà nhìn cô, lời này nghe thế nào lại có cảm giác lạnh cổ tóc gáy dựng thẳng ~ “Chị, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Lông mày tuấn tú nhíu một cái, Chúc Kỳ đi tới. “Không có gì, chị đi một chút rồi về.” Cô ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt tuấn tú mi thanh mục tú của em trai, nhóc con đã trưởng thành rồi, cũng rất đẹp trai, tin tưởng bả vai cũng có thể mạnh mẽ để gánh trọng trách, con trai có em ấy chăm sóc cô không còn gì mà không yên lòng . “Chị đi, sau đó em rửa đồ giúp chị nhé!” “Dạ.” Vô Song vòng qua em trai, bước chân vội vã đi ra cổng, nhìn bóng lưng chị gái đạp cửa bỏ chạy, Chúc Kỳ gãi gãi tóc đuôi gà. Vô Song lên xe taxi rồi mà vẫn gọi điện thoại, nhưng điện thoại vẫn không có ai nhận, cho dù trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn gọi “Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Tài xế taxi xuyên qua kiếng chiếu hậu nhìn cô một cái. “Bác tài, chờ tôi gọi điện thoại được thì nói cho ngài biết được không?” “Được.” Tài xế không ầm ĩ cô nữa, để cho cô gọi điện thoại tới ai đó, nhưng điện thoại lại không có ai nhận, Vô Song nản lòng mà buông điện thoại xuống, tài xế lại hỏi một lần nữa, “Tiểu thư, trước mặt chính là đường giao lộ rồi, điện thoại của cô gọi được chưa?” “Chưa.” Cô thất vọng mà lắc đầu. “Vậy chúng ta đi đâu?” “Tùy tiện đi.” Cô tựa đầu về phía cửa sổ, cũng không còn hơi sức trả lời câu hỏi, nhắm mắt lại và đầy trong đầu đều là hình ảnh máu tanh lúc gã đàn ông bị giết chết, quá kinh khủng, quá sợ hãi khi hắn chợt mở mắt. Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên. . . . . . “A lô, Bác Hải, anh đang ở đâu?” Cô nhận điện thoại liền khẩn cấp hỏi. “Vô Song.” Là thanh âm của anh, trầm thấp như đàn vi-ô-lông-xen. “Xin lỗi, mọi người vẫn còn đang chờ anh ăn cơm sao?” “Bây giờ anh ở đâu?” Cô bỏ qua câu hỏi của anh. “Anh ở nhà Phi Tước.” Vô Song sửng sốt một chút, Phi Tước —— là chỉ Mặc Phi Tước sao? “Em muốn tới sao?” Anh trầm giọng nói. “Ừ, nói địa chỉ cho em biết!” Anh nói địa chỉ cho cô nghe, sau đó cô đáp lại một câu, “Em lập tức tới ngay.” Cô cúp điện thoại, rồi sau đó nói địa chỉ với tài xế taxi, lúc này cả người mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cám ơn trời đất, anh bình an vô sự! Hù chết cô mà, cô còn tưởng rằng anh lại gặp bất trắc gì! Sau khi taxi đến nơi, Vô Song lại trợn tròn mắt lần nữa, đây là tình huống gì thế? “Em đã đến rồi.” Cô mới vừa xuống xe, thì Đông Bác Hải tiến lên đón, hiển nhiên là anh đã sớm ở đây chờ rồi.