“A.
.
.
.
.
.” Vô Song hoảng sợ kêu một tiếng, cô trợn to hai mắt và che môi, nhìn gã đàn ông chậm rãi ngã xuống.
Súng là An Sâm nổ —— “Đông phu nhân, đây chính là chiến trường, không phải anh chết thì chính là tôi chết.” Nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình.
“Quá đáng sợ, quá đáng sợ!” Lòng người thật sự là quá đáng sợ, cô giống như là một con đà điểu bị hoảng sợ, mà dúi đầu vào trong lồng ngực
Đông Bác Hải, vòng cổ của anh thật chặt, cả người không ngăn được mà run lẩy bẩy.
“Chúng ta về nhà đi!” Gương mặt tuấn tú cọ xát ở trên đầu của cô, anh ngẩng đầu nhìn về phía An Sâm, nháy mắt với cô ấy, An Sâm hiểu ý mà gật đầu một cái, rồi anh xoay người ôm Vô Song lên một chiếc xe khác.
“Muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?” Dọc trên đường đi cô đều yên lặng, buồn bực cúi thấp đầu không lên tiếng, điều này không khỏi làm cho Đông Bác Hải lo lắng, không phải cô bị sợ đến choáng váng chứ.
“Không cần, em lại không bị thương.” Một lúc lâu, cô mới nhàn nhạt trả lời một câu.
Anh cười nhạo, anh thật đúng là quá coi thường Đông phu nhân của anh, “Vậy đang suy nghĩ gì?” “Đang suy nghĩ, bọn anh cả ngày đều treo mạng ở trên mũi dao sống qua ngày, không cảm thấy mệt mỏi sao?” Cô nghiêng cổ nhìn về phía anh, lông mày kẻ đen nhíu chặt, với cuộc sống như thế nếu đổi lại là cô, nhất định là không chịu đựng được, sớm muộn gì thần kinh sẽ hỏng mất.
“Mệt mỏi.” Anh bình thản nói không kiêng kỵ, “Cuộc sống như thế bọn anh không còn lựa chọn nào khác!” “Tại sao không còn lựa chọn nào khác, vận mệnh là do mình nắm ở trong tay, muốn trải qua cuộc sống như thế nào đều là do chính anh quyết định.” “Vô Song, em nghĩ vận mệnh quá đơn giản, bình thường, hơn nữa là mạng không thuộc về mình, tựa như bọn anh không thể thay đổi cuộc đời mà mình được sinh ra, liền lấy người vừa rồi mà nói, em cho rằng hắn không muốn sống sao, không lấy được mạng của anh, hắn trở về cũng chỉ có một con đường chết, thậm chí có thể liên lụy đến gia quyến của hắn.” Vô Song mệt mỏi mà gãi gãi tóc rối bù, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, quả thực cuộc đời của cô rất đơn giản, không có nhiều thù hận cùng trả thù như bọn họ.
“Đông phu nhân, còn muốn tiếp tục hẹn hò không?” Khóe miệng của Đông Bác Hải nở nụ cười tà khí.
“Em mệt quá muốn về nhà nghỉ ngơi.” Cô mệt mỏi ấn huyệt Thái
Dương, tâm tình sụp đến đáy cốc, nào còn có tâm tình hẹn hò.
Đông Bác Hải nhìn cô một cái, chỉ thấy cô ngã lưng lên đệm dựa, uể oải mà nhắm mắt lại, lông mày kẻ đen nhíu chặt, biểu lộ có chút đau khổ, anh thở dài nặng nề, đem nụ cười ngụy trang thu lại, không có ầm ĩ đến cô mà lái xe đi về nhà! “Cha, mẹ.” Nghe tiếng chuông cửa, cậu bé ra mở cửa thấy là cha mẹ, nên hưng phấn kêu.
“Xuỵt.” Đông Bác Hải xuỵt một tiếng, ý bảo con đừng quấy rầy mẹ tỉnh, cậu bé lập tức che miệng lại, anh lại hỏi một câu, “Gian phòng của mẹ ở đâu?” “Con dẫn cha đi.” Cậu bé dẫn cha vào phòng của mẹ, Đông Bác Hải thả Vô Song lên giường, sau đó đắp kín mền cho cô, rồi cùng với con trai lui ra ngoài.
“Cha, mẹ đánh cha hả?” Liếc thấy trên y phục xốc xếch nhăn nhó của anh có vết máu, thì cậu bé xấu hổ một chút.
“Không có.” Anh vừa nói, vừa cởi áo khoác Tây phục ra, rồi ngồi lên ghế salon.
“Vậy tại sao trên người cha lại có máu.” Cậu bé đi tới nằm ở trên ghế sa lon, dùng gối ôm gác cằm lên, giống như gấu mèo nằm bẹp mà ngước nhìn cha, bộ dáng cực kỳ ngây thơ đáng yêu.
“Không cẩn thận nhận được đi.” Anh liếc mắt chỗ vết máu ở trên
áo sơ mi, ở giữa cổ áo và ngực, chắc là máu trên đầu gã đàn ông kia bắn lên trên quần áo anh.
“Cha, chuyện không phải đã giải quyết rồi sao? Chẳng lẽ ông ta còn chưa.
.
.
.
.
.” “Cha cũng hoài nghi.” “F**K” Cậu bé lòng đầy căm phẫn mà ngồi dậy.
“Con trai, ở trước mặt cha có thể đừng nói thô tục không biết lớn nhỏ như vậy hay không.” Đông Bác Hải nhíu lông mày tuấn tú, dạy bảo con.
“Ách.
.
.
.
.
.
Con sai rồi ạ.” Cậu bé cúi đầu thấp xuống sám hối.
“Anh rể.” Lúc này, Chúc Kỳ đi tới, thấy trên người Đông Bác
Hải có vết máu, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó chợt cau mày, biểu lộ có chút lúng túng: “Anh rể, chị em đánh anh à?” “Ha ha ha.” Cậu bé không nhịn được mà nở nụ cười, ý tưởng của cậu lại giống mình như đúc.
“Không có, máu này là không cẩn thận bị bắn vào.” Đông phu nhân sao có thể bạo lực chứ, sao anh lại không cảm thấy.
“À.” Chúc Kỳ đối với vấn đề này cũng không có tò mò quá, đi tới ghế sofa đơn đối diện cách một bàn trà bằng thủy tinh, sau khi ngồi xuống thì nói chuyện khác, “Hôm nay anh rể có bận rộn không?” “Hôm nay không có chuyện gì.” Anh lười biếng ngã xuống dựa vào ghế sa lon.
“Vậy chúng ta chơi bài đi được không?” Anh ấy liếc mắt nhìn hai người ở đối diện.
“Anh thì không thành vấn đề ——” Đông Bác Hải đưa mắt nhìn sang cậu con trai, “Con trai, con biết chơi không?” “Biết ạ.” Cậu bé gật đầu,
“Cậu à, cậu muốn chơi cái gì?” “Con biết cái gì?” Chúc Kỳ hỏi ngược lại.
“Con biết chơi đấu địa chủ, tú lơ khơ 5 lá (toa cáp), chạy trốn mau (mình nghĩ là tiến lên như ở VN mình), giương mắt nhìn.
.
.
.
.” “Ha ha, được đó con trai, con biết nhiều hơn cha con rồi.”
Anh vuốt đầu con trai tán dương.
“Cha khiêm nhường rồi, khẳng định cha biết nhiều hơn con.” Cậu bé khó có được khiêm nhường một lần.
“Vậy chúng ta sẽ chơi đấu địa chủ!” Chúc Kỳ nói.
“Được.” Đông Bác Hải không có ý kiến, nhưng cậu bé có vấn đề,
“Đánh cuộc cái gì? Đánh bài không không có ý nghĩa.” “Ừ.” Hai người lớn ra vẻ suy nghĩ, nghĩ một lát thì Chúc Kỳ có đề nghị, “Vẽ con rùa, thế nào?” “Vẽ con rùa? Vẽ ở đâu? Trên mông?” Vẻ mặt của cậu bé hỏi ba vấn đề, đã chọc cười Đông
Bác Hải ở bên cạnh.
“Vẽ trên mặt.” Chúc Kỳ thật là phục cậu bé luôn rồi, vẽ trên mông thì ai nhìn.
“Ác.” Cậu bé chu cái miệng nhỏ nhắn, ra vẻ đã hiểu, “Cha, cha dám chơi không?” Cậu biết cha ghét nhất con rùa, ba ba mà.
“Tại sao không dám?” Khó thấy được bọn họ hăng hái thế này, cho dù là ghét, Đông Bác Hải cũng nhịn xuống không quét hứng thú của bọn họ.
“Vậy đến đây đi!” Cậu bé hưng phấn nói.
Ba người ngồi vào vị trí, Chúc Kỳ lấy ra một bộ bài porker, xào bài, chia bài, hai tay của Q Tử cũng không đủ cầm bài.
Ván đầu tiên, Chúc Kỳ là địa chủ, anh ấy thua, bốn 2 thua một đôi quỷ thượng của Đông Bác Hải.
“Con đi lấy bút lông.” Cậu bé có chút hả hê mà để xuống bài, rồi chạy vào gian phòng lấy ra cây bút mực bình thường dùng để luyện viết chữ.
Đông Bác Hải cầm lấy bút lông, rất sảng khoái mà ở trên mặt anh ấy vẽ một bút, mà cậu bé lại muốn từ từ lăng trì cậu mình, cậu bé vui vẻ ra mặt mà hỏi: “Cậu à, cậu hi vọng con vẽ ở chỗ nào của cậu đây?” “Nhóc con đừng đắc
ý, lúc này chỉ mới bắt đầu.” “Con không có đắc ý nha, cậu à con đang trưng cầu
ý kiến của cậu đó, có được hay không?” Cậu bé làm như bị tủi thân mà cong cái miệng nhỏ nhắn.
“Vậy vẽ trên mặt đi!” Chúc Kỳ hiền lành lại dâng lên cho đứa cháu xảo quyệt.
“Ha ha, con mạn phép trước.” Cậu bé cầm bút lông lên rồi từ trên trán của anh vẽ một đường sổ xuống, vẽ thẳng tới chóp mũi, cả sống mũi của anh ấy cũng đen.
“Ha ha ha ha.” Cậu bé cười co rút, bộ dáng này của cậu mình chính xác là tên hề.
* Đấu địa chủ: là một loại bài tú-lơ-khơ.
Trò chơi có ít nhất tùy 3 người tiến hành, dùng một bộ 54 lá
( ngay cả lá bài quỷ), trong đó một người làm địa chủ, còn lại hai nhà là một phương khác, song phương đấu nhau, một phương ra bài trước thì chiến thắng.
Nên lúc ban đầu bài tú-lơ-khơ lưu hành ở Trung Quốc Hồ Bắc chợ Vũ Hán khu Hán Dương, hiện đã từ từ lưu hành khắp nơi.
*Toa cáp: Toa cáp, con gọi là cát giải, tên khoa học Five
Card Stud, năm lá ngựa đực, cũng là một loại của bài tú-lơ-khơ.
Lấy năm lá bài sắp hàng , tổ hợp quyết định thắng bại.
Lúc bắt đầu trò chơi, mỗi người chơi được phát một lá bài tẩy
( lần này bài chỉ có thể vào lúc cuối cùng mới mở ra ); sau khi phát lá bài tẩy thứ hai, thì tùy mặt bài so sánh tốt xấu mà người quyết định đặt cược, những người khác có quyền lựa chọn “theo” , “tăng thêm” , “bỏ bài” hoặc “qua”.
Sau khi năm lá bài được phát xong, các người chơi mở ra tất cả lá bài tẩy để so sánh, toa cáp ở toàn bộ thế giới chơi bài có địa vị rất cao, rất được mọi người yêu thích.
*Tiến lên: Chạy trốn mau nhân vật Vua Hải Tặc, vương quốc
Alaba Stan công chúa Vi Vi cỡi ngựa, là một con vịt chạy trốn rất nhanh.
Trò chơi “Chạy trốn mau” là một loại bài rất lưu hành, trò chơi có bốn người tham dự, sử dụng một bộ bài vua lớn nhỏ, mỗi người cầm 13 lá bài, mỗi lần đổi phiên trò chơi người nào ra trước hoàn bài trong tay là người thắng! * Giương mắt nhìn: Giương mắt nhìn là trò chơi bài pu-khơ một thời gian gần đây đã lưu hành, được gọi tranh đấu địa chủ kích thích gấp 10 lần.
2-4 người có thể chơi, trong quá trình đánh bài, vận mệnh ván bài của bạn biến hóa đa dạng, có thể cuối cùng có một lá bài, để từ nhà thua nghèo túng biến thành người thắng cuối cùng! Giương mắt nhìn là cách chơi mới lưu hành gần đây, nó khởi nguyên từ Tứ Xuyên, lúc ấy là một đám người chơi nhàm chán lúc đang chơi bài tình cờ phát minh ra cách chơi, sau đó nhanh chóng thịnh hành cả nước.
“Giương mắt nhìn” , danh như ý nghĩa, chính là lúc tôi có thể ra bài, bạn không thể ra bài, để cho nhà đối diện lo lắng, cách đánh khác loại như thế nói vậy những người lần đầu tiên nghe nói đến, mà có cảm nhận loại cách chơi này khác lại càng là chuyện mới mẻ.
Cách chơi: trò chơi giương mắt nhìn là dùng một bộ bài pu-khơ, có 54 lá bài, mỗi bàn cần 2-6 nhà chơi mới có thể trò chơi.
Giới hạn giương mắt nhìn (9 lá ) Sau khi trò chơi bắt đầu, theo như ngược chiều kim đồng hồ dựa theo từ nhà cái bắt đầu chia bài, nhà cái phát 6 lá, nhà nhàn phát 5 lá.
Sau đó từ nhà cái bắt đầu theo như ngược chiều kim đồng hồ ra bài, ra xong một vòng bài nhà chơi cuối cùng ra bài thêm một lá bài, tiến vào vòng tiếp theo, cho đến khi có người ra hết thì trò chơi kết thúc thủ thắng.
Nếu như bài bắt xong thì bài kế tiếp trên tay mỗi người bằng nhau chơi tiếp tục.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
20 chương
76 chương
4 chương
64 chương
61 chương