Các bác sĩ nhanh chóng nâng anh lên xe phẫu thuật, Đông Bác Hải nắm cánh tay của An Sâm thật chặt, nhìn cô dường như có lời muốn nói. “Tổng giám đốc, anh muốn nói gì?” “. . . . . .” Vết thương rất đau, anh không còn hơi sức để mà mở miệng được. “Cha.” Cậu bé lo âu bất an, nên đã chuẩn bị chi viện ngay cho anh trước, thấy cả người anh toàn là máu, thì sợ tới mức hét to một tiếng. “Tiểu thiếu gia.” An Sâm nhìn về phía cậu bé. “Con. . . . . .” Anh đem bàn tay nắm chặt An Sâm, dời về phía bàn tay non mềm của con, khẽ nhếch đôi môi khô nứt, nhẹ nhàng phun ra: “Đừng. . . . . .” “Cha, cha nói cái gì?” Thanh âm quá nhỏ, cậu không nghe rõ lắm. “Đừng. . . . . .” Chữ đơn giản mà anh gần như là dùng toàn bộ sức lực. “Bệnh nhân ra máu quá nhiều, phải lập tức làm giải phẩu, kính xin thân nhân nhường một chút.” Bác sĩ trung niên nói. Cậu bé muốn tránh ra, nhưng Đông Bác Hải nắm chặt tay của cậu bé không buông, “Cha, cha làm giải phẩu trước đi, cái gì cũng đừng nói.” “Đừng. . . . . . Nói cho. . . . . . Nói cho mẹ.” Anh vội nắm chặt vết thương đã dừng chảy máu một chút, cơn đau như kim châm muối xát, lại lan khắp toàn thân của anh một lần nữa, trong khoảnh khắc ý thức thanh tỉnh, anh mạnh mẽ nặn ra tiếng. Cảm động cũng chỉ có trong nháy mắt này, nước mắt ở đáy mắt cậu bé vừa cọ một cái liền tụ đầy hốc mắt, giống như muốn chảy ra, cậu bé dùng sức gật đầu một cái, “Dạ.” “Đựơc. . . . . .” Chưa nói xong với con trai, anh lại một lần nữa ngất đi. “Cha.” “Tổng giám đốc.” “Thân nhân xin phiền nhường một chút.” Mấy y tá đi cùng với bác sĩ đẩy Đông Bác Hải vào phòng giải phẫu, khoảnh khắc cửa lớn đóng lại thì cậu bé cắn môi thật chặt, không để cho nước mắt rơi xuống. “Tiểu thiếu gia yên tâm đi, tổng giám đốc sẽ không có việc gì đâu!” An Sâm vốn là định sờ sờ đầu của cậu để an ủi, nhưng tay cô đều máu tươi. “Chú An Sâm, kết thúc chưa?” Cậu bé quay đầu lại ngước nhìn cô, tràn đầy nước mắt mà hỏi. “Ừ, kết thúc rồi.” An Sâm gật đầu, nở một nụ cười nhạt với cậu. Liếc thấy bàn tay nhỏ của cậu bé cũng đầy máu tươi, cô đề nghị, “Tiểu thiếu gia, tôi dẫn cậu đi rửa tay nhé!” “Không cần, con muốn ở chỗ này đợi cha ra.” Hiện tại một khắc cậu cũng không muốn rời khỏi cha. “Tiểu thiếu gia, cậu không thể chờ ở chỗ này.” “Tại sao?” Cậu bé không hiểu. “Cậu quên rồi sao, cậu đã đáp ứng với tổng giám đốc là không để cho phu nhân biết?” “. . . . . . Mẹ đã ngủ rồi.” Sẽ không biết. “Nhưng nửa đêm cô ấy tỉnh lại muốn gặp cậu nhưng lại không thấy, thì sẽ như thế nào? Sẽ gấp đến độ tìm cậu khắp nơi, tiểu thiếu gia nghe lời đi, tổng giám đốc nơi này đã có tôi coi chừng, cậu trở về phòng nghỉ ngơi đi.” “Chú An Sâm, con muốn ở lại với cha, chú hãy để cho con ở lại đây đi.” Cậu bé kéo tay của An Sâm, có chút làm nũng mà nói. “Chủ tử, vẫn là cậu trở về phòng đi, cậu ở lại chẳng những không giúp được gì, ngược lại sẽ khiến phu nhân đem lòng sinh nghi đó.” Bạch Dạ nói. Cậu bé quét mắt nhìn bọn họ, bọn họ nói cũng rất đúng, cậu ở lại xác thực là không giúp đỡ được cái gì, lại còn khiến cho mẹ lo lắng, nhưng mà trước mắt với tình huống này của cha, làm sao cậu có thể yên ổn mà ngủ được. Cậu thở dài nặng nề rồi gật đầu, uể oải bước đi về phía phòng bệnh của mẹ. “Tiểu thiếu gia.” An Sâm nhìn bóng lưng của cậu rồi gọi lại. Cậu bé quay đầu lại không hiểu mà nhìn cô, nhưng trong đôi mắt mờ có tia sáng như được hồi sinh, đang mong đợi cô sẽ để cho cậu ở lại. Nhưng câu trả lời của An Sâm chính là, “Tôi dẫn cậu đi rửa tay trước.” Cậu cứ như vậy mà trở về phòng bệnh, không dọa Vô Song mới là lạ. “À.” Cậu quay đầu lại, đi theo An Sâm đến toilet để rửa tay. Rửa sạch tay xong rồi cậu khe khẽ đẩy cửa phòng bệnh của mẹ, đèn trong phòng sáng lên, Vô Song đang chuẩn bị đứng dậy, nhìn thấy cậu bé đẩy cửa vào thì hỏi: “Con đi đâu vậy hả?” “Con đi tiểu ạ.” Cậu xoay người đóng cửa lại, giấu đi khổ sở, rồi quay đầu cười cười với mẹ. “Mẹ, mẹ muốn làm gì?” “Mẹ không thấy con, nên đang muốn đi tìm con.” Không biết vì sao, tối nay tâm thần cô đặc biệt không yên, có hai cơn ác mộng liên tục. “À, khuya lắm rồi mẹ mau ngủ đi!” Cậu bé đi tới ngồi lên bên cạnh giường, đang chuẩn bị lên giường ngủ, thì Vô Song tinh mắt mà liếc thấy vết máu trên quần áo của con, cô sợ hết hồn mà hỏi, “Con trai, con bị thương?” “Không có ạ!” “Vậy sao trên áo của con lại có vết máu?” Cậu bé theo tay hướng tay mẹ chỉ mà cúi đầu nhìn, trên áo đúng là có một vết máu nhỏ, hẳn là không cẩn thận đụng đến cha rồi, “Ách. . . . . . À, có thể là mới vừa rồi lúc con đi toilet, không cẩn thận mà đụng phải một người bị thương toàn thân đều là máu.” “À.” Vô Song thở phào một hơi, thật ra thì cô lo lắng con trai đi giết người. “Mẹ.” Cậu bé nằm lên giường, rồi nghiêng ngừơi ánh mắt u buồn nhìn mẹ, “Mẹ yêu cha không?” “Hử?” Vô Song cũng nằm xuống, nhưng cô không nghiêng người qua được, bởi vì hai cánh tay của cô đều có vết thương, cô nhìn nóc phòng mà cau mày rên nhẹ. “Mẹ, mẹ yêu cha không?” Cậu lại hỏi một lần nữa. Trong lòng Vô Song ngũ vị tạp trần, yêu cùng với không yêu, cô thật sự không muốn đi suy nghĩ nhiều, cô nhắm mắt một chút, rồi xoay cổ qua nhìn về phía con trai, ánh mắt có chứa một tia bén nhọn, “Con trai, thế giới người lớn rất phức tạp, không phải là đơn giản như đám trẻ con tụi con nghĩ đâu.” “Mẹ, mẹ hãy nói cho con biết, mẹ có yêu cha hay không?” Cậu bé rất cố chấp mà muốn biết cái đáp án này. “Yêu.” Ở trước mặt con, cô luôn luôn không nói dối. “Yêu nhiều không?” “Con trai, tối nay con uống lộn thuốc hả?” Sao lại đột nhiên quan tâm tới chuyện tình của người lớn bọn họ, “Cha bảo con tới hỏi mẹ sao?” Vô Song rõ ràng là có chút tức giận, quá hèn hạ mà, lại muốn một đứa nhỏ tới dò hỏi cô. “Không phải đâu, là con muốn biết, đến cùng mẹ có yêu cha nhiều không thôi?” Cậu bé vội vàng giải thích giúp cha, nhưng cậu càng giải thích, thì Vô Song càng thấy cậu đang giấu đầu hở đuôi. “Mẹ, mẹ có thể chết vì cha không?” “Không thể!” Gần như là không chút nghĩ ngợi mà chối bỏ. “Là vì con sao?” “Có thể!” Con trai là sinh mạng của cô. “Ai.” Nhận được đáp án này, cậu bé không có một chút hưng phấn nào, mà còn cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, cực kỳ khó chịu, cậu càng ngày càng cảm thấy cha vĩ đại hơn mẹ. “Mẹ, nếu như có thể, con hi vọng mẹ có thể đem tình yêu đối với con, phân một nửa cho cha.” Coi như không thể vì cha chết, nhưng cũng xin đứng ở góc độ của cha, suy tính vấn đề giúp cha. “Con trai.” Vô Song gọi con, thế nhưng con đã dùng chăn che đầu lại. Vô Song hoàn toàn không hiểu ra sao, chân mày chau chặt, cho dù là cô đã đoán sai, không phải là Đông Bác Hải gọi con tới dò hỏi cô, thì con trai cũng không nên lộ ra tức giận như vậy chứ! Cô kéo ra chăn rồi bước xuống giường, nhẹ nhàng đi tới trước mặt con trai, kéo chăn của con ra, cậu bé đang yên lặng khóc thút thít ở dưới mền. Nhìn thấy mẹ, cậu bé lập tức lau sạch nước mắt. “Con trai, con đang giận mẹ sao?” Cô đứng ở trước mặt con cứng đờ, và đau lòng hỏi.