“Dạ!” Nhận được những lời này của cha, cậu bé lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dạ, “Bạch Dạ, chuẩn. . . . . .” “Con trai, cha không hy vọng con nhúng tay vào!” Đông Bác Hải cầm lấy điện thoại mini của cậu rồi cúp máy. “Cha, con muốn nhúng tay.” Cậu bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt lấp lánh mang theo van xin, hi vọng cha có thể để cho cậu giúp cha, nhưng Đông Bác Hải không muốn chuyện này có bất luận kẻ nào nhúng tay vào, bởi vì đây là ân oán giữa anh và Đông Hải Sinh. Anh cúi người, nhấn bả vai của cậu nhóc, trầm giọng: “Con trai, thay cha chăm sóc mẹ tốt, đây chính là việc giúp cha lớn nhất.” “A.” Cậu bé cong cái môi nhỏ nhắn, rõ ràng là rất thất vọng, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn mà gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cha, và lấp lánh nước mắt, “Cha, nhất định cha phải trở về bình an, con và mẹ rất cần cha!” “Nhất định.” Anh gật đầu, cho con một nụ cười yên tâm. Anh nhét di động vào trong túi nhỏ của con, rồi từ từ đứng thẳng người, cậu nhóc bỗng nắm chặt một bàn tay to của anh, cậu muốn khóc nhưng ngừng lại nhìn cha, lại không biết nên nói cái gì —— “Con trai chuyện xong xuôi, thì ngừơi đầu tiên cha gọi điện thoại sẽ là con.” “Nhất định, con chờ điện thoại của cha.” “Ừ, nhất định.” Anh gật đầu rồi rút tay mình về, sờ sờ đầu của con, sau đó lại ôm lấy con, cuối cùng buông con ra rồi sải bước đi. “Ô ~” Nước mắt cậu cố nén đã chảy xuống khi khoảnh khắc cha rời đi, cậu tin tưởng cha, nhất định có thể trở về bình an, nhất định! Đông Bác Hải mới vừa ngồi lên xe, thì chuông điện thoại vang lên, anh vừa đeo tai nghe bluetooth điện thoại lên, vừa nắm vô lăng trong tay. “A lô?” Là Mặc Phi Tước gọi tới, thời gian trước sau khi anh ấy phát hiện bệnh tình của Mặc lão, thì không để ý tới phản đối của ông cụ, mà ép buộc ông cụ đi nước ngoài, tiếp nhận trị liệu tốt nhất. “Nghe An Sâm nói, anh phải hành động?” “Ừ.” “Cần tôi trở về không?” “Không cần, Phi Tước, bệnh tình của bác trai thế nào?” “Bác sĩ nói, đã là ung thư thời kì cuối rồi, không còn lại bao nhiêu thời gian.” “. . . . . .” Đông Bác Hải im lặng một chút, vẫn là hỏi ra, “Tìm được cô bé kia chưa?” “Vẫn chưa.” Trong tiếng thở dài nặng nề của Mặc Phi Tước có bất đắc dĩ rất đậm, và bất lực, anh ấy cho rằng chỉ cần anh ấy đi tìm, thì nhất định có thể tìm được cô bé kia, nhưng khi hành động thì anh mới biết, cái gì gọi là biển người mênh mông! Thì ra một người cố tình muốn tránh một người, thì có thể ẩn trốn thật sâu rất sâu, không tìm được cô ấy, anh ấy thật sự lo lắng, và cũng đau lòng, đáy lòng lại có một giọng nói, đang ra sức la lên, 【 Noãn, em trở lại đi, anh tha thứ cho em! 】 “Cho cô bé kia một chút thời gian đi, biết bệnh tình của bác trai nguy kịch, thì nhất định cô bé ấy sẽ hiện thân.” Vốn là cậu ấy gọi điện thoại tới quan tâm anh, hiện tại ngược lại thành anh an ủi cậu ấy. “Ừ.” Mặc Phi Tước đáp một tiếng, rồi nghiêm mặt nói: “Bác Hải lần này anh cần phải thật cẩn thận, Đông Hải Sinh không phải dễ đối phó đâu.” “Tôi biết!” Anh nở nụ cười ra vẻ thoải mái. “Thật sự không cần tôi trở về?” Đột nhiên anh ấy không yên tâm mà hỏi lại một lần nữa. “Phi Tước, bây giờ nhiệm vụ của cậu chính là chăm sóc bác trai cho tốt, yên tâm đi, chờ tin tức tốt của tôi.” “Được.” “. . . . . .” Đông Bác Hải lặng yên một chút, vẫn là đem không yên tâm ở trong lòng nói ra, “Phi Tước nếu mà tôi thật sự không về được, xin giúp tôi chăm sóc vợ con của tôi.”