Đông Bác Hải biết cô tức giận, nên xoay người lộn trở về, kéo cái ghế qua ngồi xuống gần cô, lẳng lặng đợi cô mở miệng khiển trách. “Anh có ý gì?” Hồi lâu, Vô Song chau mày lại mắt lạnh liếc anh. “Cái gì có ý gì?” Anh vẫn còn đang giả bộ. “Đừng đánh trống lảng.” Vô Song không nhịn được cất cao giọng, “Rốt cuộc là anh muốn thử dò xét bọn em cái gì?” Cô có loại cảm giác bị đùa bỡn. “Anh đánh cuộc với Phi Tước, anh nói mặc kệ anh làm đồ khó ăn cỡ nào, em và con trai cũng nhất định sẽ không chán ghét, sự thật chứng minh anh lại thắng.” Anh nói với vẻ mặt tự hào, ánh mắt của Vô Song lại chán nản biến sắc, anh đưa tay cầm tay của cô, lại bị cô đẩy ra. Đánh cuộc, đánh cuộc, lại đánh cuộc, rốt cuộc anh có để ý qua cảm thụ của cô hay không —— “Em không phải tiền đánh cuộc của anh, nếu như anh chỉ là muốn tìm phụ nữ giải sầu, chơi với anh, như vậy rất xin lỗi anh tìm lộn người rồi.” Xoay người, Vô Song tức giận rời đi, trở về phòng khóa trái cửa lại! Đông Bác Hải mệt mỏi vuốt vuốt sống mũi thẳng, anh thật sự cảm thấy mệt quá, tìm mọi cách cho cô vui, chung quy lại là ngược lại hoàn toàn! “Cha, cha có khỏe không!” Cậu nhóc đồng tình nhìn anh. Quay đầu lại, anh liếc con trai một cái, cười nói qua loa: “Không sao, con mau ăn đi.” “. . . . . . Vậy chúng ta còn đi chơi không?” Cậu nhóc cũng biết hiện tại hỏi cái vấn đề này có chút không thích hợp, nhưng cậu vẫn là nhịn không được mà hỏi. Nụ cười cứng lại một chút, rồi anh gật đầu, “Đi.” “Dạ. . . . . . a.” Cậu vốn định hoan hô nhảy nhót, nhưng lại nghĩ đến mẹ đang nổi nóng, nên không dám lớn tiếng 喧 ồn ào, lặng lẽ làm cái tư thế ‘V’ với cha, rồi vùi đầu ăn xong bữa ăn sáng. Trong phòng, Vô Song co rúc ở đầu giường, buồn bực tựa đầu lên trên đầu gối, cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, trong lòng bi thương lại không khóc nổi, lúc đầu mỗi một ngày của cô luôn rất nghiêm túc, mặc dù cũng thường hay gặp phải việc phiền lòng, nhưng chưa bao giờ cô thương xuân buồn thu, mỗi ngày trôi qua đều rất chân thực. Mà cô bây giờ, mỗi một ngày đều trôi qua rất cẩn thận, cảm giác hạnh phúc luôn là lo được lo mất, giống như là đi ở trên cầu thủy tinh trong suốt, sơ ý một chút là té xuống, rất có thể sẽ tan xương nát thịt. Tuy cô là một cô gái, nhưng cô cũng không đặc biệt kiểu cách, cũng không ưa thích phát giận lung tung, nhưng kể từ lúc xảy ra sự kiện hình khiêu dâm kia, thì đối mặt với Đông Bác Hải cô lại không nhịn được hẹp hòi, mặc dù cô cũng rất sợ anh ghét mình như vậy, nhưng cô chính là không khống chế được tâm tình của mình. Huống chi nói thật ra, sẽ không có phụ nữ nào thích ngừơi đàn ông của mình xem cô ấy như tiền đánh cuộc! “Cốc cốc cốc ——” Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, ngay sau đó chính là giọng nói tràn đầy từ tính của Đông Bác Hải: “Vô Song, anh có thể đi vào giải thích với em không?” Vô Song liếc cửa một cái, không những không lên tiếng mà còn nghiêng người nằm xuống. “Em không nói thì anh xem như là em đáp ứng nhé.” Nhìn một chút người này không chỉ da mặt dày, mà năng lực lý giải còn có vấn đề. Nghe tiếng vặn mở khóa cửa, Vô Song dùng chăn che kín đầu, cậu bé ló đầu vào, liếc mắt nhìn trên đất, không có máu và thở ra , “Làm con sợ muốn chết, con còn tưởng rằng mẹ đang ở trong phòng cắt cổ tay. . . . . .” Câu nói kế tiếp đã bị một bàn tay to che kín. “Con trai, ở bên ngoài chờ cha mẹ một lát.” Anh nhấn đầu cậu nhóc trở ra, đang chuẩn bị đóng cửa, thì cậu nhóc lại đưa cổ vào và hỏi: “Một lát là bao lâu? Nếu là quá lâu, thì con muốn đi ngủ tiếp.” “Con đi ngủ đi.” Đông Bác Hải xấu xa cười, cậu bé ‘ a ’ một tiếng, quay đầu anh lại bổ sung: “Ngủ thiếp đi, sẽ không có ai gọi con nha.” Quay đầu lại, cậu nhóc nhìn chằm chằm anh, trên mặt viết một chữ‘ giận ’. “Đi xem TV một lát đi, cha sẽ rất mau dụ dỗ mẹ ra ngoài.” Gật đầu một cái, cậu bé tuân lệnh. Đóng cửa lại, Đông Bác Hải đầu tiên là cười cười, sau đó đi tới ngồi ở bên mép giường, kéo chăn đang đắp đầu cô xuống, “Thời tiết nóng như vậy, đắp kín như vậy không sợ mọc sảy à?” “Ai cần anh lo.” Nói anh một câu, rồi Vô Song đoạt lấy chăn lại đắp lên trên đầu một lần nữa. Đông Bác Hải lại kéo chăn xuống cho cô, “Anh lo lắng con anh sẽ nóng đến không chịu nổi, mà mọc sảy a.” Không chịu nổi anh đáng ghét, Vô Song dứt khoát vùi đầu vào trong gối nằm, anh mạnh mẽ chuyển đầu của cô qua, vốn là mặt đang mỉm cười nhưng khi thấy nước mắt của cô, thì mặt đen lại, “Sao thế, đang êm đẹp tại sao lại khóc?” Anh sợ đến mức không biết làm sao, dùng bàn tay lau lau nước mắt cho cô, làm thế nào cũng không lau khô. “Thật xin lỗi. . . . . .” Cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói xin lỗi, “Vô Song thật sự xin lỗi, là anh sai rồi, thật sự xin lỗi. . . . . .” Cô lắc đầu, nước mắt cũng không khống chế đựơc mà chảy xuống, cô không trách anh, chỉ là nghe thanh âm của anh, thì cô yếu ớt muốn được khóc, rất kỳ quái, cô cũng không biết mình khóc cái gì, có lẽ là bị đè nén cảm xúc quá lâu, nên bộc phát thôi. “Chuyện không liên quan đến anh.” Hít mũi một cái, cô nghẹn ngào nói: “Em là đang giận chính mình.” “Làm sao vậy, hối hận yêu anh.” Anh nén tức giận xuống, hai bàn tay to ôm lấy cô vào trong ngực, thật ra thì anh rất buồn ngủ, tối hôm qua gần như cả đêm không ngủ. Cô lắc đầu, không, một chút cô cũng không hối hận vì yêu anh, cô chỉ là giận chính mình, đột nhiên trở nên rất keo kiệt, rất yếu ớt, rất nhạy cảm. “Bác Hải, vĩnh viễn anh sẽ không phản bội em có đúng hay không?” Ánh mắt của cô nhấp nháy ngắm nhìn anh. “Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?” Mày kiếm nhíu chặt lại, thần sắc anh hơi thay đổi. “Em muốn biết đáp án của anh.” Anh cực kỳ mất tự nhiên mà mấp máy khóe môi, thanh âm trả lời rất nhẹ: “Ừ, vĩnh viễn anh sẽ không phản bội em.” “Mặc kệ là linh hồn, hay là. . . . . . thân thể.” Sắc mặt cô ửng đỏ. Anh cười nhạt, trong con mắt sắc lại hoàn toàn không có nụ cười, mà lặp lại: “Mặc kệ là linh hồn hay là thân thể, anh chỉ thuộc về một mình Chúc Vô Song em, được chưa?” “Được.” Rốt cuộc cô cũng nín khóc mà mỉm cười, “Tới kéo cái móc.” “Ngoéo tay? Bà xã em bao nhiêu tuổi rồi, mà còn ngây thơ như vậy.” Anh buồn cười mà cười nhạo một tiếng. “Đây không phải là vấn đề ngây thơ hay không ngây thơ, mà đây là hứa hẹn, con dấu hữu hiệu, nhanh lên đi!” Cô không nhịn được mà thúc giục một tiếng, Đông Bác Hải lại chậm rãi nâng tay lên, nụ cười đã sớm thu lại! “Ngoéo tay treo ngược một trăm năm không được thay đổi ——” Ngón út hai bên cùng móc vào, sau đó ngón tay cái hai bên lại nhấn vào với nhau, “Con dấu hữu hiệu, OK, hoàn thành.” Đông Bác Hải thu hồi tay của mình, nhìn mặt cô cười đầy lúm đồng tiền, làm bộ như không chút để ý hỏi: “Nếu như anh đổi ý có phải lại làm chó nhỏ hay không.” “Sai, nếu như anh dám phản bội em, vậy vĩnh viễn anh sẽ mất em!” Thần sắc của cô bình tĩnh mà nghiêm trang nói. Tim của Đông Bác Hải run lên một cái, theo bản năng khẩn trương và dùng lời nói bá đạo tuyên bố: “Vĩnh viễn anh sẽ không buông tay em ra.” Hai tay anh siết chặt, đem cô nhét vào trong ngực, nghe mùi thơm cơ thể trên người cô, anh quyến chân mà nhắm hai mắt lại, cơn buồn ngủ rất nhanh đánh tới, bất tri bất giác anh ngủ thiếp đi. Vô Song bỗng nhúc nhích, không biết làm sao bị anh siết chặt, cảm thấy anh đã ngủ thiếp đi, cô cũng ngáp một cái, rồi dựa vào anh cũng rất nhanh chóng ngủ thiếp đi. Sao còn không ra, không phải nói là lập tức ra ngoài sao? Cậu bé đợi hồi lâu cũng không thấy bọn họ đi ra, cậu cực kỳ nhàm chán quyết định đi xem một cái, vừa nhìn thì đầu lông mày cũng nhíu chặt, bọn họ lại ngủ thiếp đi, hại một mình cậu ngồi ngốc ở bên ngoài, a a a a a. . . . . . Cha là một tên lường gạt!