Hai người rửa tay xong, thì đi tới trước bàn bao bánh trôi, nơi đó đã có mấy đôi tình nhân sớm bao vây rồi, vừa bao bánh trôi vừa nói lời ngon tiếng ngọt, chơi rất vui vẻ.
Nhìn thấy bột nhão ở trong tay bọn họ nặn qua nặn lại, thì
Đông Bác Hải nhíu chặt chân mày, có loại cảm giác ghê tởm muốn ói.
“Chúng ta đổi chỗ khác ăn đi.” Anh kéo tay nhỏ bé của Vô
Song lại, giọng nói có chút lạnh.
“Sao thế?” Vô Song nhìn anh, không rõ nội tình mà hỏi.
“Bẩn.” Anh thật sự là không thể nhịn nữa, nhìn đã muốn ói rồi, sao có thể ăn chứ.
Ánh mắt của Vô Song lập tức ảm đạm thất sắc, thu tay của mình lại, giọng nói của cô cũng hơi lạnh, “Ngại bẩn, thì đừng đụng!” Cô xoay người, tự mình gom vào, nắm lên một cục bột mì, trộn đều tiếp theo lấy bột nước xoa lên —— Đông Bác Hải biết cô hiểu lầm, nhưng mà dưới con mắt của mọi người anh lại không thể nói chuyện quá trực tiếp, tức thì cũng xông tới, cởi áo khoác xuống để ở một bên, cuộn tay áo lên rồi cũng tiện tay nắm một cục bột mì, học trộn đều giống Vô Song.
“Không phải là anh ngại bẩn sao?” Rõ ràng đang giận nên không muốn để ý đến anh, lại thấy bộ dáng anh nghiêm túc, cô vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.
“Trêu em chơi thôi.” Anh cười ha ha, tay dính đầy bột mì nhẹ nhàng phết lên trên sống mũi thanh tú của cô, tức thì lưu lại một dấu bột trắng.
“Anh làm gì thế?” Đạp anh một cái, Vô Song không khỏi nũng nịu một tiếng, lấy cánh tay lau lau.
Anh chận lại nói: “Đừng lau, thật đáng yêu.” Cảm giác được
ánh mắt chung quanh đều rơi lên trên người mình, gò má của Vô Song từ từ ửng hồng rồi, mới vừa lau sạch bột trên mũi, thì Đông Bác Hải lại ở bên má cô in hai bàn tay to, lần này là cô thật sự bất mãn, quát lớn một tiếng: “Đông Bác Hải, anh chơi đủ chưa!” Nơi này là trấn nhỏ, dân làng chất phác không có mấy người gặp qua diện mạo thật của Đông Tam Thiếu, cho nên đối với anh cũng không quen thuộc.
“Ha ha.” Rất nhiều cô gái đều nhìn Vô Song thấp giọng bật cười, cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ, rất lúng túng, nên cũng không để ý đến vẻ mặt hâm mộ, đố kỵ của họ.
“Ha ha ha ha ha” Tâm tình của Đông Bác Hải đột nhiên từ u ám chuyển sang trong, rất cô ~ Thấy cô bị giễu cợt, anh còn cười được? Hơn nữa còn cười đến mức không có tim không có phổi như vậy? ? ? Dựa vào gì chứ! Tay nhào nặn bánh trôi của Vô Song dừng lại, lặnh lẽ nắm lên một cục bột mì ném qua anh, trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Đông Bác Hải, trắng phau —— “Xì” Lần này đổi lại là Vô Song không có tim không có phổi mà ôm bụng cười lăn lộn, quá buồn cười mà, đoán chừng đời này Đông Tam gia anh cũng sẽ không phá tướng như vậy!
“Phốc ——” Đông Bác Hải phun bột mì từ trong miệng ra, lắc lắc mặt, dùng sức mở trừng hai mắt, mới nhìn rõ cô bé trêu anh, đang cười đến gãy lưng rồi.
“Anh yêu anh xem, bọn họ rất ân ái nha.” “Thật hâm mộ bọn họ.”
“Anh yêu em cũng muốn chơi” “.
.
.
.
.
.
.
.
.” Các cô gái hướng về phía ông xã, bạn trai của mình, bảy miệng tám lưỡi mở cuộc bàn luận, đám đàn ông để chứng minh bọn họ cũng yêu họ, kết quả là chiến tranh bột mì khai chiến —— Vừa mới bắt đầu thì còn là đơn P, một chọi một, nhưng sau khi chiến tranh càng ngày càng nghiêm trọng, thì dần dần chia ra bang phái, Võ Đang đối với Nga Mi, cuộc chiến sống mái! “Cẩn thận.”
Đông Bác Hải đi lên phía trước đỡ Vô Song, hai nhân vật chính khơi lên sự việc này, lui sang một bên xem cuộc chiến, cũng không phải là Đông Bác Hải không muốn cùng chơi đùa với bọn họ, mà là anh sợ Vô Song sẽ bị ngộ thương, bởi vì cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt.
Cuộc chiến trước mắt đã từ đơn thuần là ném bột mì, đã diễn biến thành ném bột nhão rồi, có lẽ chơi điên rồi, con trai / con gái đều đem bột mì trộn với nước, tựa như ném tuyết mà đánh tới phía đối phương, cũng đập vào đối tượng của người khác, dù sao đập đau, đập bị thương, cũng quan hệ anh ( cô ) đánh rắm, đó là ông xã / bà xã ( bạn trai / bạn gái ) của người khác.
“Đều là anh.” Nhìn cảnh rối một nùi, Vô Song oán giận mà liếc mắt Đông Bác Hải.
Anh ôm cô nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt tươi cười dính bột mì như chàng trai của ánh mặt trời, “Anh lại không bảo bọn họ học anh, hơn nữa, anh mới không nỡ dùng bột nhão đập em.” Anh cúi người, đem đầu đặt lên trên vai thơm của cô, nhìn đám tình nhân trước mắt cuối cùng cũng ngừng lại, mọi người cả người chật vật, thậm chí trên mặt còn sưng đỏ, trong lòng anh nhìn việc
ấy có chút hả hê a ~ “Có chút đạo đức công cộng được chứ, đừng cười.” Mặc dù anh nén không cười, nhưng thân thể tựa vào người Vô Song lại run dữ dội hơn.
Một lúc lâu, anh mới thật sự ngưng cười, ngẩng đầu lên, chuyển qua người Vô Song nói: “Lần này không ăn.” “Ai nói?” Vô Song nắm lấy bàn tay anh đang ôm bả vai của mình, đem một cục bột mì đặt vào trong lòng bàn tay anh, khẽ mỉm cười, “Mới vừa rồi lúc bọn họ đang đùa, em trộn đều rồi.” “A, vậy anh tới bao bánh trôi cho em.” Lần này, Đông Bác Hải rất vui vẻ, cũng hiểu được ý nghĩa niềm vui ở trong đó, mặc dù bánh trôi bình thường nhưng là phát ra từ tình yêu ở trong đáy lòng.
Nói động liền động, lúc hai người trở lại trước bàn lần nữa, thì phía trên đã thê thảm không nỡ nhìn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tâm tình của hai người, ngược lại trở thành vui cười đối với tình nhân biến thái, bởi vì thấy trường hợp hoàn toàn thay đổi này, cũng rất dễ dàng gợi lên tình tiết cuộc chiến bột mì mà bọn họ vừa mới nhìn thấy trước mặt —— Đặc sắc, đặc sắc, thật sự là quá đặc sắc! ! “Trước se thành một vòng tròn, sau đó nhấn dẹp bỏ nhân bánh vào.” Vô Song ở bên cạnh chỉ đạo anh, theo sự chỉ đạo của cô Đông Bác Hải trước tiên se tròn bánh trôi, sau đó nhấn dẹp, lúc bỏ nhân bánh vào thì anh hỏi:
“Muốn ăn nhân bánh gì.” “Hoa hồng.” Vừa thơm vừa ngọt.
Đông Bác Hải đem bánh trôi bỏ nhân bánh hoa hồng vào, bánh trôi thứ nhất hoàn thành.
“Ông xã, anh xem người ta thật hạnh phúc.” “Em yêu, nếu có thể ăn được bánh trôi tự tay em bao cho anh, anh nhất định sẽ hạnh phúc chết.”
Những cô gái này thấy thế lại không nhịn được phát ra cảm xúc bực tức.
“Em yêu, lần sau đi, không có bột mì.” “Bà xã, em không sao chớ!” Một người con trai bị nện mặt xưng phù hỏi bà xã.
Ngừoi phụ nữ đột nhiên nói một câu thô tục, “Mie nó, mới vừa rồi tên nhóc bốn mắt đó chăm chăm đập vào em, tránh cũng tránh không khỏi.
.
.
.
.
.
Ai yêu, chớ có sờ, đau .” “Bà xã, là cái tên nhóc bốn mắt kia sao?” Người đàn ông chỉ vào một anh chàng đeo mắt kiếng nơi xa nói.
“Đúng đúng đúng đúng đúng, chính là hắn.” Ngừơi phụ nữ gật đầu liên tục.
Người đàn ông vỗ nhè nhẹ vuốt tay của người phụ nữ, u ám mà cười nói: “Bà xã, đừng nóng giận, ông xã giúp em báo thù, bởi vì anh vẫn luôn chăm chăm đập vào bã xã hắn.” Người phụ nữ nhàn nhạt ‘ ờ ’ một tiếng, đột nhiên cảm thấy không đúng, níu lỗ tai của người đàn ông một lúc, “Thì ra là ông hại lão nương bị công kích .” “Ha ha ha ha ha.
.
.
.
.
.” Nhìn vợ chồng dở hơi này, mọi người đều cười ầm lên ——
Bên này mấy bánh trôi của Đông Bác Hải cũng đưa xuống nước rồi, công việc nấu bánh trôi không cần bọn họ làm, bọn họ chỉ cần ở bên cạnh chờ ăn bánh trôi là được, ôm bả vai của Vô Song, Đông Bác Hải phát ra xúc động từ trong lòng nói:
“Vô Song, ở chung một chỗ với em, anh thật sự cảm thấy rất vui vẻ.” “Anh không phải là ghét.
.
.
.
.
. nơi này bẩn sao?” “Anh sai rồi, anh thu hồi thành kiến đối với cửa hàng nhỏ trước kia.” “Biết sai có thể sửa mấy hồi, lần này thì tha thứ cho anh.” Cô cười ha ha, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
216 chương
35 chương
47 chương
46 chương
78 chương
7 chương
30 chương