Đông Bác Hải lái xe của An Sâm tới cửa nhà dừng lại, anh xuống xe đi mở cửa xe cho Vô Song, anh mới vừa mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, thì Vô Song từ cửa xe ghế lái đi xuống, ăn phải một cái lạnh lùng nên sắc mặt của anh có chút không được tốt. “Mẹ” Nghe tiếng còi ô tô, cậu nhóc mặc tạp dề vui mừng chạy ra, buổi sáng nhận được điện thoại của mẹ nói muốn về nhà, cậu cao hứng cả nửa ngày, rời khỏi mẹ một ngày thì tạm được, rời hai ngày thì cậu nhớ mẹ vô cùng, nhận điện thoại xong thì cậu lôi thầy bảnh bao đi chợ mua thức ăn, để làm cho mẹ nhiều món ăn ngon, thầy bảnh bao cùng cậu mua thức ăn xong thì sau đó đưa cậu trở về, cậu nhóc mỉm cười bye bye với thầy. Không phải cậu không có tình người, mà là cậu sợ hình tượng của thầy ảnh hưởng đến khẩu vị của mẹ! “Con trai.” Vô Song ôm con trai hôn vài cái, hai ngày không gặp cô cũng rất nhớ con. “Mẹ, con ở nhà thầy rất ngoan nha.” Cậu bé báo cáo với cô. “Ừ, biết con là ngoan nhất.” Nhìn thấy con trai nên việc phiền lòng gì cô cũng không còn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của con, rồi dắt tay của con đi vào trong nhà, một mùi thơm của thức ăn nhanh chóng xộc đến, “Con trai, để mẹ đoán một chút xem con làm món ngon gì.” Cậu bé rất phối hợp với Vô Song, từ đầu đến cuối cũng không có thèm quan tâm đến người đàn ông đi theo ở phía sau mông, hai mẹ con đi vào vừa nói vừa cười—— “Làm thịt kho con thích ăn? !” “Mẹ, không phải mẹ cũng rất thích ăn sao, đoán nữa đi.” “Măng gà.” “Dạ, đoán nữa.” “Còn có? . . . . . .” “Vô Song, em không thể ăn những thứ nhiều dầu mỡ, dạ dày sẽ chịu không nổi.” Người đàn ông sau lưng vẫn bị lạnh nhạt, lại đúng lúc xen vào nói. Hai mẹ con vẫn coi anh như tàng hình, cậu bé cười thật đáng yêu với mẹ, “Mẹ con còn xào rau rất thanh đạm, con nghĩ mẹ say máy bay chắc cũng ăn thịt không vô đâu.” “Con trai, con là áo bông nhỏ thân thiết nhất của mẹ.” Không nhịn được, Vô Song lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai hai cái. Ách. . . . . . áo bông nhỏ không phải là chỉ con gái sao? ? ? Cậu bé giương mắt nhìn cô, nghĩ: thôi, mẹ vui vẻ là được rồi. Đông! Đông Bác Hải xách theo valy hành lý để xuống đất thật mạnh, mẹ con hai rung một chút, nhưng cũng không có ai quay đầu lại liếc anh một cái, xoay người đi đến toilet rửa tay. “Shit!” Đông Bác Hải mắng một câu, rồi tay nắm thành quyền đập lên trên ghế sa lon thật mạnh, sắc mặt của anh khó coi tới cực điểm. Hai mẹ con họ nói chuyện trao đổi tốt lắm, muốn gạt bỏ anh sao? ! ! ! ! “Chú, làm phiền chú kiềm chế một chút, ghế sa lon nhập từ Italy rất quý.” Cậu nhóc đi ra, giọng nói rất lạnh. Đông Bác Hải nhìn con trai châm chọc mình, mắt cũng giận đến phát sáng, bước một bước dài đi tới ôm lấy cậu, đi vào gian phòng đóng cửa lại, rồi ôm cậu ngồi ở mép giường hỏi: “Con trai, ta là cha con.” Cho nên nó không thể lạnh lùng với anh như vậy. “Ừ” cậu bé gật đầu một cái, khẽ nhíu chân mày nhỏ lại, “Nếu cha không phải là cha của con, cửa nhà con cũng đã không cho cha vào rồi.” Một cước đạp anh đi sao Hoả làm người ngoài hành tinh. “Con trai, con cũng không tin tưởng cha con sao?” Đông Bác Hải lóe lên tia sáng tủi thân đưa mắt nhìn cậu. Mắt cậu nhóc trợn trắng, từ dưới mông lấy ra một phần tờ báo rồi mở ra trước mặt anh, “Tin tưởng là phải nói chứng cớ, cha có thể chứng minh người đàn ông này không phải là cha, vậy thì con tin tưởng cha.” Trong lòng của Đông Bác Hải cũng gặp trở ngại, nhưng anh vẫn là nhắm mắt giải thích: “Con trai, cha bảo đảm với con, cha với cô gái trên tờ báo này, thật sự cái gì cũng không có.” “Cha cũng nói như vậy với mẹ đi ~ mẹ tin cha thì con tin cha, mẹ không tin cha, rất xin lỗi, con cũng không tin.” Nhảy xuống giường, cậu bé mở cửa phòng, lại thấy mẹ đứng ở cửa nghe lén ——