Mới vừa xuống máy bay, cả người Vô Song đều chóng mặt, ngực cực kỳ khó chịu, cô kéo valy hành lý từ cửa khẩu kiểm vé đi ra ngoài, thì đột nhiên có người gọi cô, cô quay đầu nhìn lại ~ là Kiều Lệ Vũ, cô ngây ngẩn cả người. "Quên rồi, doanh nghiệp của anh cũng hợp tác với làng du lịch này, Đông Chủ tịch cố ý giao cho anh phải chăm sóc em thật tốt." Thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, bộ dáng đáng yêu không thôi, thì Kiều Lệ Vũ không khỏi nở nụ cười, nụ cười của anh rất thuần khiết, thời gian trôi qua thế nhưng dáng vẻ anh vẫn như cũ tràn đầy thư sinh, như đứa trẻ mới lớn. "Chủ tịch dặn anh chăm sóc tôi?" Vô Song có loại cảm giác bị bán, cô thật sự không nghĩ tới Kiều Lệ Vũ cũng tới giám sát công trình. "Ừ." Kiều Lệ Vũ gật đầu một cái, nhận lấy valy hành lý từ trong tay cô, kéo đi ra ngoài. Một lần nữa, hai người lại im lặng không nói, chuyện cho tới bây giờ Vô Song thật sự quên rồi, đã hiểu không yêu, thì cũng sẽ không hận. Đi một đoạn đường, Kiều Lệ Vũ mới mở miệng, "Vô Song, nếu như em để ý chuyện làm bạn với anh, vậy thì em xem như anh là người bạn hợp tác bình thường mà đối đãi đi, chỉ cần em không gạt bỏ anh thì được rồi." Vô Song hơi có vẻ xấu hổ vuốt tóc trên trán, "Lệ Vũ, cám ơn anh đã giúp tôi giấu giếm chuyện của Yên nhi, chuyện trước kia, tôi thật sự đã quên rồi, chỉ là bạn trai của tôi, anh ấy không thích tôi thân mật với anh quá ~" lời nói này rất uyển chuyển. Kiều Lệ Vũ là một người thông minh, làm sao nghe mà không hiểu ý tứ trong lời nói, chỉ là anh thật không ngờ tới, Vô Song lại có quan hệ với Đông Bác Hải cái loại đại nhân vật không nên dính dáng, chua xót dâng lên cổ họng của anh, rồi lãnh đạm nói: "Anh ta đối với em tốt không?" "Rất tốt." Nghĩ đến Đông Bác Hải, khóe miệng của Vô Song cũng không tự giác dâng lên một nụ cười ngọt ngào, lơ đãng mới chính là chân thật nhất . Kiều Lệ Vũ dừng bước lại, nghiêng đầu đưa mắt nhìn cô, trong con ngươi sâu không thấy đáy tràn đầy đau lòng cùng không đành lòng, "Vô Song. . . . . ." "Sao thế?" Thấy anh không đi, cô cũng ngừng lại. "Không có gì, chính là muốn hỏi buổi tối em muốn ăn cái gì?" Kiều Lệ Vũ cười cười, giấu đi lo lắng, anh biết bây giờ nói cái gì cũng không được, Vô Song căn bản cũng không sẽ nghe anh, thế nhưng biết kết quả, thì cần gì làm cho quan hệ bế tắc chứ. "A ~" Vô Song ngáp một cái. "Mệt sao, đi trên xe ngủ một lát đi." Kiều Lệ Vũ quan tâm nói. "Ừ" Vô Song ngồi lên xe, Kiều Lệ Vũ xách valy hành lý của cô lui về phía sau cất xong, đến lúc ngồi lên xe thì Vô Song đã dựa vào đệm ngủ thiếp đi, dây an toàn cũng không cài, anh tự tay cài dây an toàn cho cô, liếc thấy trong túi áo khoác của cô có tờ giấy, liếc mắt nhìn thấy cô đã ngủ say, anh thận trọng từ trong túi cô móc ra tờ đơn nhìn. Hai chữ ‘ mang thai ’ giống như là ngàn vạn thanh kiếm vô hình, đồng loạt xuyên qua tim của anh, vạn tên xuyên tim đau đến mức anh gần như hít thở không thông, nước mắt nhanh chóng làm tầm mắt mơ hồ, tay cầm hóa đơn, không tự chủ được mà run rẩy ~~ "A ~" Đầu của Vô Song đụng ở trên kính, đã làm cô tỉnh lại, thấy trong tay Kiều Lệ Vũ cầm tờ kiểm nghiệm của cô, cô lập tức phản xạ có điều kiện từ trong tay anh đoạt về, trong lòng không yên, giống như là làm ăn trộm bị người ta phát hiện bí mật vậy, cô bất an, cả thân thể đều lui về phía sau co rúm lại. "Em mang thai?" Thật lâu, Kiều Lệ Vũ mới gượng gạo hỏi, ánh mắt nhìn cô thật mông lung. Vô Song cúi đầu cắn cắn môi múi, rồi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, anh cũng đã nhìn thấy, muốn lừa gạt cũng không gạt được. "Anh ta biết chưa?" Anh rất muốn giả vờ mỉm cười hào phóng, nhưng mà anh thật sự cười không nổi. "Còn chưa biết, tôi cũng là mới biết hôm nay." Nhìn ánh mắt bi thương của Kiều Lệ Vũ, Vô Song nảy sinh áy náy . Tại sao cô phải cảm thấy áy náy với anh ta, ban đầu là anh ta không cần cô, anh như bây giờ lại coi là cái gì, hối hận à, a ~ "Vô Song ~ em thật sự rất thích anh ta sao?" Kiều Lệ Vũ có chút không khống chế được tâm tình của mình, nên đã nắm chặt cánh tay của Vô Song, nghiêm túc chất vấn. "Lệ Vũ, anh làm tôi đau." Vô Song quẩy người một cái, chân mày chau chặt. "Trả lời anh." Anh không những không có buông tay, mà còn siết chặt hơn chút nữa, thần sắc nghiêm túc có chút dọa người. Vô Song cũng buông tha giãy giụa, mà bình tỉnh nhìn thẳng anh, "Đúng vậy, tôi rất thương anh ấy, hiện tại anh có thể nới lỏng tay rồi!" "Yêu nhiều không?" Anh vẫn chưa kết thúc, điểm này cũng không giống Kiều Lệ Vũ mà cô từng biết, cô biết Kiều Lệ Vũ chính là dịu dàng thân sĩ, mà người này có chút vô lại. "Kiều Lệ Vũ, đến cùng là anh muốn làm cái gì, giữa chúng ta từ lâu đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, tôi thích ai đó là việc của tôi, vì sao tôi phải báo cho anh biết, mời buông tay ~ nêu anh không buông tay, tôi trở về nói với Chủ tịch, anh quấy nhiễu tình dục." Thật ra thì tính khí của Vô Song không được tốt lắm, rất là nóng nảy, nhất là bức cô nóng nảy, có thể sẽ rống cho người sững sờ sửng sốt luôn. Buông tay cô ra, Kiều Lệ Vũ mở trừng hai mắt, chính là mang kính sát tròng thì không thể dính nước mắt, nên hơi dính mắt thì chát chát thấy đau. Thấy mắt anh đỏ, Vô Song áy náy nên âm thầm cắn môi dưới, cô thật sự không cố ý nói lời khó nghe như vậy, cô chỉ là muốn cho anh bình tĩnh đối mặt với thực tế, bọn họ đã không còn quan hệ, cho nên chuyện của cô, tội gì anh phải quan tâm giúp cô. Nhưng Kiều Lệ Vũ không cho là như vậy, cho dù cô không thương anh, tim của anh cũng chỉ có chứa được một mình cô, không phải là anh si tình, mà là anh đã thử qua vô số phong cảnh, lại duy chỉ có yêu thích một người như cô —— Đây có lẽ chính là khách qua đường khác nhau với tình yêu, trong cuộc đời con người có thể trải qua rất nhiều khách qua đường, lại duy chỉ có một loại là tình yêu! Nắm chặt, thì cả đời này hạnh phúc! Nắm bắt không được, thì cả đời này tiếc nuối! Hiển nhiên chính là anh đã bỏ lỡ, cho nên nhất định cả đời này đều tiếc nuối. . . . . . "Thật xin lỗi, Vô Song, anh ~ anh chỉ là muốn quan tâm em." Lý trí trở về, anh có chút xấu hổ mà nói. "Cám ơn ~ Kiều tổng bận rộn như vậy, chuyện của tôi sao còn dám làm cho ngài lo lắng chứ!" Ngụ ý, bảo anh hãy đem phần quan tâm này lên trên công việc. Kiều Lệ Vũ gượng cười, rồi lái xe đi ~~~ Vô Song đưa khuỷu tay lên trên cửa sổ, lần này buồn ngủ đã biến mất, hồi tưởng lại những ngày đã qua, 25 năm tuổi khá dài này, giống như là một bộ phim, có ngọt bùi cay đắng mặn, mọi thứ cô đều đã thưởng thức qua ~~ Kiều Lệ Vũ thỉnh thoảng liếc cô một cái, bộ dáng đặc biệt boăn khoăn cứ như đang muốn nói lại thôi, anh biết lần này nói gì cũng đều sai, có đứa nhỏ, Vô Song sẽ càng không rời khỏi Đông Bác Hải. . . . . . Đi tới khách sạn của làng du lịch, Vô Song thu xếp đồ đạc lại một chút, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, từ phòng tắm đi ra cô vừa lau chùi tóc ướt sũng, vừa gọi điện thoại cho Đông Bác Hải, lần này điện thoại của anh thông, nhưng vẫn không có ai nhận, thật vất vả chờ mới có người nhận thời điểm, Vô Song kinh hãi —— "A lô, bạn tìm Đông Bác Hải à, anh ấy đang tắm." Là một giọng của phụ nữ. . . . . . Lập tức điện thoại của Vô Song rơi xuống mặt đất, đầu óc của cô trống rỗng, cô gái vẫn còn đang ‘ a lô a lô ’ hỏi, thân thể của cô mềm nhũn rồi ngồi xuống, bụng, thật là đau. . . . . .